Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. Có hôm hắn đang mải chơi game trên điện thoại. Tôi lại ngồi cạnh hắn, trực tiếp bấm loạn xạ trên màn hình điện thoại hắn

Hắn buông tay ra để tôi mặc sức nghịch, sau đó chính là nhân vật trong game của hắn về gặp tổ tiên sớm một chút

Tôi cười cười làm bộ mặt ngây thơ kèm câu nói thương hiệu của bản thân

"Em có làm gì đâu a"

Hắn không mắng tôi hay trách tôi gì cả mà tiếp tục chơi game. Sau đó tôi lại tiếp tục nghịch phá không để hắn được yên chơi game

"Có hay em phá lại cho anh xem"

Thế là tôi lại bấm loạn xạ trên điện thoại hắn khiến nhân vật game bị giết chết, trận đấu trong game cũng vì tôi mà thua

Tôi định ba chân bốn cằng chuồn lẹ nhưng bị hắn bắt lại, tôi cười hì hì cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn đang ôm lấy tôi

"Anh chơi game đi a"

Hắn không trả lời tôi, mà cúi đầu dụi vào cổ tôi, không thương tiếc mà cắn một cái rõ đau trừng trị tội phá phách

"Anh là chó à?"

Tôi lườm hắn. Hắn lại vui vẻ cười với tôi

"Gâu gâu gâu"

"..."

Hắn lại làm tôi không nỡ la rồi. Nói hắn là chó hắn lập tức sẽ như vậy. Hắn thương tôi, thương đến không màng đến bản thân

*****

22. Tối qua tôi vừa nằm lười trên sofa vừa lẩm ba lẩm bẩm than ngắn thở dài vì đói

"Đói. Đói quá đi"

"Ngồi dậy mà đi ăn"

Hắn lườm tôi. Kéo tôi ngồi dậy. Nhưng tôi lười đến mức vừa ngồi dậy đã lại lăn ra nằm tiếp

"Đồ con heo"

"Kệ em"

"Ừ"

Thế là hắn kệ tôi thật. Cũng chả để ý tới tôi mà tập trung làm việc của mình

"Alo...ừ ừ... Tôi đến ngay"

Đây là cuộc điện thoại khiến hắn hớt ha hớt hải chạy ra ngoài bỏ một mình tôi ở nhà

Tôi vừa giận vừa tức mà liên tục mắng hắn để bớt giận

"Tên khốn kiếp. Anh có ngon thì đi luôn đi. Đồ tư sản. Đồ ác độc"

"..."

"Anh bỏ đói tôi. Anh là đồ ác độc"

"Anh là tên khốn kiếp"

"..."

Nên nói gì đây? Hắn ra ngoài hơn nửa tiếng thì tôi ở nhà mắng hắn hơn nửa tiếng

Đến khi hắn về tôi lại không dám mắng hắn, chỉ có thể làm lơ với hắn

Hắn đặt lên bàn trước mặt tôi một hộp gà rán, một phần trà sữa, một phần há cảo mà tôi thích ăn

"Ngoan ngồi dậy ăn đi không lại đói"

"Anh đừng nghĩ mua đồ ăn cho em thì mua chuộc được em"

"Anh mua chuộc em làm gì? Ăn nhanh đi"

Hắn không cần mua chuộc tôi. Từ khi đồ ăn xuất hiện tôi đã không thể giận được hắn nữa

*****

23. Hôm nay hắn phải đi công tác xa nhà, đến cuối tuần sau hắn mới về

Trước khi đi hắn cứ mải dặn dò con sâu mê ngủ là tôi rất nhiều thứ

"Ở nhà không được ăn linh tinh đấy"

"Em biết rồi"

Tôi vẫn chùm chăn và nhắm nghiền mắt say sưa giấc ngủ

"Không được bỏ bữa. Không được thức quá 12h khuya. Không được bày bừa lung tung. Nếu buổi tối sợ ma thì qua nhà mẹ ngủ"

"Dạ"

"Nhớ lời anh dặn"

Hắn kéo vali ra tới cửa thì tôi gọi hắn trở vào

"Ông xã, xuống nhà sẵn tiện gọi giúp em một phần thức ăn nhanh. Gọi cả trà sữa nữa nhé! Cảm ơn anh"

Tên nào đó hậm hực đóng cửa một cái rõ to khiến tôi choàng mở mắt, sau đó lại tiếp tục ngủ say sưa

Và kì công tác đó có người nhớ nhưng vì giận tôi nên đã không gọi cho tôi bất kì cuộc điện thoại nào

Nhưng hắn lại về trước thời hạn cả 3,4 ngày. Hắn vừa về còn phải nấu ăn cho tôi, tôi vui vẻ ôm eo hắn mè nheo

"Anh mệt rồi sau còn vào bếp"

"Không vào bếp chả lẽ để em đói. Cả tuần anh đi chắc em lại không ăn đủ bửa rồi có đúng không?"

Tôi không nói gì chỉ biết ôm chặt người nào đó, khuôn mặt áp vào tấm lưng vững chãi của hắn. Đời này lấy được hắn đó là phước phần của tôi

*****

24. Có hôm tôi và hắn gây nhau, tôi lại vô cùng không thích thái độ lạnh nhạt của hắn

"Anh có ngon thì cút khỏi nhà cho tôi nhờ"

"Anh đi thì ai nuôi em?"

Hay. Hay lắm. Hắn làm tôi nghẹn nhưng tôi sẽ không chịu thua hắn

"Tôi cấm anh ăn đồ ăn ở nhà tôi"

"Đồ ăn nhà em là tôi nấu"

"Anh...anh..."

Tôi tức giận dậm chân bỏ về phòng không thèm nhìn lại hắn, đóng cửa chốt cửa phòng mặc kệ hắn

"Tối nay anh ngủ ở ngoài đó luôn đi"

"Nhưng ở đây sẽ lạnh"

"Liên quan gì đến tôi"

"Không liên quan đến em nhưng liên quan đến vợ anh. Em nhốt cô ấy trong phòng vậy làm sao anh ôm cô ấy"

Nếu là bạn thì bạn mềm lòng không? Còn tôi đang tức giận cũng hạ hỏa mà mở cửa phòng ôm lấy hắn mà khóc

Khóc vì tôi ngang ngược, khóc vì... tôi có được hắn

*****

25. Tôi có tật xấu là hay quăng đồ lung tung, còn hắn lại cực kì ghét như vậy nhưng hắn luôn sẵn sàng dọn dẹp giúp tôi cũng chẳng la mắng tôi tiếng nào

"Anh ơi, tai nghe hôm qua em để đâu rồi?"

"Em quăng trên giường. Sau đó anh để trong ngăn tủ bàn trang điểm của em"

"Vậy còn pin dự phòng thì sao?"

"Ngăn thứ 2 bàn trang điểm"

"Cả cây son hôm qua em dùng?"

"Trong túi xách của em"

Tôi nhìn lại thì quả đúng như hắn nói. Tất cả đều đúng vị trí của nó

"Là anh dọn giúp em?"

"Ừ"

"Chả phải anh hay chê em bừa bãi sao giờ lại giúp em dọn?"

"Em như vậy chỉ có thể có mình anh chịu được. Nếu không phải đó là em thì anh cũng không làm những chuyện đó"

Nên thế nào đây? Tôi lại càng lúng sâu vào hắn rồi? Chỉ cần có hắn tôi có thể là chính mình vô ưu vô lo

PS: Hạnh phúc là Ad có kết quả thi rồi nha? Cả năm được 8.4 nha? Cả nhà yên tâm ủng hộ Ad nha? Vẫn cố gắng từng ngày để truyện được tiến bộ được hoàn thiện hơn

Cảm ơn mọi người đã đồng hành với truyện trong suốt thời gian qua 💕 Chúc mọi người có kết quả tốt nha??

#Snow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net