Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dane uốn dây kẽm lại rồi luồn qua khe cửa, kéo chốt lên, xong xuôi thì quăng đồ vào bụi bỏ, trèo cửa vào trong. Chân ghế bị thụt khiến Dane loạng choạng vấp phải chiếc giường của mình mà ngã sấp lên đó. Thở phào một hơi, anh vỗ tay lên gối rồi cởi áo lót ra.

“Chơi đêm về rồi đó hở? Viết thư cho nhà gì mà lâu thế, khéo gửi đi lại quá tải đấy.” Heinrich trở mình bật đèn bàn lên, híp cặp mắt thâm ý. “Chắc phải hơn mười xu nhỉ.”

“Còn thức à?”

“Này này, đừng nói như thể tôi đang chờ cậu về chứ. Tay nghề cạy cửa của cậu kém quá, nhỡ sau này mà bần cùng sinh đạo tặc là bị tóm mang đi chặt tay ngay.”

“Có người gác cửa, tôi lại không muốn giải thích mình đi đâu về.”

“Thế đi đâu về đấy?”

“Tôi phát hiện hễ thiếu ngủ là anh gắt gỏng cực.” Anh bực bội khịt mũi, xoay mặt vào tường.

“Trả lời đi Dane Norris.”

Và cậu thiếu úy đáp lại bằng cách tắt đèn đi.

***

Những ngày sang hè ấy thật dễ thương biết bao, đó là ấn tượng trong lòng những người lính mỗi khi nhớ lại, trời vẫn xanh thật xanh và bia vẫn tươi thật tươi. Nước Mỹ lại tiếp tục mập mờ với thế giới bên ngoài. Dẫu sao họ cũng đâu biết rằng đó là mùa hè cuối cùng của những ngày yên bình và cũng là mùa hè sau cuối của hàng ngàn con người. Những thanh niên trai tráng còn đang mê chơi bida hay vừa tốt nghiệp phổ thông luôn cố tìm lý do để được miễn nhập ngũ, và khi đọc được những tin tức ấy ở góc tờ báo Sao Và Sọc, các anh lính lại châm điếu thuốc rồi thốt lên lời lẽ thô tục nhất có thể nghĩ ra được như ‘mấy thằng lai căng chết nhát’.

“Đừng lạm dụng từ lai căng như thế, trung sĩ Cornell.” Dane hớp cạn ly cà phê đen rồi giật lấy tờ báo. “Còn nữa, không được hút thuốc.”

“Tôi vừa châm…”

“Tôi bảo không được mà trung sĩ.”

“Thiếu úy yêu dấu ơi, ngài phải biết rằng,” Francis Cornell dập điếu thuốc, lia mắt nhìn nhà ăn trống huếch rồi ôm choàng lấy eo ngài sĩ quan. Dane chau mày nhưng không hề giãy ra, chỉ yên lặng lật báo. “Mình mà nguyên tắc quá là khó chung sống lắm, có lúc cần phải nhường nhịn chút.”

“Học điều ấy từ bao giờ đấy?”

“Tôi chỉ cho ngài chút lời khuyên nhẹ nhàng về cách đối nhân xử thế thôi”

“Dựa trên đạo đức mất nết của anh ư?”

“Kìa thiếu úy của tôi ơi.” Gã trung sĩ mắt xanh tặc lưỡi, nghiêng đầu đòi hôn lên má anh. “Ngài chẳng thèm nhẹ nhàng với tôi gì cả.”

“Anh lậm điện ảnh Hollywood quá rồi trung sĩ ạ, đừng nên thốt mấy lời kịch do biên kịch hạng ba viết ra ấy vào đời thực.” Dane cuộn tờ báo lại rồi khẽ lên trán hắn. “Bỏ tay ra, anh tưởng mình là gì hả, chó ngao Anh chắc?”

“Cứ tưởng lúc hẹn hò, ngài sẽ dịu dàng với tôi hơn xíu chứ thiếu úy.”

“Chẳng có ai hẹn hò với anh đâu trung sĩ ạ. Tôi chỉ biết anh đang cản trở tôi ăn sáng và hại tôi uống cà phê đen hết một tiếng đồng hồ. Mà sau đó tôi còn phải sửa bộ tăng áp động cơ nữa.” Anh nheo mắt nhìn ra xa bến cảng, hôm nay là một ngày nắng gắt, ít mây và đầy gió. “Nếu được tôi thà làm biếng còn hơn, nhà chứa máy bay đó sẽ thành lò lửa thôi.”

“Cậu Anthony bảo rằng đây là lúc thích hợp để đi bơi, nếu ngài không mang quần đùi thì có lỗi với Chúa quá.” Francis mò mẫm trong túi, lấy ra một đồng năm xu. “Nào, cược nhé, tôi cược anh bạn cùng phòng đáng kính của ngài đang mặc một chiếc quần đùi trắng in hoa lan đỏ to, nhìn y như đang thả rông luôn.”

“Anh đã thấy anh ta lẻn ra biển.”

“Thề với Chúa là tôi không có.”

Dane liếc nhìn đồng xu. “Không cược, tôi không hợp với ba trò cờ bạc.”

Hắn ta nhướng mày, liên tục búng đồng xu trong tay. “Đã bao giờ tôi bảo ngài giống một thằng khốn chết nhát ngại phiền phức chưa?”

“Tôi còn tưởng anh đang nghĩ tôi là một tên khốn ngạo mạn cơ đấy trung sĩ Cornell.”

Francis xoa cằm rồi cất lại đồng xu. “Này thiếu úy của tôi, ngài có chắc là mình không muốn thay quần đùi gửi lời chào đến Chúa chứ?”

“Không, Frank ạ.” Sau cùng anh cũng bật cười, đưa tay với lấy chiếc mũ trên bàn. “Anh chào hàng tích cực lắm nhưng sáu chiếc huấn luyện P-39 đang chờ tôi sửa kia kìa, để sau hẳn nói.” Anh khom mình ghé sát vào tai hắn thủ thỉ. “Và tôi không thích mấy chiếc quần đùi sến súa đâu, trung sĩ yêu quý ạ.”

***

“Tôi thực sự không thích mấy chiếc quần đùi hoa hè đâu Fernando.”

Heinrich Fostermeyer trở mình trên bãi cát vàng ấm áp, để lưng mình được tắm trong ánh mặt trời. Tia tử ngoại đã đốt cháy da ngài trung úy đáng kính này thành… đúng, thành màu thịt bê Argentina bị nướng chín tái. Trước đây chưa bao giờ y được thử món thịt bê Argentina nướng, món đó đắt đến nỗi chỉ những tay giàu có béo bụng để tóc hồi xưa ở bờ Đông mới có khả năng chịu chi. Y tự nhìn nhận mình là thành phẩm của thời đại suy thoái với chiếc xương sườn có dấu ấn khủng hoảng kinh tế.

Fernando hé cặp mắt lừ đừ. “Nếu anh hỏi tôi thì màu trắng in hoa lan đỏ nhìn cũng được mà.”

“Gã Mái McGray sẽ xách chúng ta đi xử bắn mất.”

“Nào, hoạt động hằng ngày của hạm đội Thái Bình Dương chỉ có đánh bài với hút thuốc, hậu cần còn chịu ra đây chơi nhiều hơn một…”

“Ba.”

“Gì cơ?”

“Nhiều hơn ba hậu cần.” Ngài trung úy tóc vàng đánh ngáp bảo. “Nếu chịu liếc sang phải cậu sẽ thấy thằng Chồn và thằng nhà quê Oklahoma đấy.”

Fernando ngoáy đầu nhìn, vừa hay thấy hai thằng đang diện cái áo sơ mi hoa hè đang nhảy xuống biển như hai con chó bị nóng trong người.

“Rồi, nhiều hơn ba, nhưng còn thiếu một kìa.” Cậu ta vừa nói khư khư vừa thò tay lục trong đống quần áo. “Mẹ kiếp, kem chống năng của tôi đâu?”

Chợt nhiên Heinrich cất tiếng sáo, ngồi bật dậy, ra sức vẫy tay. Fernando cũng nheo mắt nhìn theo, rồi vỗ cái bốp lên trán. “Ôi Chúa ơi, xem ai kìa, là thằng Philadelphia và Frank.” Cậu ta mệt mỏi đưa tay thủ thế. “Anh thắng, đến nỗi tôi còn bắt đầu tin Gà Mái sẽ trồi lên từ đống cát rồi lôi hai ta đi xử bắn này.”

“Hoặc hai phút nữa cậu sẽ thấy ông già mình mặc quần biển ra đây đấy, ai biết được… Đừng tìm nữa, tôi đang giữ, nhận lấy.” Heirnich ném chai kem qua. “Mượn năm phút trước, quên hỏi mất. Đề nghị cậu nhích sang bên một chút binh nhì Jones ạ. Sắp tới bãi biển này sẽ chào đón toàn bộ lực lượng của hạm đội Thái Bình Dương.”

***

Thượng tá Gà Mái Charles McGray cũng muốn ra biển lắm, nắng gắt quá mà, đồng phục đã sớm ướt đẫm mồ hôi nhưng nào dám nới lỏng chiếc cà vạt như chiếc thòng lọng treo lên cổ khi cấp trên của mình còn chưa làm thế. Thượng tướng Kimmel và trung tướng Short đang tranh luận hết sức kịch liệt, cả hai đều chưa chắc được liệu có nên lưu tâm đến chi tiết vụn vặt này không mà đưa Trân Châu Cảng vào tư thái sẵn sàng chiến đấu. Những sĩ quan còn lại cũng rỉ tai nhau thì thầm. Thượng tá McGray lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, bồn chồn ngồi không yên trên ghế. Ông ta không biết nhiều về chuyện này lắm, chỉ nghe được đại khái từ bài báo cáo gửi đến Washington vào năm tháng trước của đại sứ Grue gồm lời cảnh báo nhẹ nhàng rằng ‘Tin đồn từ Tokyo, một khi đàm phán đổ vỡ sẽ lập tức tập kích Trân Châu Cảng’. Trong khi ‘chẳng phải những anh em ở Hawaii của chúng ta đang nghỉ ngơi thư giản ư?’, dường như chẳng có lấy một ai chịu để tâm đến lời cảnh báo của ngài đại sứ. Nhưng theo McGray, giả sử Nhật Bản cho đánh bom thật thì mục tiêu cùng lắm là những cố máy bay chiến đấu, đâu thể là cả hòn đảo Oahu nở đầy hoa lan nhiệt đới này được.

Rồi ông ta gấp đôi cái khăn lại mà lau cổ. Phòng họp đã mịt mù khói mà các sĩ quan còn thích thuốc lá không có đầu lọc hơn. Sau cùng ngài thượng tá cũng chịu hết nổi mà đứng phắt dậy, lấy cớ bị đổ cà phê rồi chạy vọt ra hành lang thở lấy thở để. Từ ô cửa phòng trà nhìn ra bến cảng, lúc nhúc như kiến những tay lính thủy trong bộ đồng phục trắng đến chói mắt. Lá cờ sao tung bay trong làn gió Nam trong lành… Hiển nhiên ngài thượng tá không thể nghe thấy âm thanh phấp phới đó mà chỉ có thể tự mường tượng lấy, chợt khiến ông ta nhớ đến áp phích chiến thắng’ lần trước, trên nền xanh đỏ có con đại bàng lông vàng sải cánh, vuốt phải nắm cành ô liu và vuốt trái nắm chùm mũi tên. Trông bầu trời trên núi như đang nhỏ từng giọt nước.

Hình như có một chấm đen đáng ngờ xuất hiện từ phía xa chân trời đang nhắm về phía sân bay. Tim ngài thượng ta giật thon thót, hốt hoảng chớp mắt thì chẳng còn thấy chấm đen đó đâu, mà bầu trời vẫn trong xanh như thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net