Phần 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di động vừa nãy không có tín hiệu đột nhiên vang lên. Bản nhạc nhẹ nhàng nhưng vang lên đặc biệt to rõ ràng trong đêm vắng lặng. Ai đang gọi cho tôi vào thời điểm này. Tôi không có thời gian để nghĩ về nó chỉ biết nhanh chóng dập máy. Tim tôi đập dữ dội. Chỉ cầu mong kẻ giết người kia không nghe thấy . Lâm Lỵ chết lặng đứng đó, môi trắng bệch vì sợ hãi, móng tay bấu chặt vào cổ tay tôi. Điều tồi tệ nhất mà chúng tôi không mong muốn đã xảy ra , tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên dồn dập.
[Thưa cô! Tôi đến kiểm tra định kỳ để phòng và chống dịch]

Giọng người đàn ông sắc lạnh và mỏng, vang lên bên tai tôi. Tôi nín thở không dám đáp lại. Hắn ta không bỏ cuộc điên cuồng gõ cửa
[Kiểm tra đồng hồ nước, tiểu thư, cô nên thanh toán tiền]
[Có bưu phẩm chuyển phát nhanh của cô Lâm Lỵ, mời cô ra nhận] Bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang lên. [Mau trốn đi, đừng gây tiếng ồn] Lâm Lỵ nhắc nhở làm tôi lảo đảo. Sau đó cô ấy tự chui xuống gầm giường. Tôi đang định trốn vào tủ dưới bếp thì tầm mắt đụng phải một tờ giấy trắng cạnh cửa. Vừa rồi khi còn ở đó rõ ràng không có gì trên mặt đất. Tôi do dự và nhặt nó lên. Tờ giấy nhàu nát, chữ viết nguệch ngoạc. Tôi đang cố gắng nhìn thật kỹ xem tờ giấy viết gì thì ngoài cửa có tiếng động lớn. Người đàn ông bắt đầu đập cửa. Tôi cất tờ giấy đi và nhanh chóng trốn vào tủ, không gian chật hẹp ngột ngạt một cách đáng sợ. Tất cả những gì tôi có thể nghe được là tiếng thở dài và chậm của chính mình. Với ánh sáng yếu ớt của điện thoại, tôi trải giấy ghi chú ra và cố gắng vuốt phẳng nó.
[Mở cửa đi, bạn cùng phòng của cô là kẻ giết người, tôi tới cứu cô, mau mở cửa! Cô ta đã nói dối cô suốt thời gian qua! 】 Não của tôi trống rỗng, hiện lên thấp thoáng vài dòng ký ức của tôi với Lâm Lỵ. Tôi thực sự không biết nhiều về Lâm Lỵ . Chúng tôi biết nhau qua các hoạt động của câu lạc bộ, tại đây tôi và cô ấy đã thêm WeChat của nhau. Nhưng tôi thực sự không biết nhiều về cô ấy. Ngoài việc chúng tôi cùng chung sở thích và chuyên ngành, tôi dường như không để ý nhiều đến những thứ khác. Nhưng chỉ dựa vào lời nói hoang đường từ một phía rằng bạn tôi là kẻ sát nhân muốn tôi nghi ngờ cô ấy là điều không thể. Đây chắc chắn là cái bẫy của người đàn ông kia. Anh ta đang cố dụ tôi ra ngoài bằng tờ giấy bạc này. Sau đó, giết chúng tôi. Tôi nắm chặt tay nắm tủ, cố gắng thu mình vào góc tường. Bên ngoài vang lên một tiếng va chạm mạnh nhưng cánh cửa không hề rung chuyển. Người đàn ông lạ mặt thấp giọng chửi rủa và bắt đầu di chuyển qua lại . Dây sắt va vào ổ khóa phát ra tiếng sột soạt. Điều này khiến tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Người đàn ông đang cố mở khóa. Lúc này tôi không nghĩ ra được điều gì khác. Bây giờ nếu anh ta định vào trong, không sao cả tôi sẽ ở lại cùng chiến đấu với Lâm Lỵ, sức mạnh của hai người luôn lớn hơn. Tôi tự trấn an bản thân mình. Nhưng khi chuẩn bị ra khỏi tủ. Tôi chợt nghĩ đến một điều, người đã thực hiện cuộc gọi vừa rồi là ai. Tôi mở nhật ký cuộc gọi trên điện thoại của mình ra tên người gọi nhỡ đã khiến tôi không thể tin vào mắt mình. Cuộc điện thoại vừa rồi là của Lâm Lỵ và hiện tại, điện thoại lại không có tín hiệu một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi