Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 10 tháng 4 năm 1941, có một sự kiện đã làm dậy sóng vũng nước tù Bắc Mĩ. Chương trình thời sự tối ngày trên đài phát thanh Colombia đã đưa tin về một chiếc tàu chở hàng Hà Lan bị trúng ngư lôi, ngay khi tàu khu trục USS Niblack lao đến cứu hộ, máy sonar đã phát hiện có một chiếc tàu ngầm Đức đang ẩn nấp cách đó không xa, lập tức họ phóng ngay một quả bom chìm buộc tàu ngầm phải cúp đuôi rời đi. Sự việc chỉ có thế, không hề có lấy một cao trào, thậm chí còn chẳng kịch tính bằng tập phim truyền hình Pepper Young’s Family trong tuần. Nhưng kể cả khi vụ việc đó có bé cỏn con đi nữa thì những tên chính khách cũng được tìm được đà lăng-xê. Cùng ngày hôm đó, tổng thống đã có lời phát biểu trên đài phát thanh, nhắc đi nhắc lại về việc nâng cao tuyến phòng thủ ở bán cầu Tây.

“Vấn đề đặt ra là ông ta coi trọng bán cầu Tây đến mức nào vậy.” Heinrich tắt đài phát thanh, đánh ngáp một cái, mệt mỏi trườn trên bàn làm việc. “Nhưng kể từ khi Iceland trở thành xóm láng giềng của ta, kiến thức nghèo nàn ít ỏi về địa lý của Roosevelt đã không còn khiến tôi phải ngạc nhiên nữa.”

“Khoan đã, bản tin vẫn chưa kết thúc mà.” Dane bật lại đài phát thanh, nghe biên tập viên phấn khích đưa tin về trận đấu của đội Washington Redskins, anh chùng vai vặn nhỏ âm thanh xuống. Và Heinrich nhìn anh đầy đắc chí.

“Thằng em Helmut của tôi không bao giờ bỏ sót lấy một tin tức thể thao. Nó chơi bầu dục ở vị trí tiền vệ. Có khi lên đại học sẽ tham gia vào đội bóng của trường.” Cậu trai trẻ tóc vàng quyết định nằm luôn trên giường, vắt hai tay ra sau làm gối, nhìn lên trần nhà bằng gỗ. “Hi vọng rằng đến lúc đó chiến tranh sẽ kết thúc.”

“Đa số chúng ta vẫn chưa biết mùi chiến tranh.”

“Tôi đã thử một lần rồi, khó nuốt lắm nhưng không thể nhả ra được. Giao dịch này rõ là ép buộc.” Heinrich hắt đôi giày xuống, nghiêng người ôm gối. “Hôm nay trời đẹp lắm, có muốn ra ngoài đi dạo không?”

“Chưa bao giờ tôi được nghe một câu đuổi khéo thế này.”

“Cậu cứ đi qua đi lại thế kia tôi ngủ sao được. Đi đi nào, ra bờ biển viết thư hay gì đó cũng được.”

Có thư đâu mà viết. Dane nuốt ngược câu ấy xuống cổ họng, với lấy chiếc mũ của mình. Điểm đến của lá thư anh viết có thể là lò sưởi âm tường bằng đá hoa cương trong căn phòng sinh hoạt. Ai mà chắc được ngài thượng nghị sĩ Norris sẽ không giận dữ xách khẩu súng săn đòi bắn chết đứa con trai duy nhất của mình? Về phần mẹ anh, có khi bà sẽ trốn đến phòng đánh bài ở câu lạc bộ trong thôn, tâm sự về nỗi nhớ thương đứa con anh dũng trước bao ánh nhìn thương cảm của các bà mẹ. Dane thầm lắc đầu trong lòng, đóng cửa rời đi.

“Chào buổi chiều thưa ngài!” Chợt phía sau có không xa có gã huýt sáo gọi tên anh. “Khéo thế.”

Cậu thiếu úy sững sờ quay đầu lại, thấy Francis Cornell đang ôm choàng một cô gái tóc nâu cười với mình đầy niềm nở. Dane nhận ra người con gái ấy, nàng y tá vừa mới chuyển đến, tên LiLy hay Linda gì đó. “Buổi chiều tốt lành, trung sĩ Cornell, xin lỗi vì không thể nói rằng rất vui được trông thấy anh. Và xin chào cô, thưa quý cô.” Dane mỉm cười chào cô, rồi lại nhìn tên trung sĩ tóc vàng sẫm, gằn giọng. “Có vẻ anh thích được quấn băng lắm nhỉ, đã một tháng rồi mà vẫn chưa thấy tháo.”

“Bác sĩ dặn đâu để phòng ngừa ấy mà.”

“Vậy thì tạm biệt anh, trung sĩ, chúc anh có một ngày nhiều niềm vui.”

Francis cúi đầu nói gì đó khiến cô nàng bật cười, vẫy tay bỏ đi về phía nhà kho, gót giày đạp trên đường bê tông nắng nóng kêu lộp cộp. Rồi anh trung sĩ lon ton đuổi theo cậu sĩ quan của mình. “Nào, người thích quấn băng đâu phải tôi, là mấy cô nàng kia kìa, họ chỉ là những thiên thần nhẹ dạ thích săn sóc bệnh nhân thôi.”

“Cũng phải, cặp mắt xanh của anh quyến rũ quá mà.” Trông thấy biểu cảm của hắn ta, anh chùng vai. “Đùa thôi.”

“Tôi chợt thấy mình không quen nỗi với những trò đùa của sĩ quan.”

“Đến khi thăng cấp anh sẽ quen thôi.”

“Mong là vậy.”

Rồi cả hai lặng thinh rời khỏi doanh trại, cuối tuần này không phải tập diễn nên đại đa số ăn chơi theo bình thường, rủ nhau đến cửa hàng hoặc quán bar. Các thiết giáp hạm cập bến ngay ngắn trên cảng nước sâu, để những con sóng vỗ nhẹ trên thân mình. Cũng không có lấy một máy bay huấn luyện hay trinh sát nào di chuyển trên đường băng, hôm nay sao mà yên ắng lạ. Có những loài hoa không biết tên đã nở rực đến cháy bỏng. Mặt trời đã hơi rũ xuống, đổ dài bóng của những tòa nhà trên đường đá.

Chợt nhiên gã trung sĩ cất tiếng. “Tôi đi dạo với cậu được không?”

“Không phải anh đang bận ư?”

“Tôi…” Francis vò đầu bức tóc. “Tôi chỉ muốn chắc rằng ngài sẽ không lấy cớ phạt tôi chạy bộ, bác sĩ đã yêu cầu tôi không nên vận động kịch liệt.”

Dane làm thinh không đáp, cứ thế vọt qua hàng rào gỗ nhỏ rồi nhảy xuống rạn san hô. Một thoáng do dự, Francis cũng đi qua lùm cây nở đây hoa, nhảy qua hàng rào mà đuổi theo anh. Không hẳn là một rạn san hô khổng lồ, nó chỉ là một con dốc đâm xuống biển, trải dài chừng bốn mươi mét thì bị một vách núi đen thẳng đứng chắn ngang.

“Nơi ngắm cảnh hoàng hôn nức tiếng ở Trân Châu cảng của riêng tôi đấy.” Anh ngồi xuống một chỗ trũng đá cứng, cất giọng điệu dí dỏm. “Chào mừng anh đến đây, trung sĩ Cornell ạ.”

“Bất cứ khi nào.” Vừa đáp Francis vừa ngồi xuống cạnh anh, phủi bàn tay đầy cát. “Bất cứ khi nào cậu muốn nhìn xuống từ trên cao, tôi sẽ giúp cậu hết sức có thế.”

“Thôi khỏi, tôi bị say độ cao.”

“Cậu Anthony nhà tôi bảo rằng mấy thằng sợ độ cao đều là những thằng khốn nhát cáy.”

Dane quay đầu nhìn hắn, nhướng mày lên.

“Không thưa ngài. Tôi không nói ngài, ngài là một tên khốn ngạo mạn.”

“Quả là một lời khen không tiếc lời.”

“Không có gì.”

Mặt biển phía đông nhuộm một màu đỏ cam ấm áp, còn bầu trời dần ngã sang màu xanh sẫm. Những con sóng cứ đập từng hồi lên vách đá. Dane nắm một nhúm đá rồi ném đi từng viên. “Vậy thì.” Anh hỏi. “Cậu Anthony là ai?”

“Cậu ấy là em trai của mẹ, luôn về thăm chúng tôi vào mỗi dịp Giáng Sinh. Tất cả chúng tôi đều tưởng cậu công tác ở một tạp chí nào đó tại Washington, mãi đến khi cậu về hưu, tôi mới biết cậu là kỹ sư ở Lockheed. Nghe đâu chế độ bảo mật bên ấy còn nghiêm ngặt hơn ở cơ quan tình báo.” Anh chàng nhún vai, duỗi hai chân ra. “Dù thế nào đi nữa cậu vẫn là người hùng của tôi khi bé, mà huống chi ở New Orleans vào năm 1932 đó, số người biết lái máy bay còn quý hiếm hơn cả tờ mười đô.”

“Ba người cậu của tôi đều là những người nhàm chán thích đàm luận về cà vạt và chính trị.”

Francis bật thán. “Ôi những gã Philadelphia đáng sợ.”

“Thật vậy.” Dane bật cười, lại nhặt một viên đá rồi ném đi. Mặt trời đã chìm xuống biến hơn nữa khiến sắc trời ngày một tối dần. Francis lặng nhìn viên đá cuội làm một đường parabol rồi biến mất sau vách đá, lát sau chợt dời mắt về.

“Cậu có thích bánh táo cuộn quế không?”

“Hỏi cái quái gì thế?”

“Thì cậu có thích bánh cuộn quế không đó?”

“Không, không một chút nào hết, tôi ghét cay ghét đắng đồ ngọt. Mà đến cùng là hỏi cái quái gì vậy?”

“Ồ, không có gì.” Gã trung sĩ mắt xanh vươn vai rồi ngửa mình nằm xuống, lấy hai tay làm gối. “Tôi chỉ muốn nghe cậu đáp lời thôi, để xem đến khi nào cậu mới chịu gọi thẳng tên tôi.”

“Francis Cornell.”

“Kìa, không phải thế. Thiếu úy yêu dấu ơi, đừng gọi tôi đầy đủ như vậy, dễ khiến tôi liên tưởng đến bà sơ già hay khẽ tay tôi bằng roi mây lắm.”

“Đủ rồi đấy, trung sĩ Cornell.”

“Được thôi, ngài đúng là một tên khốn ngạo mạn, thiếu úy ạ. Nhưng ít ra ngài gọi nghe cũng hay lắm.”

Dane lắc đầu, khung cảnh chìm ngập trong hoàng hôn, Francis không thấy được vẻ mặt anh ra sao, nhấc tay lên chạm vào má anh như bị mê hoặc. Khi thấy người ấy không tỏ ra chống đối, hắn bắt đầu mơn mớn từ thái dương đến cằm, rồi men theo đường cổ. Dane nắm hờ cổ tay hắn, ngón tay lạnh như băng vì căng thẳng mà có phần run rẩy.

“Frank, tôi xin lỗi.”

Hắn không hỏi lý do tại sao anh xin lỗi vì đến hắn còn không thốt ra được, chỉ ghì chặt gáy anh rồi kéo mạnh anh xuống, cùng anh quấn quýt trong cái ấm mềm mại. Khoảnh khắc tia nắng cuối cùng tắt hẳn, họ đắm chìm trong nụ hôn sâu, khi mà dưới đó ba trăm mét đại dương tối đen như mực đang vỗ từng nhịp lên dốc đá, họ thủ thỉ tâm tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net