Phần 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đây một thời gian, để tập trung ôn thi, tôi và bạn tôi thuê một căn nhà bên ngoài trường.  Căn nhà không lớn, chỉ đủ cho hai chúng tôi.  Để tiết kiệm tiền, chúng tôi cố tình chọn một khu phố tương đối rẻ.  Tuy cơ sở hơi cũ nhưng an ninh ổn và hàng xóm rất thân thiện.  Tối qua, vì học ban ngày quá mệt nên tôi đã đi ngủ sớm.  Đang lúc mơ màng, tôi chợt cảm thấy có ai đó đang cố lay mình dậy.  Khi tôi mở mắt ra, hóa ra là bạn cùng phòng của tôi, Lâm Lỵ.  Cô ấy ôm chặt lấy cánh tay tôi, đôi mắt tròn xoe đầy kinh hãi.  Thấy tôi đã tỉnh, Lâm Lỵ vội cúi đầu gõ một chuỗi ký tự trên điện thoại.  Tôi nhận điện thoại, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.  Bên trên chỉ có một câu, đừng phát ra tiếng động, bên ngoài có kẻ giết người.  Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ không gian mở.  Bên ngoài là hành lang của ngôi nhà.  Lâm Lỵ luôn là một người điềm tĩnh, điều gì có thể khiến cô hoảng sợ đến như vậy. Trừ khi, kẻ giết người đó đang ở ngay ngoài cửa.  Tôi cau mày và vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Lỵ.  Sau đó, bước chầm chậm trên sàn nhà bằng đôi chân trần và lặng lẽ tiến về phía  cửa.  Mắt mèo đen kịt và không có  tí ánh sáng nào hiện hữu trong hành lang.  Hơi mát của nền nhà lan từ lòng bàn chân đến khắp người khiến tôi rùng mình.  Sao hành lang tối thế.  Tôi thậm chí không thể nhìn thấy đèn xanh của lối thoát hiểm trước đó thật khó hiểu.  Đột nhiên, mắt mèo chuyển động bóng đen dần dần thu nhỏ lại cho đến khi khuôn mặt của một người đàn ông lộ ra.  Vậy ra cái màu đen mà tôi vừa nhìn thấy qua mắt mèo là mắt của hắn ta.  Hắn ta nhìn chằm chắm vào phòng, đôi mắt đờ đẫn vì lòng trắng quá nhiều, trên môi nở một nụ cười quỷ dị đến đáng sợ .  Kẻ giết người đang ở trước cửa phòng tôi.  Tôi hoảng sợ ngã khuỵ xuống đất. "Không thể phát ra tiếng động, không thể phát ra tiếng động".  Tôi nhớ lại những gì Lâm Lỵ đã nói với tôi và cố gắng kìm nén tiếng hét trong cổ họng của mình.  Sau đó thận trọng quay lại giường, muốn cầm điện thoại báo cho bạn thân  Tề Noãn.  Anh trai của Tề Noãn là cảnh sát, loại chuyện như thế này việc đầu tiên nên làm là báo cảnh sát.  [Đừng gọi, anh ta sẽ nghe thấy, sau đó xông vào giết chúng ta] Lâm Lỵ gõ thêm một dòng. 

Tôi không biết nên làm sao, không thể đợi đến lúc hắn ta tiến vào được.  Do đó bỏ ngoài tai lời Lâm Lỵ nói, tôi kết nối tai nghe và gọi cho Tề Noãn.  Nhưng không  gọi được, chỉ có giọng nữ lạnh lùng vang lên :"Điện thoại không có tín hiệu".  Lâm Lỵ nhìn tôi gấp tới mức sắp khóc.  Cô ấy đưa điện thoại cho tôi một lần nữa, lần này là một bài báo.  Chữ màu đen trên nền trắng, viết rõ ràng: "Vài ngày trước, một kẻ sát nhân đã trốn thoát khỏi nhà tù thành phố , kẻ này cực kỳ hung ác. Chúng tôi yêu cầu mọi người không đi ra ngoài một mình mà hãy đi cùng nhau.  Tên sát nhân bị khiếm thị bẩm sinh nhưng thính giác lại vô cùng nhạy bén.  Vì vậy, nếu không may gặp hắn ta, bạn phải giữ im lặng và đừng phát ra tiếng động."  Ảnh trong phóng sự giống hệt người ngoài cửa.
  [Đừng phát ra âm thanh, chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng động, hắn ta sẽ không tiến vào]
Tôi nắm lấy cánh tay của Lâm Lỵ và an ủi cô ấy.  Cô ấy run dữ dội đến nỗi tôi lo sợ cô ấy sẽ hét lên.  Nhưng tai nạn vẫn xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi