Chap 11: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau lòng

Đã 1 đêm rồi mưa còn chưa tạnh, Jeon Jungkook đêm nay cũng không tài nào ngủ được, cậu nằm bất động nhìn lên trần nhà tồi tàn, suy nghĩ vẩn vơ.

"Em thật tàn nhẫn đấy Jeon Jungkook, tôi tự hỏi em có trái tim hay không? Tại sao em lại độc ác đến vậy?"

Cậu độc ác sao? Vậy còn các người thì sao đây? Trái tim tôi không phải do các người đã tự tay bóp nát nó đi sao?
Điện thoại bỗng nhiên reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Jungkook liếc mắt nhìn đến, là số lạ gọi đến, là ai đây?

"Jeon Jungkook, gặp tôi đi."

1 giọng nam trầm nhưng nhẹ nhàng vang lên, Jungkook nhíu mày, cậu tự hỏi là ai gọi tới.

'Ai vậy?'

"Tôi nhớ anh, tôi sẽ không lạnh lùng với anh nữa..."

'Còn tôi không nhớ cậu nên hãy làm như tôi và cậu chưa bao giờ gặp nhau.'

"Jeon Jungkook anh có cần đối xử tôi như thế không? Nói đi, tôi phải làm sao thì anh mới xem tôi là người thân của anh, xem tôi là một nam nhân?"

'Vậy thì biến đi, tôi không cần.'

"Jeon Jungkook, tôi sẽ không xem anh là anh trai nữa mà là một người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."

Jeon Jungkook cười lạnh, cậu tuyệt tình cúp máy như đập tan hết mọi hy vọng của hắn dù hắn đã thu hết can đảm để nói, hắn biết, biết thế nào Jeon Jungkook sẽ vô tâm vô phế như vậy và sẽ thật đau đớn nhưng vẫn không thể nào chịu đựng trái tim thêm 1 lần bị tổn thương và hắn chỉ có thể ngày ngày vá lại nó.

Nam nhân tại 1 nơi khác lặng im ngồi trong xe, tay vẫn cầm điện thoại để bên tai, ánh mắt u buồn vô định nhìn về phía trước mặc cho tiếng tút dài vẫn vang lên đều đều, hắn vẫn bất động như vậy cho đến khi... 1 rồi 2 giọt lệ lăn dài trên gương mặt hoàn mỹ của hắn, hắn nhếch môi cười châm biếm. Thật trớ trêu làm sao, hình như vào lúc hắn nhìn thấy Jeon Jungkook say mê đánh đàn vào ngày hôm đó, sự diễm lệ, dung nhan khuynh thế tuyệt luân không ai bì kịp, giọng hát say lòng người vẫn vang vọng bên tai hắn. Đúng vậy, lúc đó hình ảnh ấy đã lạc vào trong trái tim hắn 1 cách vô thức hắn không biết được.
================
Hôm sau, Jungkook vừa mở cửa, đập vào mắt cậu chính là 2 người đàn ông tuấn tú thu hút vô số ánh nhìn của người đi đường, bên cạnh là những xe thể thao sang trọng. Hai tên nam nhân đang mắt lạnh đấu mắt với nhau, khi thấy cậu bước ra liền thay đổi 180 độ, mỉm cười rạng rỡ. Jeon Jungkook nhíu mày nhìn người yêu nghiệt quyến rũ, một người lạnh lùng thanh nhã. Bọn hắn muốn làm gì đây?

'Jeon Jungkook, hôm nay tôi sẽ đưa anh đi học.'

'Kookie, anh đưa em đi.'

Kim Taehyung tức giận mắt lạnh liếc về phía Park Jimin, hắn mỉm cười thanh nhã như ngày hôm qua người đau đớn kia không phải là hắn. Nói hắn khi nghe những lời vô tâm của Jeon Jungkook mà không đau lòng ư? Mà vẫn mỉm cười được? Hắn chỉ muốn làm lại từ đầu, tự mình tranh lấy tình cảm của người anh nuôi trên danh nghĩa kia, đau đớn thì đã sao? Làm sao có thể so được với nỗi đau mà hắn gây ra cho Jeon Jungkook trong suốt thời gian qua? Hắn đã nghĩ, nếu anh có thể nhẫn nhịn được nỗi đau đớn ấy thì hắn cũng phải nhẫn được. Trong lòng thầm nở nụ cười chế giễu, quả nhiên báo ứng đến rất nhanh, hắn sẽ phải trả giá cho lỗi lầm của mình và đó cũng là cái giá rất lớn khi quyết định đường đường chính chính quang minh chính đại theo đuổi anh không phải với tư cách là một người em trai, cũng khiến a b yêu hắn cũng không phải tư cách là 1 người anh mà chính là tình cảm nam nam. Có lẽ hắn có thể yêu Jeon Jungkook từ rất lâu rồi hoặc từ ngày hôm ấy hắn yêu anh và cũng giống như Kim Taehyung nhận ra phần tình cảm này quá trễ.

Jeon Jungkook vẫn là dung nhan diễm lệ lạnh lùng như cậu chỉ có duy nhất 1 biểu cảm là lạnh lùng. Bọn hắn tính giở trò gì đây? Người mà bọn hắn nên đưa đi, có tư cách ngồi trong những chiếc xe sang trọng kia đáng lẽ ra phải là Jeon Jungwoo chứ?

'Không cần làm phiền đến hai vị thiếu gia các người.'

Cậu ngoảnh mặt hướng về phía xe công cộng, Kim Taehyung cùng Park Jimin đồng thời thầm thở dài, cố gắng mỉm cười.

'Đi xe công cộng sẽ bất tiện lắm Jungkook.'

'Em có thể ngồi xe tôi cũng được mà.'

Jeon Jungkook dừng bước, đôi đồng tử vàng cam chế giễu nhìn bọn hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trào phúng nói.

'Tôi chỉ sợ với hạng người dơ bẩn hay tiện nam như tôi làm bẩn 2 chiếc xe sang trọng của 2 vị đây. Hậu quả tôi sẽ gánh không nổi.'

Jungkook nói xong nhếch môi quay người bỏ đi. Hai người đàn ông sắc mặt đại biến trắng xanh, lời nói vừa rồi của cậu bọn hắn nghe rất rõ.
=============
'Jimin, anh có thể đi cùng em không? Từ nhà đến trường khá xa anh...'

'Jeon Jungkook, anh im miệng, với hạng người dơ bẩn như anh có thể ngồi xe của tôi sao? Anh sao có thể nghĩ như vậy? Lần đầu cũng như lần cuối tôi nói cho anh biết, anh còn dám nghĩ ngồi xe tôi thì hậu quả anh không lường được đâu.'

Jeon Jungkook mỉm cười rạng rỡ câu hồn đoạt phách thì Park Jimin chán ghét quát lớn khiến chàng trai nhỏ sợ hãi mím môi gượng cười nói xin lỗi rồi cô đơn quay người bước đi, cậu khóc, phải cậu khóc vì không 1 ai thương xót cho cậu.
..................
Jungwoo nắm tay Jungkook cười như thiên sứ mặc cho Jungkook khó chịu nhưng không dám lên tiếng vì trước mặt chính là Kim Taehyung.

'Tae Tae, anh em có thể về cùng được không?'

Taehyung ôn nhu xoa đầu Jungwoo.

'Em vào xe đi.'

Jungwoo cười khẽ rồi nghe lời hắn vào trong xe còn dắt tay Jungkook vào cùng nhưng hắn cau mày chế giễu nói.

'Còn Jeon Jungkook thì không, cậu ta quá đê tiện sợ làm xe anh bị tổn hại nữa, với 1 chiếc xe thế này cậu ta có thể sao?'

Kim Taehyung cười lạnh, kéo tay Jeon Jungwoo, liếc mắt về phía Jungkook khiến cậu rụt tay lại cúi thấp đầu.

'Đừng bao giờ mơ mộng nữa tiện nam.'

Kim Taehyung độc địa nói, hắn vào xe phóng đi để lại một thiếu niên đau đớn nhìn bóng xe khuất dần, cậu chỉ có thể âm thầm lặng lẽ khóc, không dám khóc trước mặt hắn vì hắn chỉ càng chán ghét cậu hơn. Đau quá....
================
Quá khứ đau thương ấy cậu không dám nhắc lại
Chàng trai nhỏ nhát gan yếu đuối ấy chỉ có thể quay lưng âm thầm rơi lệ, nhẫn nhịn nỗi đau thương mà không ai có thể nhẫn nhịn được
Sự thật vẫn mãi tàn khốc như thế, nhưng chưa đủ vì lòng người còn tàn nhẫn hơn
------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net