Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ một lát để chắc chắn mọi người đã ra khỏi khu nhà, bấy giờ ta mới tiến lại để mở toang cánh cửa lớn mà Xoan đóng lại trước lúc rời đi. Gió đột ngột ùa vào làm cho lửa trên bấc đèn tạt xuống đĩa mỡ, bùng lên sáng chói. Hơi lạnh của gió, của nước mưa hắt vào khiến ta rét run người, nhưng ta cần cái lạnh này để át đi hơi lạnh người chết còn vương lại trong phòng, cần cái run này để át đi sự run rẩy do sợ hãi trong tâm trí. Bỗng có một chiếc áo choàng lên người ta, còn vương hơi ấm.

-Cẩn thận ốm nặng hơn đấy.

Rõ ràng gió thốc vào mặt lạnh buốt, nhưng hốc mắt, sống mũi của ta lại nóng lên. Đến buồn cười: hơn một năm không gặp, vừa thấy chị Quỳnh Anh đã bị chị mắng mỏ, vừa thấy anh Võ Quốc đã đi quát tháo anh. Trong lòng anh chị hẳn là còn giận ta lắm.

Ta quay lại, anh Võ Quốc đã cách xa ta một khoảng từ bao giờ, đầu hơi cúi xuống giữ lễ. Trong lòng ta mất mát kinh khủng. Anh chị không có con, một người hơn ta gần ba chục tuổi, một người hơn gần hai chục tuổi, bao nhiêu năm qua vẫn chăm lo chiều chuộng ta như con gái, dù trên danh nghĩa là vai anh vai chị. Cho nên, mỗi lần vì bắt buộc mà họ phải giữ lễ đối với ta như bất kì quân thần nào đối với người kế thừa Âu Lạc, ta đều thấy khó chịu vô cùng. Chẳng thể tin được một ngày, chính ta lại dùng cái quyền của mình để bắt họ cúi đầu.

Hít một hơi thật sâu để đè những day dứt trong lòng xuống, ta cẩn thận quan sát xung quanh, mưa to như vậy sẽ rất bất tiện cho việc nghe lén.

-Vừa rồi trước khi em đến, có những ai đã xem qua hiện trường?

Nhận thấy ta đổi cách xưng hô từ "ta" sang "em", giọng điệu cũng không còn kẻ cả như vừa rồi, anh Võ Quốc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngạc nhiên mơ hồ có sự hoài nghi, bởi anh quá hiểu tính ta, đã tức giận cái gì thì mấy ngày sau mới hạ hỏa được. Bên ngoài tiếng mưa lớn, ta lại hạ giọng, có lẽ anh nghĩ mình nghe nhầm. Ta phải nhắc lại lần thứ hai, anh mới trả lời:

-Chỉ có anh, Quỳnh Anh, Hùng Nam và Thạch Cáp.

-Anh thu xếp phía Thạch Cáp cho em. Nói với hắn ta vụ việc chỉ dừng ở đây thôi, đừng điều tra thêm nữa.

Vừa rồi, khi nhìn qua thi thể, ta thấy có dấu vết kìm giữ ở cổ tay. Dấu vết ẩu đả cũng thể hiện không chỉ có một hung thủ. Ta mới nhìn qua một lượt đã nhận ra, người như anh Võ Quốc và Thạch Cáp không lí gì không đoán được. Còn Hùng Nam và chị Quỳnh Anh không phải là người giỏi quan sát, chưa chắc họ đã nhận ra. Sau đó, khi ta nói có "một kẻ giết người", cả phủ chỉ có biểu cảm của ba người là thay đổi theo chiều hướng không-phải-như-vậy, chứng tỏ trước khi ta tới, những người kia chỉ xem qua hiện trường chứ chưa trao đổi suy nghĩ với nhau.

-Em biết hung thủ còn lại là ai?_Giọng anh bất giác hơi cao

Hung thủ còn lại? Ta không chỉ biết hung thủ còn lại, mà còn biết cả hung thủ đằng sau.

-Vừa rồi em tức giận, tập trung chỉ trích vào tội của anh cũng là cố ý?_Anh hỏi tiếp

Ta thở dài:

-Em xin lỗi. Em chỉ có thể nói mọi thứ tới đây là tốt nhất, điều tra sâu thêm sẽ chẳng có lợi cho ai.

Trong mắt của anh Võ Quốc hơi sáng lên, giống như bất cứ ai khi đã hiểu ra tất cả. Rồi anh nhìn thẳng vào ta, vẻ mặt phức tạp: giống như khó tin, giống như thương xót, giống như bất lực, giống như chấp nhận. Ta chỉ lẳng lặng gật đầu. Có thể anh không hiểu nguồn ngọn sự việc, nhưng anh biết, việc này liên quan đến những thứ mình không thể động tới, và ta, là kẻ đang bị cuốn vào những điều mà anh luôn tránh.

Con người này đã theo vua cha của ta mười năm chống Tần, lại cùng ông đánh chiếm Văn Lang, thêm mười năm xây thành Cổ Loa, bốn năm ngồi sau chín lớp tường thành cùng vua cha ta bàn việc nước. Người như vậy, hẳn là quá hiểu bản chất của triều đình là gì, cũng quá hiểu vua chủ của mình, thậm chí là còn hiểu hơn con gái ruột của ông ấy là chị Quỳnh Anh.

-Khổ cho em rồi...

Ta lắc đầu, quay về ghế để ngồi, cảm thấy đầu đang ong ong lên sau một hồi căng ra như vừa nãy.

Trong thời gian nghiệm máu, ta để ý có một xảo xứng chốc chốc lại nhìn Lí Cường. Khi ta loạng choạng ngã về sau rồi "vô tình" cầm tay của ả để giữ thăng bằng, phát hiện vết chai ở ngón cái, ngón trỏ và khớp ngón giữa. Đó là bàn tay của kẻ đã quen với việc kéo cung. Phủ Kẻ Diên lại có một đặc điểm: tất cả xảo xứng tuyển vào đều không biết võ nghệ. Ta vẫn biết phủ Kẻ Diên chỉ có ít người hầu hạ, lính canh trong phủ cũng trên dưới trăm người, nhưng lúc nãy từ trong phòng nhìn ra sân, tất cả đều đã tập trung lại ở đó mới thấy ít ỏi tới mức nào. Binh lính ở phòng tuyến Châu Diên hơn một nghìn người đều được anh Võ Quốc lựa chọn kĩ càng, thì không có lí gì hơn trăm người trong phủ lại lựa chọn sơ sài cả. Vậy tại sao đến giờ xảo xứng đó vẫn yên ổn sống trong phủ? Có thể trước đó ả giấu quá kĩ, cũng có thể anh Võ Quốc mắt nhắm mắt mở cho qua, vì biết kẻ sau ả là ai. Mà ta, thì tin vào vế thứ hai nhiều hơn.

Cái chết của cố già đánh động cho ta biết có biến ở Phong Khê. Cho dù hung thủ có bao nhiêu người, ta vẫn phải tìm cách để lọt lưới một tên, để hắn báo cáo lại những gì đã thấy cho người đằng sau. Nhìn vào biểu cảm của ả xảo xứng vừa rồi, ta khẳng định là những gì mình thể hiện đã khiến ả tin.

Lẫn trong tiếng mưa xối xả, có tiếng cười khổ rất khẽ:

-Cho dù có làm gì, cũng đừng khiến Quỳnh Anh bị tổn thương.

Ta không trả lời, đơn giản là ngầm đồng ý. Không điều gì có thể nói trước được, ta chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.

Lúc trước, ta cho rằng Châu Diên là đất phong của chị Quỳnh Anh, sau khi kết hôn, anh Võ Quốc theo phụ giúp chị về đây là chuyện hết sức bình thường. Nhưng giờ ta nghĩ, không chừng người muốn ở lại Châu Diên chính là anh Võ Quốc, bởi anh muốn kéo chị ra xa cái chốn triều đình kia, cho nên suốt mười hai năm ròng, hai người mới về Phong Khê duy nhất một lần.

Nhẩm tính thời gian, ta đoán Xoan cũng sắp trở lại. Không biết nó tới một mình hay còn đi với ai.

Ta trả lại áo choàng cho anh Võ Quốc:

- Giờ thì đi đi, những gì em nói vừa rồi, anh cũng tự hiểu, đừng để lộ cho ai biết, kể cả chị Quỳnh Anh.

Anh gật đầu, dợm bước định đi, bỗng nhiên quay lại, vỗ lên vai ta hai cái rồi mới đi thật. Tiếng bước chân nhanh chóng bị chìm lấp trong tiếng nước xối ào ào.

Ta so vai, không có áo choàng, cả người bắt đầu phát lạnh, đành về chỗ ghế ngồi xuống. Trên bàn, đĩa mỡ vẫn đang cháy bùng lên như ngọn đuốc, hắt cái bóng của ta đổ dài, suýt đè lên vũng máu trong phòng. Máu đã khô, dưới ánh lửa nhìn rừng rực đến chói mắt.

Không biết ở giờ này thầy thế nào? Hà có thu xếp được mọi thứ ổn thỏa không? Vua cha của ta đang nghĩ những gì? Và cố, lúc nhắm mắt hẳn vẫn không thể hiểu nguyên nhân thật sự vì sao mình chết, đến lúc thành ma rồi có biết hết mà oán hận ta không? Những câu hỏi xoay mòng mòng làm cho ta muốn kiệt quệ, nhưng rồi ta nghĩ, mới gặp chút chuyện này đã không trụ nổi, thì cả con đường dài phía trước, ta đi làm sao ?

Ta nhắm mắt lại, xét mối quan hệ của ta và anh Võ Quốc, cộng thêm việc anh ấy không muốn can dự sâu vào việc triều đình, thì đây là người ta có thể tin tưởng nhất vào lúc này. Trên danh nghĩa, tuy chị Quỳnh Anh làm chủ phủ kẻ Diên, nhưng Thạch Cáp lại là người dưới sự quản lí trực tiếp của anh Võ Quốc, chắc anh ấy sẽ thu xếp được thôi. Coi như chuyện trong phủ đã xong, giờ ta cần chuẩn bị để an táng cho cố già. Mưa thế này phải lúc lâu mới tạnh. Mà ta cũng cần ở lại đây ít nhất một ngày nữa để theo dõi hội săn, làm như sự việc kia không ảnh hưởng đến mình, cho nên việc quay về Hàm Hoan không thể tiến hành ngay được.

Tiếng bước chân bì bõm trong mưa làm cắt đứt mạch suy nghĩ của ta. Xoan trở lại cũng với vài đứa xảo xứng khác, chuẩn bị đủ đồ cho ta trở về phòng.

Về tới nơi, ta đuổi hết đám xảo xứng lạ mặt kia ra ngoài, lao vào nằm bẹp trên giường. Giờ phút này mới cảm nhận sâu sắc được cả người mệt rã rời tới mức nào. Trong khi người ta khô ráo thì cái Xoan lại ướt nhẹp. Nó đứng bên cạnh vừa lau người vừa cằn nhằn than thở làm ta đau cả đầu, đang định quát thì nó chợt hỏi :

-Cơ mà hôm nay tài tình thật đấy, người có biết vì sao đám ruồi kia lại chỉ đậu lên một con dao không ? Với cả chẳng phải con dao nào cũng giống con nào sao, làm thế nào mà cái ông kia lại biết được đó là đồ của ai. Công chúa, người nói xem có phải ông ta có ý đồ gì nên để ý thuộc hạ của mình từng li từng tí, đến chút vết xước trên đồ của người ta cũng nhớ như in không ? Nhất định là có ý đồ...

Ta suýt nữa sặc chính nước miếng của mình. Trong đầu nó liệu có cái gì bớt quái đản hơn không? Không biết thì thôi, lại còn suy đoán như đúng rồi ! Nhưng mà cũng vì cái suy nghĩ đó của nó mà ta buồn cười, thấy đỡ đau đầu hơn hẳn.

Ta lật người lại, trả lời :

-Có những loài côn trùng rất thích máu người, giống như lũ nhặng hay bám theo hút máu trâu ấy. Nếu ngươi để cho chúng được hút máu , nhưng hút không đủ, thì chúng sẽ thèm khát, tìm đến chỗ mà chúng cho là có nguồn máu. Đấy là lí do vì sao anh Võ Quốc phải cho bắt nhiều ruồi nhặng đến thế. Chúng sẽ tranh nhau chỗ máu trên sàn, không con nào được no. Sau đó tách chúng ra khỏi chỗ máu đó, bỏ dao găm vào. Cho dù có lau chùi sạch sẽ đến thế nào thì loài ruồi nhặng cũng sẽ nhận ra mùi máu mà chúng vừa được hút ở trên con dao găm đó, cho nên bâu lại để mong được ăn thôi. Còn cái kia, tất nhiên khi thu vũ khí lại người ta phải có cách đánh dấu riêng, kiểu như ghi tên của chủ nhân vào cán dao chẳng hạn, chứ người cho rằng Thạch Cáp nhớ được đặc điểm của tất cả các con dao sao ? Chẳng lẽ hắn có ý đồ với tất cả lính canh trong phủ ?

Càng nói về sau giọng của ta càng đuối. Bây giờ hơi lạnh mới thực sự ngấm vào người. Ta thấy mặt đã nóng bừng lên rồi, mệt nhọc kéo cái chăn lên quấn kín người.

-Ôi chao, phò mã đúng là thiên tài, có thể nghĩ ra cách này. Nhưng công chúa cũng sáng suốt không kém, nhìn ra một cái là biết ngay.

Ta uể oải đáp:

-Cách này không phải do anh Võ Quốc nghĩ ra. Nó có cũng phải từ năm mươi năm trước rồi.

Trước khi chìm vào mê man, ta nghe thấy có tiếng bước chân khẽ tiến đến gần, rồi cách một lớp chăn bóp trán giúp ta, cơn đau đầu cũng dịu đi ít nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net