Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19: Ăn Thịt Tiểu Hy Nhi , Cầm Thú Lăng Khanh Thương Tu Thành Chính Quả.

Thời tiết vào đông vô cùng lạnh lẽo , tuyết mới bắt đầu rơi cách đây ba ngày , thế nhưng độ dày của nó cũng đã lên hơn ba tất. Không khí lạnh đến mức người ta khi mở miệng nói chuyện cũng thở ra một hơi khói nhàn nhạt.

Lăng Khanh Thương mấy ngày nay cứ như mất tích vậy , không biết hắn bận làm cái gì mà lại đi biền biệt , chỉ để tiểu Hy nhi ở lại đây với sự giám sát của Tuyệt đại ca mặt lạnh có tiếng.

Nàng buồn chán muốn chết , muốn rời khỏi viện dạo chơi một chút Tuyệt đã ngăn lại. Hắn cho nàng một cái lý do hết sức lấp lửng , rồi giam lỏng nàng luôn. Tuyệt nói: "Gia bảo rằng Viên cô nương không được ra ngoài , bên ngoài không an toàn , cô nương nên ở trong phòng."

Đấy! Thế đấy! Thế mà khi nàng nói hắn giam lỏng nàng , hắn lại biện bạch cho bản thân rằng: ''Thuộc hạ đây là đang làm nhiệm vụ.''

Được! Được! Được! Vậy thì hắn cứ làm nhiệm vụ của hắn , nàng liền ngồi đây tích tụ oán khí của nàng. Đến khi nào Lăng Khanh Thương về , nàng nhất đinh sẽ ngay lập tức hướng hắn xả ra cho bằng hết.

Và rồi , tối ngày hôm sau Lăng Khanh Thương thật sự trở lại. Nhưng tiểu Hy nhi còn chưa kịp tố cáo chuyện nàng bị Tuyệt cấm cửa, thì đã có chuyện khác làm oán niệm của tiểu Hy càng lên cao.

Lăng Khanh Thương vừa về tới cửa viện , tiểu Hy nhi đã biết , nàng từ trong phòng lục đục chạy ra định chào hắn bằng một cái ôm ấm thật ấm trong mùa đông này. Nàng chạy , chạy , chạy về phía hắn. Sáu bước , năm bước , bốn bước , ba bước , hai bước , chỉ còn lại một bước là có thể ôm rồi. Thế nhưng , tự dưng có con kỳ đà ở đâu nhảy ra cản đường.

_'' Đại Nhân~~~" nàng ta cất lên giọng nói vừa ngọt vừa nhão để gọi ai đó. Đồng thời , cũng có một tiểu cô nương nào đó bắt đầu 'xù lông'.

Người đến chính là Mạnh Thất Thất lâu nay chưa một lần đến tìm tiểu Hy nhi gây phiền toái. Nàng ta hôm nay vẫn mặc bộ váy màu vàng chanh , mặc dù y phục của nàng không hở hang như tỷ tỷ Mạnh Thất Vũ , nhưng là trong mắt tiểu Hy nàng cũng là đồ đáng ghét.

Mạnh Thất Thất dẫn theo nha hoàn tiến đến gần chỗ hai người Viên Hy đang đứng. Nàng ta vừa định lên tiếng nói gì đó , chưa kịp mở miệng đã nghe giọng nói từ phía sau truyền tới , nhất thời làm cả người nàng cứng ngắc.

_'' Muội muội thật là! Tỷ tỷ không nghĩ rằng sức khỏe của muội lại tốt đến như vậy! Thời tiết thế này mà muội lại có thể ăn mặc phong phanh như thế! Sức khoẻ thực tốt nga~~ không biết còn có thể hiểu nhầm , đây là muội định đi dụ dỗ nam nhân nào đó.'' Người tới lẽ dĩ nhiên là đại tiểu thư Mạnh gia - Mạnh Thất Vũ.

Thân thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái cứng đờ , Mạnh Thất Thất cũng đáp lại:

_'' Muội nào có chứ! Hôm nay nghe phụ thân nói đại nhân hồi phủ nên mới đặc biệt xuống bếp hầm canh nóng mang đến cho đại nhân làm ấm cơ thể thôi , chứ muội hoàn toàn không có ý tứ gì cả.'' Nàng nói xong liền nhìn đến vẻ mặt đại biến của Mạnh Thất Vũ , chỉ nghe Mạnh Thất Vũ tức tối gầm lên:

_'' Ngươi nói gì? Phụ thân chỉ điểm cho ngươi lấy lòng đại nhân? Sao phụ thân lại không nói gì với ta? Phụ thân thiên vị , ta sẽ không thua ngươi đâu , ta cũng sẽ đi nấu canh.''

Đứng nhìn hai tỷ muội nhà này diễn trò , tiểu Hy nhi càng nhìn càng thấy bực tức. Các nàng đây là muốn làm gì? Muốn lấy lòng Thương ca của Hy sao? Thế mà còn muốn mang canh cho hắn uống? Thật buồn cười! Càng nhìn bọn họ , quanh người Viên Hy càng toát ra vị chua nồng đậm.

Viên Hy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại , nàng nện từng bước , từng bước chân một tới gần nha hoàn của Mạnh Thất Thất , tiểu Hy hỏi:

_'' Này là canh cho Thương ca?" Nàng nhìn chén canh được đặt cẩn thận trong khay mà nha hoàn đang cầm. Vị chua trong lòng đang tràn ra.

_'' Dạ... dạ vâng ạ!" Nha hoàn kia lắp bắp trả lời. Nghe xong đáp án , sắc mặt Hy nhi càng thối. Tay chân lưu loát , nàng bắt lấy chén canh , một mạch kề lên miệng ''ực ực'' mấy hơi uống cạn. Uống xong còn không thèm trả chén , tiểu Hy vậy mà nhắm vào ngọn núi giả trong viện , ném cái chén tới. ''CHOANG'' một tiếng thật lớn , cái chén vỡ tan tành.

_'' Nếu ai còn dám mang những thứ này tới đây , đừng trách Hy làm chuyện xấu!" Nàng quay sang nhìn Mạnh Thất Thất đang tức giận nhưng trên mặt lại có biểu hiện kỳ quái mà cảnh cáo.

Lăng Khanh Thương đang yên lặng nãy giờ bỗng cười khẽ một tiếng. Bé cưng của hắn thật là! Nàng chỉ uống canh của của người ta đem tới cho hắn , rồi đập vỡ một cái chén , thế mà nàng lại cho rằng nàng đã làm chuyện xấu! Không biết nàng định nghĩa 'làm chuyện xấu' là như thế nào? Bất quá , hắn lại vô cùng vui vẻ , bé cưng chính là đang ghen a.

_'' Các ngươi mau trở về đi!'' Người nói là Lăng Khanh Thương , vở kịch này bé cưng cũng đã tham gia , hẳn là nên dừng lại thì hơn.

Nghe Lăng Khanh Thương nói như thế , Mạnh Thất Vũ không cam lòng định phản bác , nhưng là nàng đã bị Tuyệt nhanh chóng ngăn cản và đuổi đi. Còn về phần mạnh Thất Thất , nàng ta có vẻ chần chừ , nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bặm môi , căm tức rời đi.

_'' Hy mệt rồi , đi ngủ!" Nàng mềm mại nói , nói xong còn dụi dụi mắt chứng tỏ nàng đã mệt. Lăng Khanh Thương thấy nàng như thế liền cùng nàng trở về phòng.

Về đến phòng , tiểu Hy ngay lập tức ngồi lên giường tháo giầy , nằm xuống và đắp chăn , nàng thật muốn ngủ nha! Lăng Khanh Thương thấy nàng như vậy cũng chỉ có thể cưng chiều xoa đầu nàng , hắn nói:

_'' Bé cưng ngủ đi trẫm đi tắm một chút rồi quay lại , nàng ngủ ngoan đi nhé!'' tiểu Hy nghe hắn nói cũng không buồn lên tiếng , tự dưng nàng thấy nóng quá đi. Cả người như bị lửa thiêu qua vậy , thật là bức rứt chết đi được a.

~~~~~Đường Phân Cách~~~~~

Hơn một khắc sau

Lăng Khanh Thương tắm xong trở lại. Hắn vừa định leo lên giường ôm ai đó ngủ , thì phát hiện ai đó có điểm bất thường. Hắn đặt tay lên trán nàng , da nàng phát ra hơi nóng khủng khiếp , hắn hoảng sợ , nghĩ đến thời tiết thay đổi nàng không chịu được nên sinh bệnh. Hắn cuống lên định gọi Tuyệt đi mời đại phu , nhưng còn chưa kịp có  hành động thì cổ hắn đã bị một đôi tay nhỏ nhỏ mũm mĩm gắt gao ôm lấy. 

Hắn chỉ nghe nàng lẩm bẩm:'' Nóng , nóng. . . nóng quá a. Thương ca. . . mát mát.''

Nàng mở đôi mắt nhập nhèm , mơ hồ nhìn Lăng Khanh Thương. Người sinh ra và lớn lên nơi cung cấm như hắn , chỉ cần tập trung một chút đã nhìn ra được , bé cưng của hắn chính là trúng xuân dược a. Chết tiệc , chuyện gì thế này? Nhưng rất nhanh , trong đầu hắn lướt qua hình ảnh của chén canh ban nãy. Mạnh Thất Thất! Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Nhưng là , bây giờ cũng không phải lúc cho hắn suy nghĩ nhiều như thế a. Giờ khắc này hắn phải làm sao? Cứu bé cưng của hắn bằng cách nào đây chứ? Chẳng lẽ muốn hắn phải làm chuyện như vậy? Bé cưng nguyện ý cho hắn không?

_'' Bé cưng! Không đúng , Viên Hy! Nàng muốn làm nương tử của Lăng Khanh Thương ta chứ?'' Hắn thời điểm này chỉ có thể hỏi , hỏi nàng có muốn ở bên hắn không?

_''. . . . . . . .'' Nàng chỉ yên lặng nằm đó , khó chịu uốn éo cơ thể.

_'' Haiz~~~ bé cưng à! Trẫm phải làm gì mới tốt đây?'' Hắn cũng rơi vào trầm mặt , tiểu Hy càng khó chịu hơn , nàng nóng , rất nóng a. Ai đó làm ơn cứu nàng!

_'' Bé cưng yêu trẫm chứ?'' Hắn hỏi.

_'' Yê. .u nha~~~" giường như có ai hỏi đúng vấn đề nàng biết trả lời , tiểu Hy liền lên tiếng.

_'' Vậy nàng nguyện ý ở bên trẫm cả đời sao?'' Hắn kích động vui mừng lại hỏi.

_'' Hy ~~~ ở cùn. .g Thư. . ơng ca a~~~" nàng sắp khó chịu đến chết rồi , nóng quá , hu hu.

Nhận được câu trả lời mình muốn nghe , Lăng Khanh Thương nhu tình nhìn ai đó , bản tính cầm thú bắt đầu nổi lên. Nhìn gương mặt nóng đỏ đến vô cùng khả ái của tiểu Hy , môt nam nhân phúc hắc có thừa hắn liền sinh tâm trêu đùa , rất muốn khi dễ nàng a.

Thế là bạn Hy nào đó rơi vào thảm trạng ''cừu con trước miệng sói''. Mà con cừu nhỏ , thịt vừa non mềm vừa thơm đã đưa tới miệng con sói lớn thú tính đầy mình. Lẽ dĩ nhiên , con sói lớn sẽ vô cùng hớn hở mà ăn tới cừu con không còn một mẫu xương nha.

*(E hèm~~~ Không có sắc nhé! Nhưng tình cảm của nam nữ chính đã tiến thêm một bước , bạn học Lăng Khanh Thương nhà chúng ta sau nhiều năm 'lao lực' đã tu thành chính quả , không biết có nàng nào chúc mừng bạn ấy không? ^^)

Hết Chương 19.

Hê hê! Các tình yêu thích truyện thì cho Vy like hoặc comment nhé! Vy rất cảm ơn! ^^.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net