Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện này không đáng sợ như các cậu tưởng đâu.” Ngài thượng tá Jackson với mái tóc hoa râm đi đầu dẫn cả đội qua doanh trại ồn ào như vỡ chợ. “Nhưng, hết thảy sẽ thuộc vào may mắn, mẹ kiếp, chúng ta cần may mắn.” Ông ta đẩy toang cửa, chỉ vào sáu chiếc giường xếp. “Các cậu được nghỉ cả chiều, nhớ đừng trễ đấy, giờ thì tranh thủ học thuộc tuyến bay, và ta sẽ để các cậu xuất phát trong ngày mai, các chàng trai ạ.” Ông ta gắt gỏng đẩy vào họ vào trong rồi vội vã sang bên kia doanh trại.

Chẳng có gì đáng sợ cả, quan trọng là dựa vào vận may. Gã ta còn chẳng biết mình đang thốt cái quái gì. Heinrich thầm mỉa trong lòng, chất hành lý lên giường xếp rồi mệt mỏi thở một hơi. Y không định đánh một giấc cho khỏe, nhưng cơn buồn ngủ như thanh xà gồ bằng gỗ nặng trịch đè ép y, quay cuồng y trong những ác mộng xen chồng. Bật tỉnh trong tiếng động cơ máy bay, y thấy nhức nhối ở vai và cổ. Lúc này trời đã chập tối, cánh rừng xa kia phủ một màu đỏ tía kỳ ảo. Mãi ngắm nhìn, trong chốc lát y đã quên mất mình đang ở đâu, đến khi định thần y không khỏi giật mình khi phát hiện chỉ còn một mình trong ký túc xá. Sau đó, y đứng dậy, định đi xin ngài thượng tá Jackson tha lỗi. Dù đã lệnh cho mình làm thế mà cơ thể y vẫn cứ bật động tại chỗ. Cảm giác bồn chồn bất chợt khiến y không kiềm được sờ túi áo trước ngực, lá thư mà Helmut gửi đến vẫn còn ở yên đó, ngay bên trái tim y, thật gần biết bao, mà gia đình thì lại xa quá đỗi.

***

Tiếng ồn dữ dội từ máy bay cất cánh đã chen ngang quá trình nghi thức của thánh lễ, ngắt đi lời nói của ngài linh mục. Lúc này Dane Norris đã hoàn thành lời cầu nguyện, anh vẫn nhắm mắt quỳ ở yên đó, cố giữ cho mình thật điềm tĩnh. Buổi lễ đã dằn xuống lo lắng nhưng anh biết nó sẽ trào lên lại ngay thôi, mạnh mẽ như dây leo mọc trên bia mộ.

Bỗng có người đến lại gần Dane mở mắt ra, trông thấy gương mặt hiền từ của cha Edward Cameron trong quân. Ngài ngồi xuống băng ghế, ngước đầu nhìn tấm mái dột nát bằng gỗ, ánh nhìn chăm chú như thể ngài đang chiêm ngưỡng mái vòm vĩ đại của nhà thờ chính tòa Canterbury. Người linh mục này chỉ vừa tròn tuổi hai mươi sáu, nên gần như quen biết hết cả những anh lính trong doanh. Thậm chí ngài còn lập ra một dàn hợp xướng nhỏ, sẵn sàng đệm nhạc cho bất cứ ai có mặt ở đó vào chiều chủ nhật bằng cây đàn piano cũ kỹ đã bị thấm nước nhiều năm. Chưa bao giờ Dane được trông thấy một tập thể Thiên Chúa giáo nhỏ bé và đơn sơ đến vậy. Thế nhưng mục sư Cameron lại lấy làm thích chí lắm.

“Chào buổi sáng, thiếu úy Norris.” Người mục sư cất giọng thư thái, mắt vẫn say sưa nhìn lên trần. “Mong rằng không quấy rầy một phút mặc niệm của cậu.”

“Thực ra con có nghĩ gì đâu, cha Cameron.” Dane cười đáp lại, ngồi cạnh ngài giám mục. “Chắc cha đang muốn nói cho con biết tại sao cha lại nhìn đăm đăm trần nhà nhỉ?”

“Cha phát hiện ra một cái khe.” Ngài nheo mắt lại, giọng điệu vẫn thong dong vô cùng. “Cứ qua một đợt mưa là lại có chỗ nứt ra, cha phải mau bảo bọn nó lên sửa thôi. Thề có Chúa, ta sắp thành thợ nề luôn mất rồi.” Ngài dời mắt nhìn sang Dane. “Mái bị dột là điều cha đang lấy làm lo lằng, còn con thì đang bận lòng về chuyện gì, hở thiếu úy Norris?”

Dane ngây ra, mãi một hồi mới đưa ra một đáp án an toàn. “Chiến tranh ạ, hiển nhiên rồi, luôn là vậy.”

Người linh mục vẫn đong mắt nhìn. “Chiến tranh, hoặc có thể là một ai đó, mẹ ta, người ta thương, hay những người anh em chí cốt.”

Anh nhún vai làm thinh. Mục sư Cameron thì cười nửa miệng, trong cặp mắt xanh lại lóe tia thích thú, lúc nào ngài cũng thích đoán những băn khoăn trong lòng các anh lính này.

“Mẹ đã gửi cho con một lá thơ.” Ngài thiếu úy đành nói một nửa, còn có cả người anh yêu từ trước đến nay đang chuẩn bị phải bay một chuyến, mà chẳng biết có còn sống trở không. Lòng anh cứ đau đáu không yên về những chuyện đó. Anh rất muốn thú thật, để xem ngài mục sư thích bỡn cợt này sẽ phản ứng thế nào, nhưng rồi anh lại dằn xuống, chỉ nhìn đăm đăm chiếc bàn lễ tạm bợ ở cuối hành lang, một chiếc bàn gỗ bình thường được trải một lớp vải bông trắng tinh.

“Cha không biết khúc mắc ở đâu nữa.” Ngài đáp.

“Khúc mắc ở chỗ, đã năm năm rồi con không nói chuyện với bố mẹ của mình, kể từ khi con lên đại học.”

“Ồ.” Ngài cảm thán bằng một tiếng gỏn lọn, rồi lặng thinh như đang tìm kiếm cách trả lời đúng đắn. Hôm nay là cuối tuần, có không ít những người lính đến đây cầu nguyện, và cũng có một đám trong thấy người linh mục mà gào giọng gọi tên ngài nhưng Cameron đã lờ đi. Dane cựa quậy trên băng ghế, có hơi lúng túng. Anh thử đào lại dáng vẻ của mẹ trong ký ức, nhưng rồi chỉ nhớ hình ảnh bà mặc chiếc váy màu trắng hay xanh dương gì đó ngồi viết sách ở chiếc bàn kề bên cửa sổ. Lúc ấy bà đang kiểm tra bài vờ của anh, cuối tuần thì đưa anh đến ngôi trường Chúa Nhật, lúc anh ốm thì ngồi bên giường thốt một câu “Mẹ lo cho con quá, con ơi” ngắn ngủi, chưa bao giờ bà cho anh một cái ôm âu yếm hay một nụ hôn yêu thương. Bỗng nhiên anh lại nhớ khao khát xưa kia của mình, khi mà anh vẫn còn là một cậu bé, ngước cặp mắt long lanh nhìn bố mẹ mình, trông chờ được hai người ôm lấy mình, hôn lên trán hoặc má mình thật kêu. Lúc đó anh vẫn chưa hiểu thế nào là yêu thương, chỉ đòi hỏi hơi ấm và cảm giác an yên vốn thuộc về mình này như một bản năng.

Sau cùng họ đã không đáp lại anh.

Nhưng sao lại nhớ đến chuyện này nhỉ. Dane đờ đãn nhìn mu bàn tay mình, cảm thấy có phần mông lung. Chuyện đã xưa quá rồi, có hờn có lẫy cũng chẳng được gì.

“Con không thích họ.” Anh nghe thấy giọng nói vang lên của ngài mục sư, với vẻ khẳng định rõ ràng.

“Con không biết.” Chàng thiếu úy thì thào trả lời.” Ôi chúa ơi, con chẳng biết nữa.”

“Thế thì đành phó thác vào Chúa thôi.” Ngài linh mục nói thật khẽ, rồi đứng dậy rời đi.

***

Chuẩn úy Francis Cornell đưa mắt nhìn dãy mũi Appennini trải dài như trên bản đồ lấp ló sau tầng mây.

Ở độ cao vời vợi này, trong hắn vẫn dấy lên niềm thích thú. Thỉnh thoảng sẽ có chỉ thị chuyển hướng phát ra từ ống nghe, ngoài ra chỉ toàn là tiếng rè. Hôm nay họ đang thực hiện một nhiệm vụ ném bom có ý nghĩa chiến lược. Quân Đức hiện đang dựng các khẩu pháo Pak 8.8 cm trên khắp dãy núi Appennini, gây rất nhiều thiệt hại lên phe Đồng Minh. Và lúc này, hắn đang chở bốn quả bom nặng 250 ký, sẵn sàng san bằng một căn cứ đang giấu khẩu cao xạ hay súng trái phá bất cứ lúc nào.

Nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản.

Hắn xem lại bản đồ lộ trình. Đã có chỉ thị hạ độ cao, Fancis thong dong đẩy cần điều khiển về phía trước, theo chiếc máy bay dẫn đầu bay qua các tầng mây. Hắn dồn sức tập trung vào công việc ném bom sắp sửa tiến hành, nhưng đột nhiên đầu hắn lại nảy lên một ý nghĩ tò mò, nếu có người đứng dưới đồng bằng nhìn lên sẽ trông thấy cảnh tượng gì, một đoàn máy bay tiêm kích và máy bay ném bom đang lén lút bay qua các dãy núi, đổ bóng trên những đồng cỏ dập dìu như bầy diều hâu đang kiếm mồi.

Francis đã trông thấy những tòa nhà xám tro dựng trên đỉnh đồi, chủ yếu là các tu viện, xen lẫn những tòa thành đổ nát và lấp lóe những khẩu liên thanh núp sau lỗ châu mai dùng để bắn tên. Việc của hắn chính là xóa sổ chúng. Lúc này, cấp trên đã ra thông báo tiến hành nhiệm vụ, lập tức sáu chiếc máy bay ném bom sà xuống thôn trang không hề có quân canh phòng nào của người Ý.

Có tia lửa lóe lên.

Hắn giật mình suýt đã cho máy bay phi thẳng lên, nhưng ngay phút cuối hắn đã không làm vậy, thay vào đó, nghiêng máy bay sang phải né đi. Người ném bom ngồi sau hắn không kịp chú ý nên va mạnh vào vách buồng, choáng váng xoa gáy. “Là pháo cao xạ.” Phó cơ trưởng, một người York có gò má cao và được người ta gọi với biệt danh là Nick Một Đồng, căng thẳng nhìn thoáng qua áp kế. Đội máy bay ném bom đã tách nhau ra, tạm thời bay thẳng lên trên, rời khỏi tầm bắn.

“Tôi không hề nhận được thông báo nào về chuyện này.” Nick tỏ ra tức tối như anh nông dân bị lừa mua trong lúc muốn mua trứng chim. “Họ bảo thôn này không hề có quân phòng ngự.”

“Không cần biết tình báo đã nói thế nào, việc oanh tạc vẫn tiếp tục thi hành.” Francis nhún vai, rồi lại nhào xuống, tức khắc có rất nhiều tia lửa lóe lên nghênh chiến, tiếng pháo âm vang nghe tựa sấm chớp từ nơi xa. “Bám chắc nào, người anh em.” Hắn gào lên với người đồng chí sau mình. “Sắp sửa ta sẽ có một vụ va chạm mạnh đây.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net