Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tụi tôi không muốn đến đây một chút nào.” John Warren trầm ngâm rồi nhìn sang cậu em sinh đôi của mình. “Không một chút nào hết.”

“Vì tụi tôi không tin Mỹ…” Sean Warren làm dấu tay.

“…Sẽ tham chiến.” Người anh gật đầu tán thành.

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, không một ai dám bàn tán chủ đề này nên đều cặm cụi xử tiếp món khoai tây muối với cải bắp luộc nhão nhoẹt. “Cha mẹ tụi nó là giấy than à?” Heinrich dùng nĩa châm chọt nửa cục xúc xích thẳng thừng phán một câu cay nghiệt trước mặt hai tên lính mới tàn nhang đầy người. “Nếu cho tụi nó ra trận chắc khéo bọn Đức tưởng người đâu bị quỷ nhập quá… Ơ kìa, hắn ta bị tôi nổ bay đầu rồi kia mà, sao hắn vẫn đứng được thế?”

Dane hắng giọng, tay bỏ nĩa xuống. “Warren?”

Hai anh em sinh đôi tóc đỏ cùng ngẩng đầu lên nhìn anh trông hệt những con sư tử biển được huấn luyện từ bé trong rạp xiếc.

“Hai cậu gốc gác Ireland à?”

“Cũng không hẳn,” Một trong hai người trả lời. “Chỉ gốc thôi, mẹ tụi tôi kể rằng ông ngoại…”

“…Đã di cư sang Mỹ sau khi thế chiến thứ nhất kết thúc. Vốn dĩ ông hành nghề bưu tá…”

“…Đến Mỹ rồi ông ấy vẫn tiếp tục chạy đôn chạy đáo giao bưu kiện cho người ta.”

“Thật vậy. Nếu cậu tò mò về tên gọi tụi tôi thì tụi tôi rất sẵn lòng kể…”

“John trong tiếng Gael Scotland* đọc là Shaun, cha mẹ tụi tôi đã…”

“…Cố ý đặt cái tên đó, chính thế.” Hai anh em cười thật hiền.

*Ngôn ngữ của người Gael ở Scotland.

Dane nín thinh. Đến nỗi ngài thiếu úy Norris còn chẳng buồn dùng bữa, Heinrich vứt luôn dao nĩa trên bàn kéo anh rời đi. Ngay khi họ khuất dạng, Francis cùng lũ đồng bọn lập tức bâu lấy hai anh em như tia thấy giống chó quý hiếm.

“Trông mà đau cả đầu.” Heinrich vẫn chưa hết tức, y cầm kẹp tài liệu chen qua đám đông tiện thể lườm nguýt tên trung sĩ béo ú lùn tịt. “Nhìn gì mà nhìn, nếu anh cao bằng cây xoài thì mắc gì tôi phải để miếng kẹp sau lưng hả? Ôi chúa ơi, nơi khỉ gió này đã thành khu nghỉ dưỡng đông người mất rồi.”

“Bởi vậy anh mới tính vẽ một bức tranh về nơi nghỉ dưỡng để khi chiến tranh kết thúc thì mang đi thi giải Pulitzer à? Tính thì tính vậy chứ phải khi nó kết thúc được đã.” Dane bâng quơ đáp lại, trông chiếc trinh sát trượt đến cuối đường băng rồi vững vàng tung bay trên bầu trời Thái Bình dương. “Ước gì tôi cũng được tự tại như thế nhưng sao được đây khi tôi bận phải chăm sóc con tàu Anh tội nghiệp này. Nhân công thì thiếu mà gã Mái đó còn tính bóc lột kỹ sư đến chết mới thôi.”

“Cậu tưởng tụi mình trốn được đến nhà ăn uống cà phê à?” Heinrich quay đầu híp mắt nhìn anh. “Mấy ngày nữa tôi phải bay đến Na-uy gồm ba người với mấy tấn vật liệu xây dựng, hình như bên kia lên kế hoạch xây sân bay thì phải.” Y thở dài. “Tôi có linh cảm từ đây về sau mình không được thảnh thơi nữa đâu, tranh thủ xả láng thôi.” Y gõ từng nhịp lên miếng kẹp.

Họ từ biệt nhau ngay gần bến cảng, một chiếc thong dong tiến ra đê, một chiếc lại quay về bến cảng vùng nước sâu nơi con tàu Anh neo lại, trông chúng thật bơ phờ y hệt thủy thủ đoàn, kiệt quệ mà chao nghiêng lắc lư theo từng đợt sóng. Hình như mới hôm nay nó vừa hoàn tất trùng tu để rồi mai đây bị bầy sói của Hitler đánh chìm xuống biển. Dane xua ngay suy nghĩ này rồi nhanh chóng bước qua cầu ván lên boong tàu khu trục Fish. Anh đã từng được nghe lời phát biểu của tay độc tài phương Âu trên đài phát thanh Colombia. Đó là vào năm 1939 sau khi lãnh thổ Ba Lan bị Đức quốc xã chiếm lĩnh. Tuy không hiểu tiếng Đức, anh vẫn nghe được sự tàn độc như chất độc màu xanh đang bắn tung tóe trong từng câu chữ của gã.

“Chà, thanh niên Mỹ bây giờ sung sướng quá nên đến tới trễ đây mà.”

Dane nhún vai, ra điều phát mệt với kiểu đùa dí dỏm này. “Ông làm như thể ngày nào chúng tôi cũng chỉ biết nằm trên giường ăn kem chuối vậy thượng tá.”

“Có khác gì đâu.” Nick Berkeley đốp chát lại rồi ra hiệu cho Dane đi theo mình. Tay thượng tá người Anh đã 52 tuổi này không hề hiền từ như vẻ bề ngoài, hơn hết ông ta còn ghét cay ghét đắng cái thói bạ đâu cũng chúa ơi của bọn dân Mỹ, Dane đoán chừng gã này chịu cười chắc vì mỗi tàu khu trục, còn là tàu khu trục hạng nhất nữa. “Chúng ta hãy ngắm nhìn cô bé nào.” Ông ta cất lời rồi trải bản vẽ trên chiếc bàn đã được dọn dẹp gọn ghẽ ở phòng điều khiển. Dane nhướng mày trước xưng hô của gã nhưng cũng biết điều làm thinh. “Ngư lôi đã xé toạc khoang dưới cùng nhưng đó chưa phải là vấn đề, vấn đề ở là bánh lái, chúng gần như tan xác, cậu xem thử liệu phải mất bao lâu để lắp cái mới vào?” Không đợi chàng trai trẻ đáp lại, ông ta đã tiếp. “Nếu hoàn tất trong ngày mai thì chưa đến một tuần, nó sẽ được gửi xuống đáy biển Đại Tây Dương.”

Chàng thanh niên tóc nâu thản thốt ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn gã thượng tá bằng cặp mắt màu hạt dẻ, anh day mi tâm như bị đau đầu. “Không thành vấn đề.”

Nick Berkeley xua tay. “Tôi, từng có hai đứa con trai, chúng… đã không kịp di tản trong trận Dunkirk. Người vợ ở London thì không ngày nào không quấn băng hội chữ thập đỏ, lẩn trốn những mưa bom đạn.” Ông ta trợn mắt nhìn vào khoảng không đối diện, hai cục thịt má cứ run run như định trút hết nỗi niềm đã luôn kiềm nén suốt bấy lâu nay nhưng cuối cùng ông ta vẫn kiên cường gắng gượng. “Những thanh niên thiệt mạng cũng trạc tuổi cậu vậy đó.” Ông trầm ngâm, nhấc tay lên như định xoa mái đầu mềm mại của chàng thanh niên nhưng rồi lại đổi sang vỗ vai anh. “Cậu giống với con trai út của tôi quá thiếu úy Norris ạ.”

Dane đứng lặng như trời trồng, bỗng nhiên anh muốn nắm lấy bàn tay đó như người con đang cố gắng an ủi người cha già của mình. Anh cảm được nỗi xót xa hằn sâu trong mắt ông, chúng âm ỉ như sóng ngầm dưới đáy đại dương chẳng thể nào trồi lên được, mà cả đời này anh cũng chẳng thể nào thấu hiểu nỗi.

Ngài thượng tá rút tay về trước khi anh kịp làm gì. Ông vuốt thẳng bản vẽ rồi dùng tách trà chặn lại. “Được rồi, ta bắt đầu từ khoang dưới cùng nhé?”

***

Chú cún Fala* lao vút qua bãi cỏ doạ bốn, năm con chim sẻ đang mổ lấy thức ăn bay mất. Nó lại quen cửa quen nẻo chạy ù qua dãy hành lang mà lúc này cánh cửa dẫn đến khu vườn đã mở toang và bên trong đã được trải tấm thảm dày trịch, giấy cũ cùng lọ mực với bút chì, chú phe phẩy đuôi nhấc chân vào trong nằm phịch bên chân người chủ của mình.

*Thuộc giống chó Scotland, là em chó cưng của ngài tổng thống Roosevelt.

“Ôi cái thằng nhóc này, lại dây ra thảm nữa rồi.” Franklin Roosevelt cúi người gõ đầu chú chó nhỏ mà tay vẫn cầm khư chiếc bút máy. Lúc này ông đang đọc bản ghi chú của tham mưu trưởng Hải quân mà Hopkins nộp lên, đương định đóng con dấu ‘thông qua’ và ký tên ở trang cuối thì bỗng nhiên Fala ngẩng phắt đầu lên với hai tai dựng đứng. Và đúng lúc này, bên ngoài vọng đến âm thanh gõ cửa cùng tiếng gọi thưa e dè.

“Ngồi đi nào Harry*.” Ngài tổng thống chẳng hề quay đầu lại, tay ông lướt soàn soạt trên trang giấy. “Hôm nay cậu đến sớm thế, có tin mới về người bạn Đức của ta chăng?”

*Harry Hopkins, cố vấn thân cận nhất của Roosevelt, từng là bộ trưởng bộ công thương Mỹ năm 1938-1940 và là cố vấn ngoại giao chính trong thế chiến thứ hai.

“Nếu là chút xích mích thì cũng là tin đấy ạ.” Cố vấn ngoại giao tháo chiếc kính mắt. “Vài chiếc tàu khu trục hộ tống vận chuyển quanh Iceland đã phát hiện một tàu ngầm Đức gần đó và cho phóng mấy quả bom chìm để đuổi nó đi. Vì chỉ tống cổ một con chó đi lang nên không hề có thương vong ạ.”

“Hitler đang cố nhịn đấy, phải thế thôi.” Lăn bánh xe lăn*, ngài tổng thống châm điếu tẩu và nói. “Và ta cũng thế đấy, những tên bảo thủ của hai phe chính trị luôn cãi nhau om sòm và thật mệt mỏi khi phải luôn xoa dịu hai bên… Cậu đã xem bảng khảo sát thú vị trên tờ New York Times** chưa? Cỏ lăn đã chất thành đống trong sân chúng ta và chỉ thiếu mồi lửa nữa thôi.” Vừa hút tẩu ông vừa suy nghĩ điều gì rồi chợt nhiên bật điệu cười trứ danh như đã lường trước tất cả. “Và ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

*Năm 39 tuổi, ngài tổng thống Roosevelt đã bị bại liệt và mất khả năng đi lại, phải gắn bó với xe lăn và nạng suốt quãng đời còn lại.

**Cuộc thăm dò ý kiến người dân Mỹ diễn ra vào tháng 12 năm 1940 về việc Mỹ nên giữ vai trò trung lập hay tham chiến cứu Anh và kết quả khảo sát gần như xêm xêm nhau.

Ngoài lề
Pơ: Ngài thượng tá chịu cười vì thấy anh đấy Dane :”)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net