Chap 12: Gia đình nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc sinh nhật của Triệu tiểu thư kết thúc cũng là chuyện của mấy hôm trước.

Trịnh Sảng dần sắp xếp ổn thỏa thời gian của bản thân. Trong giờ hành chính thì đi làm thư kí. Cuối tuần, sáng thì đến CLB Vovinam, chiều thì giành thời gian cho Bảo Bảo. Chuyện trong bang thì theo sát 24/24.

Hôm nay lại là chủ nhật, Trịnh Sảng đang chỉ dậy cho các học viên Vovinam. Bảo Bảo cũng ở đó, nó ngồi trên ghế, hai mắt không rời mẹ mình. Không hiểu sao hôm nay lại dở chứng đòi theo nên Trịnh Sảng phải mang Bảo Bảo đến. Nhưng vì quá đáng yêu nên ai nhìn cũng thích, chút chút lại có người nựng vài cái.

Trịnh Sảng đang dùng khăn chậm mồ hôi thì ông chủ phòng tập từ xa đi tới:

- HLV Trịnh à, tôi đưa học viên mới đến cho cô đây!

Lúc này Trịnh Sảng mới để ý đến người bên cạnh ông chủ phòng tập. Một chút bất ngờ thoáng qua:

- Vũ ca?

- Chào A Sảng!

Ông chủ nghe ra hai người có quen biết thì cười ha hả bảo:

- Tôi ra ngoài đây! Có HLV xinh đẹp như cô, học viên ngày càng nhiều làm tôi vui quá!

Trịnh Sảng cùng Thiên Vũ cũng bật cười theo. Ông chủ ra ngoài, Thiên Vũ đặt ba lô lên ghế, anh đã thay sẵn đồng phục Vovinam, hướng Trịnh Sảng:

- Hôm đó nghe Bân Bân nói em là võ sư, đúng lúc anh cũng muốn học một chút nên đến tìm em!

- Rất hoan nghênh anh.

- Mà anh nghĩ Bân Bân đang ở đây chứ?

- Cậu ấy xin nghĩ có việc rồi.

Bỗng nhiên Bảo Bảo ngồi bên cạnh đứng thẳng lên ghế nhìn Thiên Vũ:

- Cháu nhớ ra chú rồi!

Thiên Vũ nhìn thấy Bảo Bảo, thoáng ngạc nhiên rồi liền cười tươi:

- Chú cũng nhớ ra cháu rồi, Bảo Bảo!

Trịnh Sảng đứng một bên khó hiểu hỏi:

- Là sao?

Thiên Vũ khoát lấy vai Bảo Bảo trả lời:

- Anh thường đến các trường học để tài trợ cơ sở vật chất cho trường, hôm đó đến trường Bảo Bảo, anh còn tài trợ thêm sữa vào bánh, hôm đó...
_____

- Các con xếp hàng ngay ngắn, từng người một nhận lấy phần mình nha! - Tiếng cô giáo trẻ cưng chiều nói với các bé. Bảo Bảo cũng nhận được phần của mình rồi, định bỏ vào cái ba lô nhỏ của mình mang về nhà rồi ăn.

Bỗng gần đó, một đứa bé vì mãi mê chạy giỡn, bất cẩn ngã, dù không bị trầy xước nhưng bánh và sữa rơi xuống đất không dùng được nửa.

Thiên Vũ nhìn thấy liền bước tới nhưng Bảo Bảo đã đỡ cậu bé kia dậy, ân cần hỏi:

- Không sao chứ?

Đứa bé kia thút thít, tay dụi dụi mắt:

- Bánh của mình...

Bảo Bảo vỗ vai đứa bé kia một cái rồi đưa tay vào ba lô, lấy ra bánh vào sữa của mình. Có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng là đưa cho đứa bé kia:

- Cho nè, đừng khóc nửa!

Đứa bé kia thật sự không khóc nửa, liền tươi cười cằm lấy rồi chạy mất, chẳng nói được hai chữ "cám ơn" nửa.

Bảo Bảo đành lắc đầu ngao ngán. Thiên Vũ nhìn thấy thì bước tới ngồi xổm xuống hỏi:

- Cháu cho bạn hết rồi, không ăn sao?

Bảo Bảo một thoáng xụ mặt, nhưng sau đó liền ngẩn mặt lên tươi cười:

- Cháu sợ ăn sẽ mập, khi đó sẽ không đẹp trai nửa.

Câu trả lời làm Thiên Vũ phì cười. Anh nhíu mày hỏi tiếp:

- Thật sự không muốn ăn sao? Chú định cho cháu một phần...

- Thật sao? - Bảo Bảo hai mắt sáng rỡ.

Thiên Vũ "ừm" một cái gọi người mang đến hai phần đưa cho Bảo Bảo:

- Vì lòng tốt của cháu, chú cho cháu này.

Chần chừ nhìn hai phần, Bảo Bảo chỉ cằm lấy một phần:

- Cháu chỉ lấy một phần thôi.

- Chắc chứ?

- Chắc!

Thiên Vũ vui vẽ xoa đầu Bảo Bảo:

- Sau này chú mà có đứa con như cháu thì tốt quá! Cháu tên gì?

Bảo Bảo vỗ ngực, hất cằm lên, mạnh dạn trả lời:

- Cháu là Dương Trịnh Thiên Bảo! - Sau đó lại cười tít mắt:

- Chú có thể gọi cháu là Bảo Bảo!

Thiên Vũ mĩm cười:

- Bảo bối của trời sao? Trùng hợp thật, tên chú cũng có chữ "Thiên", chú là Thiên Vũ.
_____

Nghe xong câu chuyện, Trịnh Sảng gật gật đầu, chỉ biết cười một cái.

- Bắt đầu học nha? - Trịnh Sảng hỏi. Thấy Thiên Vũ gật đầu, Trịnh Sảng quay sang Bảo Bảo:

- Ngồi yên đây, đừng đi gây chuyện đó!

Bảo Bảo liền làm tư thế nghiêm, đưa tay lên chào kiểu quân đội:

- Rõ!
_____

Đến tận trưa, kết thúc buổi học, Trịnh Sảng vào nhà vệ sinh tắm sơ.

Thiên Vũ lại ngồi gần Bảo Bảo:

- A Sảng là chị của cháu hả?

- Không phải, là mẹ cháu!

- Mẹ? - Thiên Vũ có chút ngạc nhiên. Bảo Bảo gật đầu. Thiên Vũ tiếp lời:

- Vậy... Ba cháu?

- Trước đây cháu từng hỏi, nhưng mẹ không nói, cháu cũng không hỏi nửa. - Bảo Bảo liền xụ mặt xuống:

- Cháu muốn biết ba cháu là ai. Nhìn các bạn có ba, cháu cũng muốn có, cháu không muốn bị nói là không có ba...

Thiên Vũ cảm thấy thương Bảo Bảo lắm. Cảm giác khao khát có được gia đình đầy đủ của chính mình mảnh liệt đến mức nào, anh là người hiểu rõ nhất. Đưa tay lau đi nước mắt của Bảo Bảo:

- Chú có thể làm ba cháu nếu cháu muốn!
_____

Trịnh Sảng tắm xong bước ra. Thấy Thiên Vũ cùng Bảo Bảo đang cười nói vui vẻ, Trịnh Sảng bước tới gần:

- Hai người nói chuyện gì vui vậy?

- Chú nói sẽ mời mẹ con mình đi ăn trưa! - Bảo Bảo hí hửng nói.

Trịnh Sảng nhìn Thiên Vũ:

- Thật sao? Ngại quá!

- Chỉ là bửa cơm thôi mà!

Cả ba cùng đi đến một tiệm cơm trưa gần đó. Vừa ngồi vào bàn, chị phục vụ ở quán quen biết Trịnh Sảng liền vui vẻ bước tới hỏi:

- Hôm nay em dùng gì đây?

- Bảo Bảo muốn ăn gì? Cà ri hay canh... - Trịnh Sảng nhìn vào bảng thực đơn dán trên tường.

Chị phục vụ nhìn Thiên Vũ một lúc liền nói:

- Mấy lần trước chỉ có hai mẹ con, hôm nay mới được gặp ba của Bảo Bảo, đúng là xứng quá đi.

Nghe câu nói của chị phục vụ, Thiên Vũ và Trịnh Sảng liền nhìn nhau bật cười. Ai biết được trong lòng Thiên Vũ có cảm giác thích thú. Trịnh Sảng định biện minh thì Bảo Bảo bên cạnh hỏi:

- Ba của con thật sự rất đẹp trai đúng không ạ?

- Đúng đúng...

- À... Cho em ba phần cơm, đùi gà với canh bí đỏ. - Trịnh Sảng lúng túng gọi món, chị phục vụ liền đi vào bếp. Trịnh Sảng liền quay sang trách Bảo Bảo:

- Con nói bậy gì đó?

- Chú đã đồng ý với con sẽ đóng vai ba con những lúc con muốn.

Trịnh Sảng khẽ nhìn Thiên Vũ, thấy anh cười tươi với mình, cô cũng yên tâm vì anh không khó chịu.

- Tùy con thôi! - Cô nhéo yêu Bảo Bảo một cái.

Trịnh Sảng hiểu, dù Bảo Bảo không hay hỏi về cha nó trước cô, nhưng bất cứ đứa bé nào cũng muốn mình có đủ ba mẹ. Rất nhiều lần Bảo Bảo ở bên ngoài bị các bạn trêu ghẹo là đứa trẻ không cha, cô biết chứ, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng thương yêu Bảo Bảo nhiều hơn thôi.

Vì vậy, nếu Thiên Vũ và Bảo Bảo của cô mến nhau, thì cứ để Bảo Bảo xem anh là một người ba đi.

Cả ba người như một gia đình nhỏ thật sự, vui vẻ dùng cơm, không biết từ xa có một ống kính máy ảnh từ trong chiếc xe khách màu đen hướng về mình rất lâu...

End chap 12.
Like và cmt để mình có động lực viết tiếp nha, yêu đọc giả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC