Chương 38: Được mùa táo đỏ binh lính 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Nhất chạy chậm đến trước mặt Long Tuyền, kinh ngạc khi thấy gương mặt đối phương lộ vẻ hung ác mắt mang sát khí nhìn mình chằm chằm!! l;q'd Cậu tự suy nghĩ lại, thấy gần đây mình cũng không đắc tội gì với anh ta, không phải vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt ư?

Sau đó Long Tuyền mở miệng khiến Trác Nhất vô cùng khó hiểu, anh lạnh lẽo trần thuật sự thật: “Lâm Lung là chị cậu đúng không? Cô ấy là người bạn mà tôi xem mắt kết giao được, cô ấy viết thư tới ‘hỏi thăm’ tôi, hơn nữa còn nhờ tôi phải ‘chăm sóc cậu thật tốt’!!”

Chỉ hai câu ngắn ngủi mà có hai từ anh nghiến răng vào nói, số lượng tin tức được tiết lộ rất nhiều, hơn nữa còn ngụ ý vài điều.

Bạn học Trác Nhất sau vài phút ngây ngẩn mới phản ứng được – Lâm Lung chính là đối tượng hẹn hò hung hãn của vị thiếu tá này? Cậu viết thư cho Tiểu Long Nữ mắng cô là “Mẫu Dạ Xoa”!! Sau đó cô ấy viết thư cho huấn luyện viên nói chuyện này!! Mặc kệ là nói cái gì thì chắc chắn việc hỏi thăm và chăm sóc không phải chỉ có nghĩa đen.

Đám người Ấn Hoa Thanh nhìn Trác Nhất bị huấn luyện viên gọi qua, sau đó lại hung hăng ném một lá thư vào trong ngực cậu, không tới hai phút lại phất tay cho cậu rời đi. Tiếp theo nữa lại thấy Trác Nhất quay người xé bức thư đi, sắc mặt đen như cha mẹ chết quay trở lại.

“Sao rồi?” Lôi Đào ân cần hỏi thăm.

“Sắp chết.” Trác Nhất buồn bã trả lời.

Ấn Hoa Thanh nghi ngờ hỏi: “Hả? Có chuyện gì vậy?”

Trác Nhất dùng giọng nói nửa chết nửa sống trả lời: “Huấn luyện viên và chị nuôi quen biết nhau, anh ta nói muốn thay chị ấy ‘chăm sóc’ tôi thật tốt!”

“Đó là chuyện tốt mà!!” Chu Phong cười.

“Đúng, đúng là chuyện tốt nếu như từ ‘chăm sóc thật tốt’ không được nặn ra từ kẽ răng của anh ta, nếu vẻ mặt và lời nói không phải kiểu hận không được lột da huỷ xương tôi.” Trác Nhất đứng ngồi không yên yêu cầu ba người kia về phòng cùng mình rồi sẽ giải thích cặn kẽ chuyện này. Cậu hy vọng có thể tránh khỏi tầm mắt của Long Tuyền càng sớm càng tốt, miễn bị ánh mắt kia giết một lần lại một lần.

Tiếp, cậu ta thở dài nói: “Trong thư chị nuôi cũng rất uyển chuyển rất khách khí, tương đối ‘dịu dàng’ hỏi thăm tôi! Nếu chị ấy có thể dịu dàng thật thì chỉ có thể là quỷ!”

“Chị cậu là một người rất hung hãn?” Chu Phong tò mò hỏi.

“Ừ.” Trác Nhất gật đầu: “Tương đối hung hãn. Đáng sợ nhất là bề ngoài của chị ấy không hề cho người khác có cảm giác ‘hung hãn’!”

Đang nói chuyện thì sau lưng Trác Nhất truyền đến tiếng tiêu du dương: “3345|5432|1123|3.22|…”

Đây là “Khúc giao hưởng số 9” có tên “Niềm vui”, là tác phẩm cuối cùng của Bethoven, lời ca là: “Nữ thần Vui Vẻ thánh khiết mỹ lệ, cả cùng đất rực rỡ ánh sáng…”. Ấn Hoa Thanh bất giác nâng mắt nhìn về phía Long Tuyền đang đứng dưới tàng cây. Anh đứng nghiêm trong bóng cây thổi cây tiêu kim loại màu bạc, dưới ánh mặt trời chiếu xuống loang lổ, cây tiêu mơ hồ loé lên ánh sáng lạnh.

“Vui vẻ, thật là quá vui vẻ rồi…” Trác Nhất ai oán hô, cả người mất hết sức lực dựa vào đầu vai Chu Phong, khẩn cầu: “Các anh em, nhanh khiêng người sắp bị xử tử là tôi đây đến nhà xác đi!!”

Sau một giờ bần thần, Long Tuyền trở về phòng ngủ, không ngờ các đồng đội của mình vẫn ở trong phòng xem video do Lâm Lung gửi tới!

Trong tiếng người huyên náo còn nghe được một câu rõ ràng: “Ôi mẹ nó, ngoái đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp!! lq,/d Tại sao có thể dịu dàng đáng yêu như vậy chứ!! Long thiếu thật may mắn!”

“Khụ khụ…” Long Tuyền ở một bên giả bộ ho khan, nhắc nhở mọi người anh đã trở lại, sau đó bổ sung một câu: “Đây là bạn bè, không phải bạn gái!”

“Ơ, nam chính đã trở lại!”

“Ai tin cậu!! Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện mờ ám!” Mọi người nhạo báng, sau đó bức tường người tránh ra thành một đường đi, mọi người kéo Long Tuyền vào ngồi xuống trước mặt máy tính.

Đúng lúc này, clip chiếu đến cảnh Lâm Lung hát.

Nhìn lại một lần cảnh tượng giống hệt nhau, Long Tuyền vẫn cảm thấy cô gái trước mắt mình vẫn có phong thái không câu nệ mà phấn chấn, vô cùng hấp dẫn bản thân mình.

Thật ra thì Lâm Lung không phải đại mỹ nữ trời sinh có vẻ ngoài xinh đẹp. Nghiêm khắc mà nói thì ngũ quan và vóc người không phải vô cùng xuất sắc, chỉ ở mức khá mà thôi. Nhưng chính phong cách ăn mặc phối hợp với cách nói chuyện, tài hoa và ánh mắt tự tin kia, tính tình ngoài mềm trong cứng đã để lại trong lòng Long Tuyền một ấn tượng sâu đậm, thậm chí sinh lòng ái mộ.

“Chậc chậc, vẽ tranh đẹp, còn có thể đánh đàn, hát cũng dễ nghe, ngoại hình cũng không tệ!” Liệp Báo ở một bên luôn miệng cảm thán, sau đó đột nhiên gào lên một tiếng: “Tiểu Bạch!! Cậu muốn chết đúng không?! Dám nói một cô gái xinh đẹp như vậy thành Dạ Xoa!! Tà thuyết mê hoặc người khác!!”

Trong lúc đó, Tiếu Lực Dương níu lấy cổ áo của Long Tuyền quát hỏi: “Một cô gái tốt như vậy sao cậu có thể nhịn được mà không theo đuổi?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Mọi người phụ hoạ: “Rõ ràng cô gái nhà người ta cũng rất hâm mộ cậu! Tại sao không gắng sức theo đuổi?? Chẳng lẽ cậu thật sự có gì đen tối với số hiệu 53 mà không thể nói ra?!”

Ai có điều đen tối không thể nói ra với cậu ta chứ!!! Long Tuyền hít một hơi tức giận vào trong. Sau khi bị bạn bè ầm ĩ đủ, thật may vào ngày huấn luyện tiếp theo anh đã tìm Trác Nhất để cân bằng tâm lý.

Hơn mười ngày tiếp theo, mặc kệ là Long Tuyền hay Trác Nhất, cả hai đều cảm thấy bản thân như đang trong địa ngục.

Một là không giây phút nào mà không bị đồng đội âm thầm quan sát, sau đó vào thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng bị mọi người trêu chọc; một người thì bị ánh mắt của chính tổng huấn luyện viên nhà mình bao vây. Mặc dù cũng không bị trả thù thật, thế nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm này cũng khiến cậu có áp lực trong lòng a~~~~!!!!!

Trác Nhất cảm thấy, dù là hai tay hai chân bị trói ném vào trong hồ tiến hành huấn luyện tìm đường sống, cái loại áp lực chết chìm như thế cũng không bằng áp lực từ ánh mắt kinh khủng của huấn luyện viên!!!

Cho tới một tuần cuối cùng huấn luyện thực chiến ở trong rừng thì chỉ còn lại 16 người cũng trôi qua khổ không thể tả. Nhưng như vậy Trác Nhất cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, dù gì thì không bị ánh mắt kinh khủng của huấn luyện viên lúc nào cũng nhắm vào mình bắn chết!!

Ngày 21 tháng 11, 10h sáng.

Tổng cộng có 14 người thuận lợi “sống sót”, hơn nữa đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi khu rừng. Những người bị thương sau khi được đội cứu hộ xử lý, tắm rửa thay quần áo ăn cơm nghỉ trưa ngủ bù, 4h chiều tập hợp ở bãi tập. Chu Thuần hiện thân nói vài lời, l,q/d chúc mừng bọn họ chính thức trở thành thành viên của “Ám Dạ Kiếm”, sau đó tuyên bố bây giờ có thể tự do hoạt động đi thăm căn cứ. Đặc biệt bữa ăn tối còn có tiệc hoan nghênh, đêm hôm đó thì đổi phòng ngủ, từ kí túc xá tạm thời của thành viên thụ huấn thành kí túc xá của thành viên chính thức.

Sau khi tuyên bố thì giải tán, các huấn luyện viên lục tục rời đi, còn lại 14 người quan sát đồng đội bên cạnh, mọi người rối rít lộ ra nét vui mừng. Thậm chí Chu Phong còn khó có được một lần để lộ tình cảm ra ngoài, đè nặng đầu vai Lôi Đào, mặt mày hớn hở hô to: “Chúng ta thành công!”

“Đừng vui mừng quá sớm!” Trác Nhất ở một bên tạt chậu nước lạnh: “Trong tình huống bình thường thì trong lúc vô cùng vui mừng hoặc đắc ý quên mình là lúc dễ dàng bị tính kế nhất. Trong những câu chuyện cổ tích thì sẽ thường xảy ra một bước ngoặt lớn, hơn nữa đều là bi kịch!”

Ấn Hoa Thanh cười nói: “Cậu lại thế rồi! Vui vẻ một chút thì có sao. Tiếp theo có chuyện gì thì để nói sau, cùng lắm thì binh đến tướng chắn!”

Cùng lúc đó, các huấn luyện viên đứng trong phòng họp, bắt đầu nói chuyện thuận tiện phân phòng. Trên nguyên tắc thì phải là một cũ và một mới ở với nhau, thành viên cũ trong “Ám Dạ Kiếm” ở cùng với thành viên mới.

“14, mùa này thu hoạch thật lớn!” Chu Thuần hài lòng gật đầu một cái, đặc biệt vô cùng hài lòng với người mà Long Tuyền kiên trì muốn cho một cơ hội - Ấn Hoa Thanh. Cậu ta đúng là không chịu thua kém, kiên cường được đến cuối cùng.

Tiểu Bạch nhắc tới hành động vô tư trợ giúp của Lôi Đào khi còn ở trong rừng, anh đã lựa chọn sau khi thấy hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm của anh ta. Sau đó, anh cảm khái nói: “Tôi cảm thấy lúc trước tôi nên tìm anh chàng cao to này viết ‘Đội chúng ta là một đại gia đình hỗ trợ đoàn kết hữu ái’ mới đúng, bản thân cậu ta rất thích hợp để làm nhân vật điển hình. Nếu như tìm cậu ta nhờ viết thì cậu ta sẽ không lừa gạt tôi giặt quần áo.”

Hoà Thượng cười đáp: “Trong lúc nhất thời sẽ không lừa gạt cậu. Nhưng cậu phải biết, những người thật sự có thể bước chân vào ‘Ám Dạ Kiếm’ không mấy ai có đầu óc đơn giản, có thể qua một thời gian ngắn sẽ yêu cầu đấy.”

“Hơn nữa, Tiểu Bạch à, tôi cảm thấy cậu không nên ở cùng phòng với một tên ngốc. Cậu xem, khi hai chúng ta ở cùng phòng tôi vẫn luôn cảm thấy trí lực của mình đang giảm xuống. Nếu như có hai tên ngốc ở cùng nhau, như vậy sẽ kéo thấp chỉ số thông minh của đại đội ‘Ám Dạ Kiếm’ mất!” Liệp Báo bổ sung rõ ràng.

Chu Thuần cười ha ha, đồng thời tát nước theo mưa nói: “Đúng đúng!! Cậu nên tìm một người ranh mãnh ở cùng phòng, Chu Phong này rất thích hợp!! Cậu chỉ cần ám chỉ mình không thích giặt quần áo dọn dẹp phòng ở, sau lại ám chỉ thêm lần nữa rằng đối với những người mà mình nhìn thuận mắt thì cậu sẽ không tiếc rẻ mà truyền thụ hết sở trường của mình, như vậy đối phương sẽ rất thức thời ôm hết tất cả tạp vụ*!”

*Tạp vụ: Công việc vặt vãnh ngoài chuyên môn.

“Đội trưởng!! Anh… anh… các người… đều là những tên xấu xa!” Tiểu Bạch đỏ mắt kháng nghị.

Mà Long Tuyền vì danh tiếng gần đây nổi như cồn của mình nên vẫn tận lực khiêm tốn ngồi trong phòng họp không lên tiếng. Lúc này anh mới trầm ổn mở miệng: “Thật ra thì, tôi hy vọng Tiểu Bạch và Chu Phong có thể ở chung phòng, như vậy có thể tạo thành một đội đánh lén và tay súng hạng nặng. Nếu như có thể như vậy thì có thể bắt đầu tiến hành đào tạo sự ăn ý.”

“Ý cậu là muốn tách chúng ta khỏi phân đội?” Tiếu Lực Dương nghi ngờ hỏi: “Nói cách khác, bên chúng ta thì để Ấn Hoa Thanh học truyền tin thay thế vị trí của cậu, còn Lôi Đào thay thế Tiểu Bạch?”

“Ừ.” Long Tuyền gật đầu một cái: “Chúng ta phối hợp quá lâu, rất ăn ý. Mặc dù khi làm nhiệm vụ vô cùng thuận tiện, l0q9d thế nhưng hợp tác quá lâu sẽ xảy ra sự ỷ lại. Để không xảy ra tình trạng như vậy thì cần phải đổi mới.”

“Đúng vậy!” Chu Thuần gật đầu một cái: “Khi thực sự lên chiến trường thì không thể lần nào cũng may mắn được hợp tác với đồng đội ăn ý với mình nhất. Phải học được cách không có đội ngũ hoàn mỹ ‘thiếu một người cũng không được’, trở thành mọi người là đinh ốc, tuỳ tiện đặt chỗ nào cũng thích hợp.”

Được đội trưởng tán thành, Long Tuyền liền sắp xếp: “Tiểu tử Trác Nhất xảo quyệt này ở với tôi; Tiểu Bạch và Chu Phong; Tiếu Lực Dương, kỹ thuật quân sự của cậu tốt có thể kèm cặp Ấn Hoa Thanh; Liệp Báo và Lôi Đào;…” Trong lúc sắp xếp thì anh không cố sức né tránh Trác Nhất – người được gọi là có “xì căng đan” với bản thân mình. Cười đùa là cười đùa, công tác là công tác. Người của “Ám Dạ Kiếm” từ trước tới giờ vẫn luôn công tư rõ ràng.

“Báo cáo!” Tiếu Lực Dương giơ tay phát biểu: “Vào ngày 24 tôi muốn xin nghỉ về thăm người thân! Chừng mười ngày không thể chỉ dạy cậu ta… để cho anh chàng thư sinh kia trông phòng một mình sao? Chờ đến khi tôi trở lại, đừng nói rằng cậu ta đã bị đào thải nhé!! Cái khảo nghiệm cuối cùng biến thái kia của mọi người…”

Tiếu Lực Dương là người dân tộc Di chính gốc, bọn họ không sử dụng Tết tây và Tết ta mà chỉ sử dụng lịch dương mà thôi, ba ngày kể từ ngày 25 tháng 11 năm 2007. Vì vậy anh mới đặt ra giả thuyết như vậy. Vào cuối năm thì bộ đội rất bận, mà số người xin nghỉ trước và sau tết âm rất nhiều nên anh không cần phải chen lấn danh ngạch số người Hán được nghỉ phép.

“Trong mười ngày huấn luyện hạng nặng này, cho dù cậu có ngủ cùng cậu ta thì cậu ta cũng không còn hơi sức để mà nói chuyện với cậu!” Long Tuyền liếc Tiếu Lực Dương một cái: “Hơn nữa theo như lý thuyết thì, khảo nghiệm cuối cùng thì cậu ta là người không có khả năng bị loại bỏ nhất. Ấn Hoa Thanh này có trí thông minh rất cao, hơn nữa trung thành yêu nước. Biết rõ mục tiêu và tâm trí thành thục, không chỉ chịu được khổ mà tính tình cũng rất kiên nghị, là một hạt giống tốt. Một người nỗ lực hơn những người khác thì có tư cách lấy được thành tích tốt, cũng không để cậu sau này phải trông phòng một mình!”

Sau khi kết thúc cơm tối, Tiếu Lực Dương trở về phòng thu thập hành lý. Long Tuyền vừa giúp một tay vừa thuận tiện lấy chiếc xe tăng nhỏ, máy bay nhỏ được làm bằng vỏ đạn giống cây tiêu để anh ta thuận tiện về thăm nhà thì gửi bưu điện cho anh.

Nếu gửi vật phẩm và thư ở trong trụ sở thì cần phải được kiểm tra. Tuy rằng chuyện mọi người dấu vỏ đạn là việc rất bình thường, nhưng nếu cứ trắng trợn gửi ra ngoài thì chính là đánh vào mặt của nhân viên hậu cần. Vì vậy mang ra ngoài bí mật gửi đi là hợp lý nhất. Gần đây Long Tuyền phải viết bản báo cáo tổng kết đợt chọn huấn, thật sự là quá bận rộn, nếu không thì anh sẽ tự mình đi bưu điện trong huyện.

Tiếu Lực Dương nhìn những thứ vô cùng tinh xảo kia, nhất thời hưng phấn cam đoan nói: “Những thứ kia cần gửi qua bưu điện à?! Tôi cần phải đến Thành Đô mới chuyển máy bay được!! Trực tiếp đưa cho cô ấy không phải được rồi ư! An toàn hơn so với bưu cục!”

Long Tuyền khép hờ mắt nhìn chăm chú về phía anh ta, nhìn chằm chằm hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Hà hà, không phải là muốn nhìn người thật như nào sao!” Tiếu Lực Dương vò đầu cười một tiếng: “Hơn nữa, không phải cậu nói cô ấy vì vóc dáng cậu quá cao nên cảm thấy không thích hợp sao. Tôi thấp hơn cậu nửa cái đầu, có thích hợp không?”

Sau khi nghe xong, Long Tuyền không nói hai lời dứt khoát nhào qua siết cổ anh ta.

Tiếu Lực Dương lè lưỡi giả bộ người chết, đứt quãng xin tha: “Tôi không dám, không dám!... Cái gì nhỉ… vợ bạn… không thể trêu… Cô ấy là của cậu… tôi… tôi không giành…”

“Ai sợ cậu đoạt!! Vóc người cô ấy cũng không phải loại hình đầy đặn mà cậu thích!” Long Tuyền khinh thường nói: “Tôi sợ cái miệng ba hoa của cậu đùa giỡn người ta mà thôi.”

“Tôi đùa giỡn ai cũng không thể trêu chọc vợ tương lai của cậu!” Tiếu Lực Dương vội vàng lên tiếng phủ nhận.

Sau một lúc cười đùa, Long Tuyền gọi điện thoại cho Lâm Lung, nói cho cô biết mình có một người chiến hữu tên “Linh Dương”. Vào ngày 24 anh ta về nhà thăm người thân, đến lúc đó sẽ mang tiêu đến Thành Đô, hỏi cô có rảnh hoặc có tiện gặp mặt đối phương hay không. Dĩ nhiên Lâm Lung đồng ý, hơn nữa còn để Tiếu Lực Dương tìm địa điểm và thời gian thích hợp để gặp mặt, dù sao thì lúc nào cô cũng rảnh.

Buổi sáng ngày hôm đó, Tiếu Lực Dương đến Thành Đô. Buổi chiều 3 giờ chuyển máy bay nên hẹn gặp ở trạm xe lửa phía nam, ngã tư đường Nhân Dân với đường cao tốc vào lúc 10 rưỡi. Anh vốn chỉ định nhìn ngoại hình của Lâm Lung, đưa đồ xong sẽ lập tức trở về sân bay. Nhưng khi thấy Lâm Lung và bạn của cô là Viên Viện đi theo phía sau thì lập tức thay đổi chủ ý.

Hai cô gái này người cũng như tên. Một người mặc sườn xám dân tộc màu đỏ khoác áo bông mỏng, thoạt nhìn rất hoạt bát, như một con búp bê lễ hội Trung Quốc. Mà cô gái có tên Viên Viện thì có những vị trí rất tròn! Cho dù là mùa đông mặc nhiều áo khoác ngoài, thế nhưng vẫn không che đậy được đường cong trước lồi sau vểnh! Ngoại hình của cô hoàn toàn khác hẳn với Lâm Lung, xem ra có vẻ tương đối sexy thành thục.

IUV!! Đây không phải là mâm thức ăn của mình ư!! Vẻ mặt của đồng chí Tiếu Lực Dương thì vẫn như thường, nhưng trong lòng thì đang có tia lửa văng bốn phía.

Vì vậy, bạn “Linh Dương” trong khoảng thời gian dài chưa thấy con gái rất là hưng phấn muốn mời hai cô gái đi đến quán ăn gần đó ăn lẩu đầu cá, phóng khoáng mời hai người ăn cơm trưa.

Ba người nói chuyện rất vui vẻ, khiến cho Tiếu Lực Dương càng thêm vui chính là trong lúc nói chuyện anh còn thu thập được rất nhiều thông tin về Viên Viện, trong đó có một thông tin quan trọng nhất, đó là: chưa lập gia đình, không có bạn trai, hơn nữa trên hộ khẩu còn là dân tộc Di!!

Anh âm thầm tính toán trong lòng. Sau lễ mừng năm mới khi trở lại Thành Đô để chuyển máy bay có nên tìm cơ hội gặp lại cô không nhỉ? Ừ, thuận tiện giúp Long thiếu khiêng được Lâm Lung về nhà! Xem ra cô ấy vẫn quan tâm Long Tuyền, không giống như hoàn toàn không có ý!

Khi Linh Dương quan sát, tìm hiểu hai cô gái thì đồng thời anh cũng bị quan sát cẩn thận.

Trước khi anh ra sân bay thì Lâm Lung và Viên Viện suy đoán người chiến hữu “tốt nhất”, “ngủ chung phòng” của Long thiếu sẽ là dạng người gì. Tham khảo lần đầu tiên khi gặp mặt Long Tuyền mặc bộ quần áo nguỵ trang như dân công và bộ mặt lạnh của mẹ kế kia thì họ đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nhưng hoàn toàn không ngờ anh chàng “Linh Dương” này lại ăn mặc giống như một du khách có gia cảnh khá giả, anh ta đeo balo sau lưng, chạy nhảy đến trước mặt họ. Bởi vì nụ cười của anh vô cùng rực rỡ chói mắt, vừa nhìn căn bản không có khí thế của quân nhân, mà chỉ là một anh chàng đẹp trai có khuôn mặt trẻ con với hai má lúm đồng tiền!

Lâm Lung rất hâm mộ, cô cảm khái ở trong lòng. Tại sao dạo này má lúm lại xuất hiện hết trên mặt đàn ông vậy? Tại sao không thể chia cho cô một cái chứ?

Tiếp theo, vào lúc ăn cơm Lâm Lung phát hiện anh chàng “Linh Dương” này chắc cũng là người địa phương. Mặc dù anh ta vẫn luôn nói tiếng phổ thông, nhưng khi anh ta hét lên từ “em gái” để gọi nhân viên phục vụ thì giọng nói đó rất giống giọng gốc Tứ Xuyên. Mà trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ nói những từ đặc biệt của vùng Tứ Xuyên, ví dụ như cuối câu thường thêm những từ như “ba, nha, ô”…

Tên thật thì không thể tuỳ tiện nói, địa chỉ thật cũng không thể hỏi, nhưng cũng có thể đoán được. Vì vậy, Lâm Lung lơ đãng hỏi một câu: “Ba giờ anh chuyển máy bay, có kịp về nhà ăn tối không?”

“Kịp, đường đi không tính là xa.” Tiếu Lực Dương trả lời.

“Vậy anh về nhà lần này để?” Lâm Lung dừng lại một chút.

“Thăm người thân.” Tiếu Lực Dương tự động bổ sung.

“Thăm người thân?!” Lâm Lung kinh ngạc nói: “Tại sao không chờ đến Tết?”

“Đến Tết có quá nhiều người nghỉ phép, nếu thay phiên thì không đủ thời gian.” Tiếu Lực Dương giải thích, sau đó lại hàm hồ cười nói: “Dù sao cũng chỉ là Tết mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn.”

Ồ, nếu đi máy bay về quê cách Thành Đô không xa; cuối tháng 11 về thăm người thân; không ăn Tết âm; hơn nữa ngoại hình của anh ta cũng có điểm đặc biệt, sống mũi tương đối cao, chân mày cũng rất sâu, l-q]d ngũ quan lập thể rõ nét, tóc đen hơi xoăn. Rất có dáng vẻ của người dân tộc, Lâm Lung khẽ cười trong lòng.

Sau khi bữa trưa chấm dứt, Tiếu Lực Dương phất tay tạm biệt hai cô gái. Ngay khi anh ta xoay người thì cô nương Lâm Lung bỗng hỏi một câu: “Này cơ, siết trát trát*.”

*Câu nói này sẽ được nhân vật giải thích ở chương sau nhé ^^

-Hết chương 38-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net