Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: . . . . . . .

Gió tháng mười mang theo những trận mưa tuyết , nhiệt độ xuống thấp đến cực điểm. Lạnh , chỉ có thể dùng từ lạnh để miêu tả bầu không khí này.

Trời hôm nay rét đậm , tiểu Hy nhi nằm trong chăn co rúm lại , nàng vùi đầu vào nơi phát ra hơi ấm cạnh bên người , dụi dụi rồi típ tục ngủ.

Lăng Khanh Thương nhìn những hành động đáng yêu của nàng thì cười khẽ , đêm qua hắn đem nàng làm cho mệt chết , hôm nay nàng đặt biệt ngủ sâu. Thấy nàng ngủ sâu như thế , hắn liền rón rén đứng dậy , rời đi.

Lăng Khanh Thương cần phải kết thúc việc này càng sớm càng tốt , hắn vốn định cho lão Mạnh Thất Vưu kia thong thả thoải mái thêm vài ngày nữa. Chỉ trách lão ta có hai nữ nhi cũng quá là biết nghĩ cho lão đi , nên mới cả gan đi hạ thuốc hắn , mặc dù người trúng thuốc là bé cưng chứ không phải hắn. Nhưng cũng chính vì bé cưng là người trúng thuốc , như thế lại làm cho hắn càng tức giận hơn. 

______Đường Phân Cách______

Buổi trưa cùng ngày

Ở Hướng Sương huyện dân chúng truyền nhau tin tức: Hoàng đế đại nhân của bọn họ đang có mặt trong huyện , hoàng thượng đến là điều tra toàn gia Mạnh đại nhân. Khi tra ra Mạnh đại nhân làm chuyện mờ ám , hoàng thượng thật vô cùng mạnh tay , một lần truyền xuống liên tục ba đạo thánh chỉ , mà nội dung của ba đạo thánh chỉ này , hoàn toàn đem Mạnh gia đại nhân dìm chết không đường thoái lui. 

Nội dung của đạo thánh chỉ đầu tiên như sau: Mạnh tri huyện - Mạnh Thất Vưu lạm dụng chức quyền , bóc lột dân chúng , tham ô của công , ăn chặn quốc khố gửi đến huyện phục vụ trị thủy , làm lung lay lòng dân , khiến dân chúng oán hận triều đình. Tội lỗi chồng chất , nay bắt giam đại lao , đợi ngày xét xử.

Mới nghe được đạo thánh chỉ này , dân chúng trong huyện đã kéo nhau tới cửa phủ , bắt đầu mắng chửi. Đúng là , ông ta làm người cũng quá thành công rồi , chỉ mới mất khả năng tự vệ đã có bấy nhiêu người đó muốn làm thịt lão.

Mạnh Thất Vũ và Mạnh Thất Thất cùng với đại phu nhân , nhị phu nhân , các thị thiếp của lão ta khóc chết đến chết đi sống lại.

Đúng lúc cơn kích động mắng chửi người của con dân Hướng Sương huyện đang hăng hái như đánh máu gà , đạo thánh chỉ thứ hai lại theo đuôi mà tới. 

Nội dung như sau: Mạnh gia đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư phạm tội tày trời , âm mưu tính kế , hãm hại hoàng hậu tương lai của đương triều , nhục mạ mạo phạm. Tội khó thể tha , bắt giam đại lao , chờ ngày xét xử!

Mọi người nghe xong , ai nấy sững sờ. Họ đều biết hai vị tiểu thư này vô sỉ , vô pháp vô thiên. Nhưng cũng chẳng thể ngờ hai nàng lại làm chuyện lớn như thế , cái tội danh hãm hại hoàng hậu tương lại này không phải chuyện chơi đâu!

Đồng thời , Mạnh Thất Vũ và Mạnh Thất Thất sau khi nghe xong thánh chỉ , choáng váng đầu óc. Các nàng làm chuyện này khi nào chứ? Đây rõ như ban ngày là vu oan.

Mạnh Thất Vũ điên cuồng quay người nhìn Lăng Khanh Thương đang dửng dưng cầm thánh chỉ đứng đó.

_''Tại sao? Tại sao? Có phải là ngươi hay không? Ngươi hãm hại bổn tiểu thư có phải hay không? Ta nào có động chạm gì đến hoàng hậu tương lai gì gì đó!" Nàng ta gào lên , dùng giọng đanh đá điên cuồng chất vấn Lăng Khanh Thương.

_'' Ta nói sai cái gì? Những gì ta nói đều là sự thật! Có cả nhân chứng vật chứng , các ngươi chối làm gì? Đằng nào cũng không thoát được!" Lăng Khanh Thương kiên định nói.

_'' Tên khốn kiếp nhà ngươi! Bổn tiểu thư còn chưa gặp qua hoàng hậu , làm gì có cái cơ hội đó. Ngươi rõ là vu khống!" Lăng Khanh Thương nghe nàng ta mắng chửi mình thì cau mày , Tuyệt đứng một bên rất muốn động thủ nhưng bị hắn ngăn lại.

_'' Viên cô nương ngươi gặp qua chưa?''

_'' Chuyện này thì liên quan gì đến con khờ đó'' trong mắt Mạnh Thất Vũ , tiểu Hy chính là một con khờ.

_'' Hừ! Như thế mà nói không xúc phạm! Ngươi nhục mạ hoàng hậu như thế mà còn chối hay sao? Tất cả những ai có mặt ở đây đều nghe ngươi gọi nàng là con khờ đó!" Lặng Khanh Thương hừ lạnh một tiếng , nói.

Mạnh Thất Vũ nghe đến đây , nhất thời cứng người? Con khờ đó chính là hoàng hậu tương lai hay sao? Như vậy tại sao nàng ta và tên quan hình bộ này lại quấn quýt như thế? Tất nhiên , vấn đề này không chỉ xuất hiện trong đầu Mạnh Thất Vũ , Mạnh Thất Thất cũng nghĩ tới.

Cũng chính vì nghĩ tới , nên Mạnh Thất Thất lại muốn lôi Lăng Khanh Thương 'cùng chết'. Chẳng phải hôn qua Viên Hy kia trúng xuân dược sao? Chắt chắn nàng ta và hắn có làm loại chuyện đó. Là thần tử mà có quan hệ không thuần khiết với hoàng hậu , không phải chỉ có con đường chết thôi sao?

Mạnh Thất Thất lúc này cũng phản kích:

_'' Hừ! Ngươi nói chúng ta hãm hại hoàng hậu , còn ngươi thì làm gì? Không phải ngươi cùng với nàng ta cá nước thân mật , đã làm ra chuyện có lỗi với hoàng thượng hay sao?''

Dân chúng đứng quanh phủ nghe những lời này mà tâm tình hỗn loạn. Chuyện gì nữa đây? Vị đại nhân kia cùng hoàng hậu làm chuyện xấu hổ thật sao?

Mạnh Thất Vũ thấy muội muội nói ra những lời này cũng hồi thần , thêm mắm dặm muối nói quan hệ của Lăng Khanh Thương và Viên Hy là mờ ám. Về phần Lăng Khanh Thương , khi nghe Mạnh Thất Thất nhắc tới chuyện này thì âm thầm nở nụ cười , hệt như kế hoạch thành công bước đầu.

_'' Sao ngươi biết ta và hoàng hậu đã làm gì?'' Lăng Khanh Thương làm vẻ mặt như bị chột dạ , vờ kích động hỏi. Mạnh Thất Thất thấy hắn kích động , nàng liền ngu ngốc bị lừa. Mạnh Thất Thất đắc ý cười , nói:

_'' Không phải đêm qua nàng trúng xuân dược sao?''

_'' Làm sao ngươi biết nàng trúng xuân dược?'' Hắn hỏi.

_'' Xuân dược là cho ngươi , nhưng ngươi không uống mà nàng ta lại uống , tất nhiên nàng ta phải trúng rồi.'' Mạnh Thất Thất nói đầy đạo lý.

Xung quanh đây , những ai nghe thấy đều hút khí lạnh , nàng ta mặt thật dầy. Định làm đại nhân trúng thuốc để nàng ta làm gì? Không cần nói ai có đầu óc cũng biết , đại nhân người ta vừa có tiền , vừa có quyền lại dung mạo anh tuấn như vậy. Nàng ta rắp tâm tính kế là có ý định làm người ta đỏ mặt khi nhắc đến rồi.

Chỉ nghe Lăng Khanh Thương đập bàn rồi nói lớn:

_'' Tốt! Người đâu , mang phạm nhân Mạnh Thất Thất ra quản trường , lập tức xử trảm! Tội danh ư? Vũ nhục , bỏ thuốc , có ý hành vi tổn hại long thể!"

Mạnh Thất Thất ngây người , gì vậy chứ? Nàng. . . Nàng bị xử tử sao? Mạo phạm long thể? Nàng? Làm những chuyện đó? Nhất thời đầu óc lại xoay chuyển , Mạnh Thất Thất trừng lớn mắt như không giám tin nhìn hắn.

_'' Sao? Còn có gì bất mãn? Hay lại muốn nói trẫm đã làm gì có lỗi với chính trẫm à?''

Lăng Khanh Thương vừa dứt lời , hộ vệ và bổ đầu trong phủ chạy ra làm tư thế bảo vệ các người Mạnh gia , mặt Mạnh Thất Vưu hếch lên. Lăng Khanh Thương thấy thế liền tức giận , Tuyệt hừ lạnh rồi lên tiếng:

_'' Các ngươi đây là định tạo phản? Lại ngang nhiên chĩa đao vào hoàng thượng? Các ngươi có bao nhiêu cái đầu?'' Tuyệt nói xong , trong những góc tối có rất nhiều người mặc áo lục lẫn áo đen xuất hiện , họ là hộ vệ và ám vệ của Lăng Khanh Thương.

Rất nhanh , đám hộ vệ và bổ đầu trong phủ tri huyện đã bị khống chế , cục diện thay đổi đột ngột , Mạnh Thất Vưu cũng biết mình tới số. Hộ vệ của Lăng Khanh Thương nhanh chóng đem người Mạnh gia giam lại , hai trong số những người mặc áo lục giải Mạnh Thất Thất đi tử hình.

Ẩu đả lúc nãy làm Mạnh Thất Thất hoảng sợ , thất thần. Đến khi có người chạm vào mình , nàng mới giật mình hoàn hồn , giãy nảy gào thét.

_'' Thả ra , thả ta ra! Các ngươi muốn làm gì? Ta chẳng làm gì sai hết , thả ra. . . thả ta ra.''

_'' Tuyệt! xử lí đám hộ vệ , bổ đầu trong phủ. Trẫm mệt rồi , về xem nàng đây. Ngươi ở lại sắp xếp rồi truyền tin của trẫm về kinh thành , nói với bá quan trong triều trẫm nghĩ đông ở Hướng Sương huyện. Còn nửa , truyền luôn cái thánh chỉ còn lại đi!" Phân phó xong hắn rời đi. Tuyệt ở lại xử lí công việc.

Thánh chỉ thứ ba vừa truyền xuống , dân chúng Hướng Sương huyện như được hồi sinh. Đại khái thánh chỉ nói: toàn bộ tài sản của Mạnh Thất Vưu bị tịch thu , số tiền đó dùng để cứu đói mùa đông này ở huyện và hoàn trả lại cho việc xây đắp đê điều. Quang trọng là triều đình sẽ cử một vị quan khác đến làm tri huyện quản lý nơi này , không để cho chuyện tương tự phát sinh. Và còn một việc , chính là hoàng đế đại nhân , hoàng hậu tương lại sẽ ở lại Hướng Sương huyện cùng mọi người vượt qua mùa đông.

Người trong huyện còn gì có thể nói nữa? Có một vị hoàng đế biết lo nghĩ , sắm mình với dân chúng như thế thì còn gì bằng? Họ ta ơn trời đất , tạ ơn hoàng thượng đã thương yêu con dân như thế a.

Nhưng là , họ nào có biết. Hoàng đế đại nhân của bọn họ chỉ vì sợ bảo bối của hắn đi đường về kinh trong mùa tuyết thế này sẽ cực khổ nên mới ở lại nha~~~

Hết Chương 20.

*(Các nàng có thấy chap này Thương ca máu lạnh lắm không?)

Bạn đọc thích truyện cho Vy 1 vote hoặc 1 comment nhé. Như thế Vy sẽ có tinh thần làm việc. Hehe cảm ơn các tình yêu. ^^

Xin lỗi các tình yêu dạo này ta hơi mất tâm trạng , ta bị đuối văn , viết dỡ các nàng đừng ném dép ta nhé!

Xin cảm ơn! *cười làm lành*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC