Đường sắt dưới lòng đất - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đó tên ăn mày ở một bên lẳng lặng đứng xem, toét miệng cười khúc khích, mắt nhìn hắn bị người khác chia xẻ. Cảnh này khiến hắn rất bất mãn, hắn lựa chọn tuyệt thực để kháng nghị. Y vậy mà không đánh, cũng không mắng hắn, chẳng qua là ấm áp ôm lấy hắn, dịu dàng đặt hắn vào cái vại đã lâu không sử dụng, cực lớn để bên trong góc tường, đổ từng bầu nước lạnh vào vại, cuối cùng đem nắp vại bằng gỗ đậy vào rồi rời đi. Chỉ thừa lại một lỗ nhỏ, hắn ở trong vại cảm nhận bóng tối và nước lạnh ăn mòn, bản năng muốn hét to, nhưng khi há ra, nước liền đổ ào vào miệng — tên ăn mày vẫn còn tốt bụng, cũng không dìm chết hắn như hắn nghĩ, mực nước vừa đúng phía dưới mũi hắn, chỉ cần không vùng vẫy, tuyệt đối không nguy hiểm tính mạng. Trong khi hắn tự cho là mình sẽ yên yên lặng lặng mà chết rục xương trong này thì tên ăn mày trở lại, đem hắn lôi ra đặt trên người mình, khẩu khí dụ dỗ hỏi hắn sau này còn cố ý phản kháng với y hay không? Hắn lắc đầu, như vậy so với chết còn thống khổ hơn.

Một ngày như thường lệ, y đẩy hắn đi trên trạm xe dưới lòng đất tới chỗ vẫn thường xin ăn. Hắn thấy được người mà trong mấy tháng quằn quại đau khổ hắn vẫn luôn mong nhớ- bạn gái của hắn, Ấu Lâm. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, mặc trang phục sạch sẽ, tay kéo một người nam xa lạ, thoạt nhìn thân mật vô cùng, như là một đôi tình lữ. Lúc đi ngang qua hắn, cô liếc hắn một cái, ánh mắt như là thấy vật ghê tởm đáng khinh, liền tăng nhanh bước chân cách xa hắn. Hắn thoát chốc cảm giác được cả thế giới thiên hôn địa ám. Cô ta thật sự không nhận ra hắn! Thậm chí còn tìm được bạn trai mới nhanh như vậy! Người kia không đẹp trai bằng hắn cũng không có vóc người cao như hắn, áo quần vừa nhìn là biết chỉ thuộc loại rẻ tiền, Ấu Lâm sao lại không có thưởng thức đến độ chọn tên đó làm bạn trai cơ chứ?

Hắn bắt đầu mắng chửi người phụ nữ bạc tình, hy vọng cuối cùng của hắn đã tan vỡ. Người quen thuộc nhất cũng không nhìn đến hắn, cứu vớt hắn, trong cái thành phố xa lạ này, lại càng không tìm ra người nào có thể biết tên tàn tật ăn xin bên vệ đường này từng là một chuyên viên IT đầy tiềm lực.

Đêm đó, cũng là lần đầu tiên hắn mỉm cười với tên ăn mày, hắn chủ động nhiệt tình đáp lại khi y như thường ngày dùng đầu lưỡi đụng chạm môi hắn.

Ngay đến hắn cũng tuyệt không nghĩ đến, việc chủ động đáp trả của hắn lại làm cho tên ăn mày biến chuyển thái độ thật nhanh chóng.

Từ ngày đó trở đi, tên ăn mày cũng không dùng thân thể hắn khoản đãi một người bạn nào, đám thô lỗ bỉ ổi kia mỗi lần đến tìm y đều một bị từ chối đuổi ra ngoài cửa... thay vào đó y đưa hắn tản bộ ngoài công viên—dĩ nhiên hắn cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn không cách nào nhúc nhích, nhưng như vậy cũng đủ rồi, mắt hắn thấy được ánh mặt trời, mũi hít được mùi không khí trong lành mới mẻ, tai nghe được chim hót líu lo, những thứ này ở căn phòng tạm bợ tối tăm cạnh trạm xe dưới lòng đất hoàn toàn không thể cảm thụ được.

Thậm chí đến thức ăn cũng cải thiện cực lớn—tên ăn mày mua một chén cơm ba đồng tiền ở đầu đường, từng miếng từng miếng đút hắn ăn, hắn đã cảm động đến rơi nước mắt. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ăn chén cơm nào nóng hổi như vậy!

Bất quá hắn vẫn không hiểu, tên ăn mày mỗi ngày thu được quả thật rất nhiều tiền, mỗi lần như vậy y lại nhét những đồng lẻ ấy vào một cái lon lớn, ít nhất cũng có hơn vạn. Hắn liếc mắt, dựa theo tính toán như vậy, tiền tên ăn mày thu được hằng năm vượt xa lương bổng của hắn nhiều lắm, thật không biết tại sao y lại có thể chịu đựng được hoàn cảnh khổ cực như vậy, còn liên luỵ đến hắn.

Buổi tối, làm xong những vận động như thường lệ, y như cũ sẽ ôm hắn, dùng bàn tay thô ráp sờ tóc hắn, trượt dần xuống phần cơ thể không bị chặt đi, cũng như cũ sẽ nói một đống lời nói khó hiểu bằng tiếng mẹ đẻ, nói đến chỗ chân tình y còn nhỏ ra một hai giọt nước mắt. Không cách nào nói ra lời an ủi, hắn chỉ có thể dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi nước mắt chảy dài trên gương mặt ngăm đen đầy bụi bẩn của y.

Đến lễ, mọi người sẽ phát hiện, con đường so với thường ngày càng thêm chỉnh tề rộng rãi. Hết thảy đều là công lao của đội dân phòng.

Còn đối với nhiều người mà nói, đội dân phòng so với mãnh thú còn đáng sợ hơn. Dĩ nhiên, tên ăn mày sống ở tầng dưới chót đáy xã hội không nghi ngờ gì chính là một trong những kẻ yếu thế kia.

Một buổi tối trước tết, đột nhiên có một cuộc kiểm tra càn quét các trạm xe dưới lòng đất. Những người buôn nhỏ nghe thấy thế, kinh hoàng mà chạy, tràng diện cực kì hỗn loạn.

Tên ăn mày cũng muốn chạy, nhưng mang theo một người tàn tật không có tứ chi thật sự là bất tiện, rất nhanh mấy "mèo mun" tụ lại vây quanh hai người họ, không chút lưu tình đoạt đi thành quả cả một ngày "vất vả" của tên ăn mày. Cái này còn chưa đủ, một ông chú tay chân trong đội nhìn trúng chiếc xe lăn cũ rích của hắn, nói rõ muốn tịch thu. Có trời mới biết ông chú kia có đem nó biến thành sắt vụn bán đi đổi vài đồng lẻ hay không.

Tên ăn mày đương nhiên không chịu, hắn nước mắt chảy dài thỉnh cầu chúng bỏ qua cho "anh em" bọn hắn, lưu một con đường sống. Có thể là do tên ăn mày can đảm cãi lại lời bọn họ mà tức giận, có thể khó chịu khi nhìn y nước mắt nước mũi khóc lóc kêu ai oán, hoặc có thể ức chế hiện tại không có chỗ bạo phát, đội dân phòng hung hăng đánh tên ăn mày một bữa. Y bị đánh đến bể đầu chảy máu nhưng vẫn cố ngăn trước người hắn, không để cho đám cầm thú kia thương tổn đến hắn. Tiếng khóc thét thảm thương của y đưa đến ánh mắt của rất nhiều người, cuối cùng một người dân thiện lương quyết định gọi cảnh sát, những tên kia mới không tình nguyện rút lui. Tên ăn mày vùng vẫy đau đớn trên đất, lớn tiếng khóc than rằng mình bi thảm. Việc này liền kích thích lòng tốt nhiều người, số đồng lẻ họ ném ra cho y còn nhiều hơn số bị đội dân phòng cướp sạch.

Nhân hoạ đắc phúc, tên ăn mày khóc, mắng, kể khổ xong liền đi ra nhặt tiền, không nói một lời đẩy hắn về lại nơi ở, trên đường về còn tiện tay mua hai bình rượu rẻ tiền. Đây là lần đầu tiên hắn thấy y uống rượu. Đem rượu rót vào chén nhỏ, một hơi uống cạn, lại rót, lại uống, cũng không ăn thêm gì. Rất nhanh hai bình rượu đều cạn sạch, y đứng dậy, lảo đảo không vững doạ hắn sợ hết hồn, hắn sợ y sẽ đánh hắn để phát tiết oán khí bị đánh vừa rồi, thậm chí có thể kinh khủng hơn nữa. Thế nhưng tên ăn mày cái gì cũng không làm, tóm lấy hắn, ngã đầu ôm hắn ngủ say. Y ôm hắn rất chặt, hắn cơ hồ không thở nổi. Hắn nhắm hai mắt lại, ngày mai không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất tối nay hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của y, lửa nóng rạo rực, cùng trước kia hắn ôm bạn gái không khác biệt. Sáng ngày thứ hai hắn bị tên ăn mày gọi dậy. Khác thường chính là, y thu hồi vẻ mặt như thường ngày, quỳ xuống trước mặt hắn, hai tay thận trọng nâng niu mặt hắn, dùng ánh mắt rất nghiêm túc tập trung tinh thần nhìn hắn.

"Liễu Đào Chi, tôi yêu em, tôi yêu em, cho nên tôi sẽ... để em được tự do." Nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt người thương, y nói bằng giọng khản đặc cơ hồ do khóc quá nhiều, âm thanh thâm tình thành thực khiến cho hắn không khỏi đỏ mặt. Hắn thậm chí không cảm thấy được, Liễu Đào Chi, tên của hắn, cho tới bây giờ chưa từng nói cho tên ăn mày, cũng không cách nào nói được. Hắn chẳng qua là cười khổ, cái khối thân thể này, làm sao có thể tự do đây. Tên ăn mày vẫn còn không ngừng nỉ non, hắn nghe đến phiền lòng, ngón tay giơ lên chặn lại đôi môi y, bật thốt lên: "Chớ nói, ta cũng yêu ngươi."

Mấy giây sau đó, hắn mới phản ứng lại được: Hắn có thể nói chuyện! Hơn nữa tay chân mỗi một tất da thịt đều hoàn hảo như lúc đầu! Hắn kích động đến lời nói cũng không mạch lạc, đẩy tên ăn mày ra, trên đất huơ tay múa chân, lăn lộn xoay vòng, lớn tiếng gào thét. Thời gian dài mất đi quyền khống chế tay chân khiến hắn lần nữa hao tổn không ít thời gian để cử động lại. Giờ phút này trên mặt hắn không biết đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt. Hắn cho rằng đây chỉ là mơ, dùng sức bấm mạnh vào bắp đùi, cảm giác cho hắn biết đây là thực tại, có lẽ gần một năm này mới thực là cơn ác mộng? Bất quá gương mặt tên ăn mày quen thuộc cùng hoàn cảnh trong phòng nhắc nhở hắn những ngày đó cũng thực sự tồn tại. Nếu không phải vì áo không đủ che thân, hắn hưng phấn cơ hồ muốn cởi truồng như vậy mà chạy trên phố. Kích động dần qua đi đầu óc hắn rốt cục cũng khôi phục tỉnh táo, nghiêng đầu, y đang đờ đẫn nhìn hắn, vì vậy hắn hỏi: "Anh là ai? Tại sao?" Cả đại não hắn cũng muốn hỏi rõ, nghi vấn thực sự quá nhiều, hắn không có thời gian sắp xếp lại từng thứ.

Tên ăn mày lắc đầu, nói: "Cậu có thể đi rồi, tôi đã lãng phí của cậu quá nhiều thời gian." Tiếng phổ thông của y rất chuẩn, tựa như đổi thành một người khác vậy.

"Anh còn chưa cho tôi biết tại sao tay chân và cả giọng nói của tôi cũng đều trở lại như vậy? Cái này thật không còn gì để nói!" Cơ thể hồi phục quả là một cảm giác quá tuyệt vời, hắn mừng rỡ đến độ ngay cả việc bị tên ăn mày vô cớ giam cầm làm thành công cụ dài đến 11 tháng tàn khốc cũng trực tiếp ném ra sau đầu.

"Tay chân cậu vẫn luôn ở trên người cậu, cậu chưa từng bị mất chúng, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết diều này, coi như là một thủ thuật che mắt cực tốt" Y hời hợt trả lời, "Ra vào giang hồ, luôn cần một chút tiểu xảo không phải sao?"

"Nhưng tôi thật sự một chút cảm giác cũng không có, còn có nhiều người qua đường như vậy, còn có... anh... bạn anh, bọn họ cũng không nhận ra được! Quá thần kì rồi! Cái này không thể tính là một tiểu xảo được! Thật không hiểu tại sao hằng ngày anh còn ra đường xin cơm!" Hắn chạm nhẹ vào y, chân thành nói "Đi cùng tôi đi, tôi nuôi anh."

"Phốc..." Tên ăn mày cười "Đối với tất cả mọi người kể cả những thứ kia đều không là gì, nếu nói xã hội thượng lưu thì những người này trong mắt tôi cũng chỉ là một đống phế vật. Cuộc sống của tôi không một chút kích thích, cho nên tôi rất nhàm chán, nhàm chán nên đi làm tên ăn mày, nhàm chán gặp kẻ nhàm chán là cậu, nhàm chán giữ cậu lại bên người, nhàm chán nhìn kẻ nhàm chán là cậu bị những kẻ nhàm chán lăng nhục, nhàm chán đùa bỡn, khoảng trời gian sống cùng cậu mấy tháng vừa qua tôi thật sự rất thích thú, nhưng bây giờ tôi chán cậu rồi, cậu đi đi."

Một giây trước nói yêu, một giây tiếp theo không ngờ lại bảo chán, tên ăn mày hành động cổ quái không cách nào dự đoán, bất quá, lại rất phù hợp với tác phong không bình thường của y.

Nếu mọi việc đúng như những gì y nói, hắn nhất định sẽ biến thành người thần kinh có vấn đề như y, không, hắn cảm giác mình đã điên rồi, hết thảy chuyện đáng xấu hổ gì hắn cũng đã làm rồi, còn có cái gì không thể chứ, hắn không biết liêm sỉ ôm lấy eo của tên ăn mày, cầu xin y ở lại cạnh mình, hắn đã mất đi hết thảy, bạn gái, công việc lý tưởng, còn có song thân đã mất từ lâu, hắn bây giờ chỉ còn lại tên ăn mày là tất cả, nếu cả y cũng đi hắn chắc sẽ chỉ muốn chết quách cho xong. Tên ăn mày thần sắc hờ hững, không đồng ý cũng không cự tuyệt. Vì vậy hắn thuận lợi kéo tay y trở lại nơi nguyên lai hắn thuê sống trước đây. Bà lão hàng xóm thấy hắn người không ra người, ma không ra ma thì sợ hết hồn, cũng may bà còn nhận ra hắn, đem chìa khoá giao cho hắn cũng hảo tâm nói cho hắn biết bạn gái của hắn trước đây không lâu đã đem tất cả vật có giá trị mang đi hết, bà còn tưởng hai người cãi nhau, sẽ không trở lại nữa, liền thông báo cho thuê phòng, cũng may vẫn chưa có khách trọ mới vào ở.

Về đến nhà cảm giác chính là rất tốt. Hắn ở trong phòng tắm tốn ít nhất 3 giờ, chỉnh sửa râu tóc, cơ hồ trút bỏ một lớp da. Tên ăn mày vẫn một mực ngồi ngoài phòng khách kiên nhẫn chờ hắn, hắn muốn gọi y cùng nhau tắm táp, nhưng y sống chết cũng không chịu. Cuối cùng hắn quyết định đùa bỡn tên nhỏ mọn ấy, lấy cớ cần khăn lông nhờ hắn đi lấy, đến khi y vừa vào phòng tắm, hắn rắp tâm hướng nước phún lên đầu y, băn ra nhiều đoá bọt nước trắng xoá.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, hắn thề sẽ không để tên ăn mày dính vào một giọt nước. Nhưng giờ muộn rồi, tên ăn mày phát ra một tiếng kêu thê lương bi thảm mà quỷ dị, thống khổ cực độ ngồi xổm người xuống, lấy tay che mặt — mặt của y vặn vẹo kinh khủng, da trắng bệch một màu như bị nóng chín, giống như chỉ cần chạm vào, da rất dễ dàng vỡ vụn tróc ra rơi xuống nền đất, nhìn đầu y máu thịt mơ hồ, khuôn mặt dữ tợn, hắn cư nhiên không chút sợ hãi, đưa hai tay vòng từ phía sau ôm lấy y, hắn không quan tâm y đến cùng là người gì hoặc thứ gì, cũng hoàn toàn không cần biết gì về y, giờ phút này hắn chỉ muốn được bên y. Hắn cảm nhận được móng tay tên ăn mày bấm sâu vào da thịt mình, hắn ngược lại ôm càng chặt hơn, cùng đau đớn y phải chịu, mình thực sự không tính là cái gì, hắn muốn, chỉ cần y có thể sống tiếp, ngày mai đến... sẽ tốt... hết thảy đều sẽ tốt...

———————————

Tên ăn mày vẫn thống khổ rên rỉ, cả khuôn mặt hắn gần như hư thối, con ngươi, da mặt, lỗ tai từng bước từng bước biến thành sềnh sệch, rơi dần xuống đất.

Lúc này hắn không cách nào cùng y chia sẻ thống khổ, cùng với lúc mất đi tứ chi có gì khác biệt? Tay chân luống cuống, trơ mắt nhìn y ở trong ngực mình dần thối rửa, không biết đã qua bao lâu, biến thành một mảng mơ hồ.

Hắn mờ mịt, rụng rời tay chân, không thể nào tin nổi những gì đã xảy ra trước mắt, thật dễ dàng tìm lại được khí lực, đứng lên, đi tới trong phòng tìm cây lau nhà, lần nữa xoay người lại, trong phòng tắm sạch sẽ không có thịt tương, không có máu tươi, thậm chí đến y phục của y cũng đều biến mất không bóng dáng.

Kết quả cuối cùng, tên ăn mày cũng chọn rời bỏ hắn, cũng như người phụ nữ kia rời bỏ hắn, tựa như cha mẹ hắn rời đi, cùng những người đồng nghiệp hững hờ kia là một loại.

Hắn hoảng hốt đi ra khỏi nhà, ánh mặt trời vô cùng chói mắt, hắn chết lặng ngồi dưới nền đất, mặc cho thân thể chi phối, lê bước trở lại trạm xe dưới lòng đất, trở lại căn phòng nhỏ của tên ăn mày.

Chờ đến chạng vạng tối, bạn bè tên ăn mày cũng thu dọn trở về, hắn muốn hỏi thăm bọn họ chuyện của y, hắn không tin y thực sự cứ như vậy mà chết. Nhưng những kẻ ghê tởm đã từng chà đạp thân thể hắn kia đều nói tiếng địa phương, nói rất nhiều khiến hắn không thể phân biệt được.

Đang lúc hắn chuẩn bị trở về, một vật nặng đánh tới sau ót hắn, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ cho người ta hôn mê sâu, hắn quay đầu lại, hình ảnh cuối cùng hắn thấy trước khi mất đi tri giác là những khuôn mặt tà ác đáng ghê tởm đang cười không chút hảo ý, hắn hiểu, kế tiếp hắn sẽ lại phải chịu những thứ chà đạp tàn khốc đó, hắn ngồi phịch xuống đất miên man suy nghĩ, bị đám cầm thú kia bắt tới, liệu y có hay không đến cứu hắn...

Bên ngoài

"Phía dưới tờ báo có một tin tức xã hội, chiều hôm qua, cạnh sân đường công trình, phía đuôi xe lửa dưới lòng đất, phát hiện thi thể một nam thanh niên. Xác nhận là mưu sát, thủ đoạn sát hại cực kì tàn nhẫn. nguyên nhân tử vong cụ thể và hung thủ hiện không rõ. Theo người dân phụ cận cho biết khu này là một dãy được hoạch định, trước rất đông đảo nhà cửa nhưng thuộc về nơi người thập phương tụ tập, trước mắt, vụ án mày còn đang tiến hành điều tra làm rõ."

[Một lần đuổi bắt thành công được Công ngọt ngào -3-

Coi như làm quà tết cho mọi người.

Hy vọng mọi người thích~]

———lời tác giả—–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net