Chương 10: Mộ Viễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
từng chút từng chút đều nhen nhóm vào mỗi hành động quan tâm nhỏ nhặt của Dương Thành Phong. Lý Ân Đồng chìm trong ấm áp nơi lồng ngực anh. Cô dần quen với loại cảm giác được ôm từ phía sau, và nụ cười trên môi hé không ngừng.

"Đi bổ sung Vitamin B12 thôi"

Ý kiến hay, nhưng mà... Lý Ân Đồng ngước cổ lên, dểnh giọng với anh về vấn đề đi đứng

"Anh không thấy đi đứng như này rất kì cục sao?

Dương Thành Phong không biết nghĩ gì, anh vẫn ôm cô từ đằng sau, cứ vậy mà cùng chân cô đi từng bước

"Không, anh thấy đáng yêu mà. Quan trọng là tay em không thể lạnh nữa"

"Đáng yêu chỗ nào chứ? Kì_quái, Phong kì quái"

Cuối cùng, cô quyết định đi đằng sau cho tiện thò hai tay vào một bên túi áo của Dương Thành Phong. Vừa đi, anh vừa nhiệt tình giảng cho Lý Ân Đồng một số kiến thức y học cơ bản.

Giọng anh rất truyền đạt, cô nghe mà hiểu cả chức năng của tim, gan, lục phủ ngũ tạng.... Kể ra y học cũng rất thú vị, thú vị hơn mấy bài dịch thuật của cô.

..........................

OI' Coffee, một quán cafe mang hơi hướng của thành phố hiện đại, nơi hầu hết được sinh viên chọn làm quán tủ. Lý Ân Đồng cùng Trần Đông và Triệu Tư có hẹn nhau ở đây ngay sau khi Trần Đông nhận được một phần học bổng cho đồ án xuất sắc nhất.

"Cái gì cơ. Làm đồ án này mất hẳn ba tuần! Trời ơi! Sao lại lâu hơn cả lần của Trần Đông thế?"

Mất bình tĩnh đến quên cả việc mình đang ngồi ở nơi công cộng, Triệu Tư Nghi mặt mũi nhăn nhó đập bàn một cái phẫn uất, la lên. Cũng may đây là góc kín, không mấy ai để ý. Việc này cũng tội nghiệp cho những người không chịu nổi cô như bạn thân cô

"Thôi nào, cũng có phải lỗi của người anh em tôi đâu"

Trần Đông một bên nhẹ giọng, anh đẩy cốc nước đến cho Triệu Tư Nghi hạ hỏa.

Tâm trạng Triệu Tư Nghi không tốt, Lý Ân Đồng cũng khẽ vuốt sống lưng cô góp lời an ủi

"Đúng đấy, có năng lực mới được tham gia vào đồ án. Phải vui thay cho cậu ấy mới đúng."

"Bà cô à, một tháng cậu không liên lạc với Dương Thành Phong cậu có chịu được không?"

Giọng điệu Triệu Tư Nghi ấm ức cực cùng. Cô nóng người, cầm lấy cốc soda chanh đá đã toát lạnh trên bàn uống hết một hơi khiến Trần Đồng nhìn vẫn không thể chấp nhận được.

"Làm sao so thế được hả." Lý Ân Đồng cũng ấm ức đáp lại

Một bên, có người hiểu chuyện như Trần Đông thay cô giải thích cho Triệu Tư Nghi hiểu ra vấn đề. Người ngoài cuộc vẫn luôn thấu đáo hơn.

"Đúng đấy Tư Nghi, hai cậu cùng trường là tốt lắm rồi. Dương Thành Phong học Y thì cũng có mấy thời gian liên lạc với Tiểu Đồng đâu."

Hợp tình hợp lí quá, Lý Ân Đồng reo thầm, tán hưởng cảm ơn anh

"Phải xa nhau mới biết yêu chừng nào chứ. Chịu khó ba tuần thôi, cậu vẫn có bọn này kia mà, được không?"

Cô dịu dàng khuyên nhủ, hào phóng cho Triệu Tư Nghi mượn vòng tay êm ái của mình dựa vào

Vẻ mặt đắm chìm vào sự chiêm nghiệm về yêu đương, Trần Đông không khỏi nhịn cười, day trán bâng khua câu cảm nhận

"Mấy người yêu đương thật mệt mỏi."

Vẫn đang đà nóng tính, Triệu Tư Nghi sực lên đáp trả ngay lập tức. Chưa nếm trải như Trần Đông thì tốt hơn gì chứ, cô không đồng tình liền lớn miệng phản bác lại

"Cái đồ ế. Cậu không định trải đời à?"

Ngồi bên cạnh, Lý Ân Đồng ra sức xoa dịu Triệu Tư Nghi, mãi sau mới nín cơn thổn thức trở về trạng thái như thường. Nghĩ thấy Triệu Tư Nghi nói cũng có lí, sống làm người phải thất tình lục dục, sớm một chút càng đỡ khổ về sau.

"Phải rồi, nhớ lại thầy Lâm cấp 3 có nói lên đại học mà không có người yêu thì giỏi gì cũng vứt. Đến Tư Nghi và Diệp Thần cũng thành đôi rồi!"

Lý Ân Đồng hoài niệm nói. Cô nhớ lại những ngày tháng cấp ba ồn ào về trước, không ai nghĩ rằng Triệu Tư Nghi cùng Diệp Thần lại có thể yêu đương.

Nhớ rằng khi đó, bạn thân hảo hán của cô còn đinh ninh rõng rạc trên trước cả khối, đời này ghét nhất chàng trai tên Diệp Thần. Ấy vậy mà,... nghĩ đến đây Lý Ân Đồng chợt mỉm cười mà lắc đầu thở dài, "ghét của nào trời trao của đấy" là có thật. Câu khẳng định của Triệu Tư Nghi khi đó chẳng phải là nhắn với ông trời "hãy ban Diệp Thần cho con đi" hay sao? Vạn sự đều không lường đến.

Nghe Lý Ân Đồng nói vậy Triệu Tư Nghi thất thường trở lại

"Này Tiểu Đồng, cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên chuyện mình và Tiểu Diệp à? Đáng ra giờ này phải quen rồi chứ"

"Ờ. Mình vẫn ngạc nhiên đấy. Ngạc nhiên vì không ngờ hai người giấu bọn tôi. Ngạc nhiên vì Trần Đông đến giờ không chịu ai hết."

Lý Ân Đồng bắt đầu trở nên hết kiên nhẫn. Cô vừa nhớ lại chuyện cũ liền bực bội vì bị cho ra dìa, đành chỉ đích danh đến hai người trước mặt

Rốt cuộc, Lý Ân Đồng cùng Triệu Tư Nghi đôi lúc sẽ lời qua tiếng lại một chút như bây giờ. Sau đó thì cầm tay nhau chõ mũi về Trần Đông. Cậu cũng không còn xa lạ gì nữa với kiểu của hai vị này, dùng chiêu nhún nhường nhả bửa một câu, nghe có vẻ có lí

"Thôi xin hai đại tiểu thư. Là duyên vẫn chưa đến thôi."

Thái độ hết nước hết cái của Trần Đông khiến hai người câm nín

Đĩa bánh ban nãy gọi kèm được mang ra, Triệu Tư Nghi cầm dĩa không tự chủ được trước đồ ăn liền xén luôn một miếng, ánh mắt cô lóe lên, vừa ăn vừa hỏi chuyện phiếm

"À đúng rồi Tiểu Đồng Đồng, tại sao Ái Na với Dương Thành Phong lại chia tay vậy?"

Lý Ân Đồng thừ người

"...Mình cũng không biết"

Đây cũng là câu hỏi bấy lâu nay của Lý Ân Đồng. Nhưng cô toàn quên, lúc định hỏi anh lại không biết mở lời như nào

"Là quá khứ rồi thì nói sau đi, cho các cậu xem cái này"

Bản thân vốn không có hứng thú với Dương Thành Phong, thêm cả chuyện quá khứ của anh ta nên càng không muốn để ý đến, Trần Đông buông vắt chéo chân, vươn người đưa cho Lý Ân Đồng và Triệu Tư Nghi điện thoại của mình.

Một phủi tay mang chủ đề kia vào dĩ vãng

Điện thoại đưa đến trước mặt, ba người bọn cô theo phản xạ tự nhiên đều tụm lại.

Màn hình đang phát trực tiếp trên page sinh viên của trường. Nhân vật chính không thể nhầm lẫn được, Phù Khả, con người tính khí táo bạo ấy lại đang chơi trò gì nữa đây?

Bởi vì quan hệ của mình với cô ta không phải không có liên can, vậy nên Lý Ân Đồng mới nán lại xem chuyện trước mắt. Cô vốn không muốn đàm tiếu chuyện bao đồng, cũng không muốn quản chuyện người khác, lại còn là người như Phù Khả thì càng không.

Phải xem độ vài phút Lý Ân Đồng mới ngộ hiểu nội dung, đại khái là một màn tỏ tình đầy can đảm của đại tiểu thư mạnh mẽ. Khóe môi Lý Ân Đồng nhoẻn cười dự sẽ có chuyện rồi vui. Cô rất ủng hộ những tình huống phái nữ chủ động lên tiếng vì tình cảm của mình, không luận bất cứ ai cô đều thấy ngưỡng mộ.

Phù Khả cũng không ngoại lệ, dù biết tính cách cô ta vốn táo bạo, chủ động tấn công đối phương là chuyện bình thường nhưng cô cảm thấy bắt đầu hứng thú với cá tính của cô ta, đáng ghét tới ấn tượng.

Giữa sân bóng rổ, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, Phù Khả hôm nay có phần nhẹ nhàng, tự tin bước đến đối diện hotboy bóng rổ của trường, Mộ Viễn. Phù Khả trao cho anh ta một gói quà rất đẹp giấu sau lưng. Hai má vì e thẹn mà hồng rực cả lên. Chất lượng video không phải tốt nhưng nhìn được rõ dáng dấp bẽn lẽn có phần hơi khó nuốt của cô ta. Bởi vì Phù Khả mà Lý Ân Đồng biết luôn cao cao tự mãn chứ không có dáng vẻ như vậy. Quả nhiên có thể khiến cô mở mang tầm mắt. Bình thường chị đại bá đạo ngang tàn, vậy mà lại có lúc thẹn thùng trước nam sinh, không biết giờ phút này cô ta còn nhớ đến những việc mình đã gây thương tổn cho người khác không nữa.

Mắt Lý Ân Đồng không dời màn hình điện thoại, cô theo dõi trực tuyến rồi cười cười thấy lạ. Đáng tiếc cho Phù Khả, bi kịch hạ màn, nam thần đã phũ phàng từ chối.

Cũng đến đoạn này, Triệu Tư Nghi ngồi cạnh cô bật cười sang sảng.

"Hahaha, mình thích, haha"

Lòng cô chợt thấy tội cho Phù Khả. Trước mặt bao nhiêu người, cuối cùng phải nhận nghiệp báo tình duyên.

"Hai người có biết vì sao chị ta lại bị từ chối không?"

Soái ca Trần Đông ho nhẹ đánh tiếng, ánh mắt cười tà thần bí, vẻ đẹp cuốn hút như paparazzi chuyên nghiệp sẵn sàng tung ra vài cú hot search. Vốn Trần Đông có một cái tài thiên phú, cậu luôn phân tích và nắm bắt mọi thứ rất tốt cho nên làm báo chí cũng rất được. Bao gồm cả những lí do nhiều chuyện nhiều người không thể biết.

"Vì sao?" Triệu Tư Nghi tò mò thắc mắc, cô nhún người nhẹ giọng thầm thì vẻ bí mật

"Đơn giản lắm, thật ra Mộ Viễn thích Tiểu Đồng"

Trần Đông trả lời một cách thản nhiên

Lý Ân Đồng rùng mình

"Gì?...Khụ.. Mình. Mình đâu có quen biết gì người này."

Lý Ân Đồng kinh ngạc, miếng bánh vừa trôi đến cuống họng thì nghẹn lại sặc lên khiến cô ho liên tục. Triệu Tư Nghi ngồi cạnh cũng bị làm cho ngạc nhiên đến há mồm, tay vẫn không quên vuốt lưng cho Lý Ân Đồng.

"Không biết, mình với bên bóng rổ khá thân, lần trước anh ấy có nói với mình thế. Còn muốn mình giới thiệu cậu cho anh ấy"

Vừa nói, cậu cũng thuận đẩy cốc nước đến cho cô

Trần Đông ở trường có quan hệ thật rất rộng rãi.

"Thôi xong. Ân Đồng cái số cậu, đụng ai không đụng cứ thích đụng vào Phù Khả làm gì? Trời ạ. Nghiệt duyên đấy biết không"

Triệu Tư Nghi nhăn mày lắc đầu ngao ngán

"Chị ta mà biết chắc phát điên mất. Ấn tượng đầu đã không mấy tốt đẹp rồi, bây giờ ngày càng đổ nát, lại còn là đàn chị nữa."

Lý Ân Đồng nghe xong cũng thật sự quay cuồng. Tại sao thị phi cứ yêu mến cô thế nhỉ?

Từ lúc quen biết Dương Thành Phong, Lý Ân Đồng biết giữ mình hơn hẳn. Cô bắt đầu cảm thấy việc có quá nhiều người để ý không phải là chuyện tốt lành hay đáng tự hào gì hết. Cảm giác dần trở thành phiền hà nếu có ai khác ngỏ lời quen biết. Bây giờ cô đã hiểu vì sao Dương Thành lại luôn lạnh lùng với mấy chuyện ngoài lề như thế, xem nó như không liên quan tới mình quả thật tâm hồn đẹp hơn nhiều. Có lẽ cô phải học thói bớt quản chuyện bao đồng của mình thôi.

"Đừng bận tâm quá, không để lộ chuyện Mộ Viễn thích cậu ra là được. Về Mộ Viễn mình sẽ lo"

Trần Đông vỗ vai trấn an hai cô bạn.

"Về trường đi, sắp vào giờ rồi. Cafe sáng đến đây là kết thúc"

...................

Tan giờ, Lý Ân Đồng được thầy Quý hẹn ở lại. Vì lần trước cô làm rất tốt việc chuẩn bị dụng cụ cho bên thể thao trường nên thầy ngỏ ý muốn cô giúp đỡ cầm danh sách quản lí. Lý Ân Đồng đành gật đầu chấp nhận vì thầy "thành tâm có bắt buộc" muốn cô nhận lời. Chung quy lại vẫn chưa bỏ được mấy chuyện không liên quan tới mình, cô giúp vì công ích thôi, Lý Ân Đồng nhủ lòng.

Cô miễn cưỡng đi theo thầy về phòng thể chất của trường, cái chân vừa đi vừa đá vào không khí. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô gặp trúng Mộ Viễn đang luyện tập bóng rổ khi vừa đến sân trong.

Đúng là cái gì đến rồi cũng phải đến, đối với Lý Ân Đồng, Phù Khả và nam thần này đây chính xác là nghiệt duyên mà Triệu Tư Nghi nói đến. Vừa nhắc đến sáng nay mà đến gần cuối ngày đã linh ứng ngay được, trời ạ.

Sau khi nhận tài liệu thầy Quý giao phó, Lý Ân Đồng lưỡng lự không dám bước ra ngoài cửa. Nhưng thế nào cũng phải đi ra, cô ở trong đây suốt đời sao được.

Tự trấn tĩnh một chút, Lý Ân Đồng lấy hết can đảm nắm lấy tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái, bước ra ngoài.

Dự cảm hoàn toàn không chệch một li, Mộ Viễn quả thật là đứng ngay cạnh cửa đợi Lý Ân Đồng. Vừa nãy anh ta sao có thể không nhìn thấy cô bước vào đây được chứ.

Thân hình cao lớn đứng chính giữa cửa khiến Lý Ân Đồng giật mình, mặt mũi có chút tai tái vì sự xuất hiện này. Đoán trước và đoán trúng, bản thân cô vẫn là không ngờ nên bị hù dọa một phen.

Mộ Viễn nhìn thấy cô như mèo rình được mỡ, gương mặt rạng rỡ vẫn còn chút mồ hôi điểm quanh trán cùng với ngôn ngữ cơ thể chủ động đưa tay tỏ ý chào

"Chào em, Lý Ân Đồng."

Chỉ tiếc là Lý Ân Đồng cảm thấy không có hứng làm quen. Chắc bởi từ trên người đàn anh làm cô nhớ lại cái bóng của Phù Khả khiến Lý Ân Đồng cực kì muốn cự tuyệt. Theo lệ cũ, cô vẫn lễ phép đáp lại, tìm đường cụt kết thúc câu chuyện rồi về nhà vẫn tốt hơn

"Chào anh, anh biết tên em sao?"

"Tên em ai mà không biết chứ. Nghe thành tích của em đã lâu, gặp ngoài đời nhìn em xinh hơn trong ảnh nhiều. Không biết em có thể add wechat không?"

Đúng là tên mình ai cũng biết, cô thầm nghĩ. Lý Ân Đồng mặt mũi ngượng ngạo, không chịu nổi lời khen này. Có chút hối hận vì đã đứng đây đáp lễ Mộ Viễn. Đáng ra cô nên chạy từ này thì hơn.

"Anh nói hơi quá rồi. Mà anh là ai thế?"

Trước câu hỏi của Lý Ân Đồng, Mộ Viễn kinh nghiệm đầy mình đưa ra đề nghị với cii

"Đi dạo với tôi một lúc nhé, tôi sẽ cho em biết. Tôi không phải thanh niên đểu cáng gì đâu, em yên tâm"

Một lần nữa cô lại hối hận vì đứng chào anh ta. Người ngợm lúc này thi nhau túa mồ hôi hột. Con người Mộ Viễn rất nhiệt tình, đặc biệt cô nhìn ra được anh ta rất hứng thú với cô, lần này chắc cô thoát không xong.
___
Hết chương 10
Mong các bạn tiếp tục đón đọc chương 11
🌻 Anphy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC