Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mày chắc chứ?” Chồn Stephen híp cặp mắt nghi ngờ như thể đang suy xét tờ hóa đơn bị ghi sai quá nhiều.

“Chắc.” Fernando nhún vai hời hợt đáp lại, trông mắt về phía con đê và hỏi ngược lại. “Sao không chứ?”

Stephen Parsons ngập ngừng như muốn nói thêm nhưng rồi lại thôi mất. Gã người Okalahoma hì mũi càu nhàu một câu: “Mày có phải mẹ nó đâu.” rồi kéo tên nhỏ con đi mất.

Có tiểu đội đang chạy bộ trên sân tập, cách một hồi tiếng còi lại huýt lên, trông chẳng khác gì buổi huấn luyện chó săn. Fernando trần ngân đứng đó rồi ra chỗ bờ biển.

“Nghe đâu, anh phải đến Na-uy à?”

Không vội đáp lại, Heinrich vẫn lặng thinh bổ sung những chi tiết còn thiếu của con tàu. Sau rồi y mới ngẩng đầu lên nhìn Fernando. “Tin tức nhanh nhạy quá nhỉ.” Buông một câu thờ ơ, y đổi bút chì rồi tiếp tục công việc.

Vào một ngày âm u, biển xám xịt nặng nề, một đội máy bay P-39 đã cất cánh trên boong tàu Lexington, nhìn từ xa thật giống đoàn chuồn chuồn ngay hàng thẳng lối. Fernando mò mẫm trong túi quần túi áo lấy ra điếu thuốc lá đã bẹp dúm. Cậu châm lửa rồi ngồi thụp xuống bên cạnh người trung úy. “Anh vẽ gì thế?”

“Những thứ trước mắt cậu, bến cảng và tàu chiến.” Anh trung úy tóc vàng gập bảng vẽ lại rồi nhìn thoáng ra sau. “Hiếm khi thấy cậu không đi cùng đồng bọn nhỉ.”

“Tụi tôi đâu phải nhà Warren.” Cậu ta nhún vai, hít một hơi và liếc nhìn mặt biển nhấp nhô trong gió. “Anh phải đi Na-uy mấy ngày?”

“Chịu, có thể là vài ngày hoặc sang đó luôn… Nghe đâu bên đó thiếu nhân công trầm trọng.” Tóc gió thôi bay, người sĩ quan mắt xanh bực bội loạng choạng đứng lên, xách khung vẽ đi như cậu học trò đang trốn học.

“Có thể tôi sẽ nhớ anh lắm.”

“Dập điếu thuốc chết tiệt đó đi Fernando, tôi ghét cay ghét đắng dầu hắc và nicotine.”

“Nicotine gì cơ?”

Chàng trung úy liếc mắt khinh. “Cậu biết không…” Y vừa cất tiếng đã có tiếng ồn chen ngang. Cả hai cùng quay đầu lại tìm kiếm nơi phát sinh. Bỗng có chiếc Hổ Mang rơi khỏi hàng ngũ, nó ngã mình trong không trung như con vịt trời bị trúng đạn. Nhưng lúc sắp sửa rơi ùm xuống biển, nó bất chợt phi lên cao, làm một đường chữ U tuyệt đẹp rồi sải cánh đầy hiên ngang giữa bầu trời bao la trong tiếng huýt sáo và reo hò vang dội. Nó nhắm thẳng Lexington khiến mọi người trên boong tàu hốt hoảng bỏ chạy. Chiếc máy bay tiêm kích chật vật đáp trượt trên đường băng rồi trở lại vị trí cũ như chưa có gì xảy ra.

“Frank.” Fernando cất tiếng thều thào, cậu tỏ ra hết nói nỗi. “Cái thằng điên này, nó chết chắc rồi.”

“Nếu hắn ta đâm sầm vào Lexington thì có mười mạng cũng không đủ đâu… Tôi bảo cậu dập thuốc rồi đi mà.” Heinrich phun một câu cay nghiệt rồi giật lấy điếu thuốc cậu ta ngậm trên miệng vứt xuống biển. Kẹp khung vẽ dưới nách, chàng trung úy nhảy xuống khỏi con đê. “Nói đủ chưa để tôi còn kiếm chỗ nào yên tĩnh vẽ tranh.”

“Tôi thực sự băn khoăn…”

“Binh nhì Jones, tôi là cấp trên của cậu đấy.”

“Vâng thưa ngài, tôi thực sự băn khoăn không biết liệu tôi có thể mời ngài một tách cà phê không. Ngài biết đấy, cứ xem như tôi tiễn ngài lên đường, chúc ngài may mắn, vạn sự như ý.” Fernando đau đáu nhìn y. “Và thưa ngài, thật buồn khi giọng điệu của ngài cứng nhắc y hệt thiếu úy Norris.”

“Cũng thật buồn khi giọng điệu của cậu thô bỉ y hệt Francis binh nhì Jones ạ.” Khịa lại một câu y chang, Heinrich ranh mãnh nghiêng đầu. “Cà phê ư?”

“Bánh mì kẹp cá ngừ cũng ngon lắm đấy ngài trung úy.”

Y bật cười, gật đầu rồi húng hắng ho, liếc mắt nhìn sang chỗ khác như đang giấu giếm điều gì. Và rồi, một đội máy bay tiêm kích khác lại cất cánh trên boong tàu Lexington, phóng thẳng lên bầu trời âm u.

***

Francis Cornell tưởng chừng mình vừa có năm phút trải nghiệm cảm giác từ một vị hoàng đế Roma bỗng chốc sa cơ thành một tên nô lệ da đen ở trại đồn điền Alabama. Lúc nhảy ra khỏi cabin, hắn được chào đón trong cơn mưa khen ngợi cùng những cú vỗ vai thật mạnh, nhưng khi đứng trong văn phòng làm việc của ngài thượng tá Charles McGray, hắn ta không khỏi nuốt nước miếng. Chẳng phải người ta luôn thấy miệng lưỡi khô rát khi bị căng thẳng ư? Thế mà giờ đây hắn lại chảy nước miếng như một con ngựa đực ngửi thấy mùi hạt yến mạch, rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra thế?

“Binh nhì Cornell.”

“Có thưa ngài.” Hắn đáp lại theo phép tắc vừa cố chỉnh tác phong cho ngay ngắn. Fernando từng ví hắn như một tên diễn viên rạp hát hạng ba chuyên đóng vai dưới đáy xã hội. Dường như ngài thượng tá McGray chẳng hề nghe thấy sự ăn năn hối lỗi trong giọng điệu của hắn hoặc với ngài ta, như thế là chưa đủ để có thể bỏ qua cho. Tiếng ghế kẽo kẹt, gã Mái đổ người về phía trước, chống tay lên bàn và chằm chằm nhìn Francis như một con chó săn đang chuẩn bị vồ lấy cắn chết con gà lôi. “Anh có biết tôi đã nghĩ gì khi chứng kiến màn xiếc chết dẫm của anh không binh nhì Cornell?”

“Không thưa ngài.”

“Tôi đã nghĩ, phải tống thằng chó này ra tòa án quân sự mang đi xử bắn.”

“Vâng thưa ngài, thật may là tôi vẫn còn sống.”

“Bớt khua môi múa mép đi binh nhì Cornell.”

“Mẹ tôi cũng từng nói vậy đấy… Không, ý tôi là, tôi rất xin lỗi ngài, thưa ngài thượng tá.”

Dưới ánh nhìn chòng chọc của ngài thượng tá, hắn cảm thấy mồ hôi tuôn ứa trên trán rồi chảy dọc theo sống mũi. Thế là hết, anh bạn ạ. Hắn tự nhủ, kết cục tệ nhất sẽ là bị tước huy chương, cởi quân phục, đóng gói hành lý rồi trở về với đại gia đình New Orleans thân yêu. Hắn muốn sờ mũi lắm nhưng đành nhịn, cố thẳng lưng lên.

Khi bên ngoài dội lại tiếng gõ cửa, hắn ta thở phào một hơi còn ngài thượng tá thì hì mũi, gằng giọng hô. “Vào đi!” Mặt ngài ta còn nhăn nhó hơn trông mặt y hệt chiếc bao tải đựng khoai tây.

Dane Norris đẩy cửa vào trong, trông anh như vừa chui ra khỏi chiếc xe Ford đồng nát rỉ dầu với gương mặt lấm lem dầu nhớt và bụi khói. “Thượng tá Berkeley yêu cầu tôi đưa cái này cho ngài ký tên ạ.” Anh đặt tài liệu trên bàn làm việc của ngài McGray rồi lùi ra sau đứng cùng hàng với Francis nhưng chẳng hề liếc lấy một cái như thế hắn ta làm bằng thủy tinh trong suốt.

“Tay người Anh ấy à.” Ngài thượng tá hì mũi, lật xốc tài liệu lên. “Cút đi Cornell, hôm nay anh gặp may đấy.” McGray gắt gỏng ra lệnh. “Còn cậu, Norris, mười lăm phút sau hãy quay lại cầm thứ này đi.”

“Vâng thưa ngài.” Cả hai đồng thanh đáp lại rồi nghiêm chỉnh làm lễ chào. Vừa ra khỏi văn phòng, Francis đã cởi mũ vừa quạt cho mình vừa thở phào nhẹ nhõm. Và khi hắn ta nói lời cảm ơn, Dane lườm nguýt hắn. “Chẳng việc gì phải cám ơn cả, đúng lúc tôi phải mang tài liệu lên thôi, nếu biết anh có trong đó, tôi đã đợi nửa tiếng nữa mới gõ cửa rồi.”

“Tôi thích cái cớ này của ngài đấy thiếu úy.”

“Rồi sẽ có ngày cái thói cà chớn chết dẫm này tiễn anh xuống địa ngục cho xem, binh nhì Cornell ạ.” Dane quay đi nhìn chậu hoa phong lữ héo úa. “Tôi đã nghe về sự tích huy hoàng của anh, đáng lẽ anh nên đến trang trại Texas phun thuốc diệt cỏ hơn là ở đây phá hoại những chiếc máy bay chiến đấu đắt đỏ.”

“Ôi, thiếu úy ơi, ngài càm ràm giống mẹ tôi quá.” Francis khoác vai chàng sĩ quan trẻ mà anh thì như muốn giãy ra ngay. “Thật ra cũng không có gì đâu, cùng lắm là thu dọn đồ đạc trở về miền quê New Orleans mê hồn thôi. Nhỡ đâu cuộc chiến nổ ra, tôi lại thành chàng trai duy nhất, con ngựa đực thuần chủng nhất được săn đón ở quê nhà thì sao… Ôi chao, tôi chỉ đang so sánh thôi mà thiếu úy ơi.” Trông thấy biểu cảm ngỡ ngàng dần biến thành vẻ chê bai trong cặp mắt màu hạt dẻ, gã binh nhì tóc vàng vội vàng đổi đề tài. “Để cảm ơn ngài đã xuất hiện đúng lúc, tôi có thể mời ngài một ly không?”

“Không.”

“Tuyệt quá, thế thì sáu giờ rưỡi ở quán bar Cá Kiếm nhé. Hẹn gặp lại tối nay.” Francis khép gót chân, chào anh theo kiểu nhà binh chuẩn mực rồi xoay người xuống bậc thang, biến mất trong chiếc xe cùng dòng người xoay quần ở bến cảng. Có tiểu đội theo lệnh chạy đến khu dỡ hàng và dưới bầu trời đầy nắng của quần đảo Hawaii, bộ quân phục trắng sạch tinh tươm sáng rạng ngời.

Ngoài lề
Chiếc Hổ Mang P-39 này, tến gốc của nó là Airacobra P-39


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net