10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10
"Dĩ nhiên không phải!" Những lời này dường như khiến cho Minh Lâm cảm thấy nhục nhã, khiến cho nàng cả người nhất thời tin tưởng, "Quân luật nghiêm minh, chúng tướng bình đẳng, bất luận kẻ nào đều..."

Tiêu Hàm cũng không nể tình bật cười lên, cái bộ dáng này không đầu không đuôi liền cảm giác Minh Lâm rất là buồn cười. Minh Lâm đang nói bị cắt đứt, cũng có chút quái lạ, lăng lăng nhìn nàng.

Tiêu Hàm hắng giọng một cái, có chút lúng túng thu lại tiếu ý, "Tốt lắm, thời gian không còn nhiều, Minh tướng quân cũng nên thu xếp mọi thứ đi, trẫm sẽ cho người tới đón ngươi." Nàng nhớ tới ngày ấy lúc còn đứng trên cửa thành, thấy Minh Lâm thề sống chết chém giết, liền biết rõ, theo đúng như lời nàng không giả, có thể chỉ là hoàng đế Lương quốc đặc biệt yêu mến, lại vừa lúc nhìn trúng nàng đi.

"Ngươi... chờ một chút!" Thấy nàng cứ như vậy mà đi, Minh Lâm vô ý lại liếc mắt nhìn y phục kia, buột miệng kêu lên. Tiêu Hàm dừng lại nhìn lại nàng, "Còn có chuyện gì?"

"Y phục này..."

"Trẫm nói rồi, chỉ có duy nhất một bộ y phục này thôi, mặc hay không mặc, Minh tướng quân cứ suy nghĩ cho kỹ." Tiêu Hàm dứt khoát lưu lại một câu, không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.

Minh Lâm nhất thời rối rắm, kỳ thực nàng nên vui mừng, Tiêu Hàm không có ở lại trong phòng nhìn nàng mặc quần áo, đây đã là thiện cảm khó có được, mặc dù nàng không đến mức mang ơn, thế nhưng trong lòng rất rõ ràng.

Thế nhưng...

Kỳ thực câu trả lời dễ như trở bàn tay, chẳng qua là lòng tự ái của nàng không cho phép nàng tiếp nhận mà thôi.

Thế nhưng Tiêu Hàm không lo lắng nàng có chọn hay không chọn, một mình ở bên ngoài chỉnh đốn quân đội, không bao lâu là phải xuất phát, đúng là tính khí nàng không chịu nổi chờ đợi liền quay lại phòng, vì vậy một màn trước mắt khiến cho nàng cực kỳ hài lòng.


Tuy rằng như vậy vẫn không hề lộ một chút tỳ vết nào, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Tiêu Hàm ánh mắt mông lung ngồi nhìn chằm chằm bên cạnh bàn, thấy nàng đi ra liền xoay người quay lưng lại nhìn nữ nhân thần sắc thả lỏng. Không thể không nói bộ y phục này căn bản là vì Minh Lâm mà làm ra, ngoại trừ làm cho chiếc cổ bị hở và lộ ra chút bả vai từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy được gì, có thể nói là rất hoàn mỹ.

Y phục đỏ sẫm hòa cùng làn da trắng nõn, càng khiến cho một tướng quân vốn dĩ chính khí lại mang thêm chút yêu mị. Kiểu kết hợp này khó có thể biểu đạt, lại còn có chút quỷ dị, bất quá nó khiến cho thị giác bị kích thích, khiến cho người ta cảm thấy hăng hái tinh thần cũng vực dậy.

Tiêu Hàm vừa mới nhìn thấy ban đầu, thiếu chút nữa giật mình!

"Minh tướng quân lúc nãy nói là không mặc, trẫm cho người tới giúp tướng quân."Tiêu Hàm ngồi lại bên cạnh bàn, ánh mắt đảo qua trên cổ nàng, trêu ghẹo nói.

"..."

Minh Lâm vừa mới rửa mặt xong, thì liền thấy đói bụng ăn vài thứ, nào biết vừa ăn được vài miếng thì Tiêu Hàm đột nhiên tới, làm cho khuôn mặt nhỏ không khỏi một trận lúc xanh lúc đen, không chút suy nghĩ liền khẩn trương xoay người sang chỗ khác, thức ăn trên khóe miệng cũng chưa kịp lau đi, thoạt nhìn thập phần khả ái*.

*khả ái: đáng yêu <3

Bất quá ở vị trí này Tiêu Hàm cũng không nhìn thấy được, giờ khắc này tâm tư của nàng vẫn còn đặt ở trên cổ của Minh Lâm, cũng may y phục khá dài, nếu cứ như vậy mà nhắc tới chuyện lúc nãy của Minh Lâm, hai chân nhỏ chỉ sợ vừa bước xuống được liền chạy ra bên ngoài mất dạng.

Minh Lâm đương nhiên cũng không phải là không mặc, nhưng mà nàng cũng là nữ tử, làm sao có chuyện để lộ bả vai như nam nhân? Nhưng ở phương diện khác, thật ra bộ y phục này đối với Minh Lâm cũng cảm thấy thoải mái, không cần chú ý đến hình dạng của nó, cũng không đánh chết không thể mặc. Chỉ là ánh mắt Tiêu Hàm nhìn mình lúc này, khiến nàng thực sự như đống lửa đang ngồi trên đống than.


Tiêu Hàm vốn là muốn đưa tay giúp nàng chỉnh trang lại y phục, chỉ là trong đầu chợt nhớ tới lời thái y nói tới lúc đó, Minh Lâm mang trọng thương trong người, không thể thân thể nhiễm phong, chỉ sợ là những chỗ băng lại sẽ bị đau.

Vì vậy Tiêu Hàm thu tay về, không có kiên trì.

"Cũng được.'' Tiêu Hàm xua tay không tiếp tục chuyện này, mắt nhìn tới thức ăn để trên bàn, chạm qua cũng rất ít, sợ là Minh Lâm còn chưa ăn miếng nào, "Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị tướng quân?"

Kỳ thực Tiêu Hàm cũng biết rõ, Minh Lâm không muốn cho nàng thấy bộ dạng mình mặc y phục, nhưng hiện giờ trên mặt thần tình cũng không có chút gì là biết xấu hổ, nghĩ lại đó cũng là một trận buồn cười.

"..."

Minh Lâm hít sâu một hơi, ngón tay nắm chặt vạt áo bào, thấp giọng nói: "Ngươi có thể đi ra ngoài trước hay không?"

''Tướng quân ăn cũng không muốn cho người khác nhìn?"

Minh Lâm khẽ cắn môi, "Không có gì đẹp mắt!"

"Trẫm chỉ ngồi chút thôi, tướng quân không cần ngại, không phải tướng quân đang xấu hổ chứ?" Tiêu Hàm cười nói.

"...!" Ai xấu hổ chứ?! Minh Lâm nhịn không được quay đầu lại trừng mắt liếc nàng, khóe miệng còn dính lại chút thức ăn trông thật khôi hài, thoáng một cái liền đập vào trong mắt Tiêu Hàm, "Hoàng đế Tiêu quốc thích xem người ăn, quả nhiên cũng thật là có nhã hứng!"

Tiêu Hàm cũng không còn tâm mà nghe nàng mồm miệng chua ngoa, suýt chút nữa cười đến run người, cũng không còn phong thái của đế vương? Minh Lâm bị nàng cười đến không còn phương hướng, cũng chính là lúc này nàng mới biết được, thật ra hoàng đế bất quá cũng chỉ là một nữ nhân trẻ tuổi biết trị quốc mà thôi.

"..." Minh Lâm trầm mặt, cau mày, hai mắt oán hận nhìn nàng liền quay đầu sang chỗ khác. Đột nhiên cảm thấy bên khóe miệng có dính thứ gì đó, theo bản năng đầu lưỡi nhô ra liếm nhẹ, thì ra là điểm tâm còn dư dính lại.

Trong nháy mắt, Minh Lâm cảm thấy mất mặt như bị ném về nhà bà ngoại. Tuy rằng các nàng đối địch nhau, nhưng để lộ dáng vẻ thảm hại không đáng giá, tuy chỉ là một việc gây xấu hổ nhỏ nhưng lại khiến cho người này càng cảm thấy thêm xấu hổ hơn, huống chi Tiêu Hàm ngồi đó lại cười khoa trương đến như vậy!

Tiêu Hàm cũng chỉ là không muốn thừa nhận, kỳ thực từ nãy đến giờ nàng cười cũng không có quá.

Chỉ sợ chính mình gây thêm nháo loạn làm chậm trễ chuyến đi, Tiêu Hàm cuối cùng cũng đi khỏi đó, để lại một chút thời gian cho Minh Lâm. Mới vừa vui vẻ được một chút liền có cấp báo, khiến cho nàng phải trở lại bình thường mặt nghiêm lạnh lùng, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên chút ý cười.

"Lương Như Phong đã được cứu?" Nàng hỏi lớn một tiếng, khiến cho một số người biết sắp tới khó mà bảo toàn được cái đầu.

Tướng sĩ tri thông** liền run lên một cái, "Vâng."

**tri thông: thông báo

"Đám vô dụng!" Ánh mắt sắc béng Tiêu Hàm đột nhiên nổi giận, "Cho bọn chúng tự mình đi nhận hình phạt đi!"

Trong quân doanh của nàng, cư nhiên lại có kẻ không coi nàng ra gì mà đem Lương Như Phong cứu ra, há chẳng phải là đang cười nhạo hoàng đế Tiêu quốc là một người vô dụng hèn nhát sao? Hoàng đế của một quốc gia đã bại trận, thật ra nàng đang rất tò mò người kia thoát ra không biết sẽ chạy trốn đi nơi nào!

"Kẻ nào làm?"

"Bẩm bệ hạ, là một toán người mặc y phục đen, nội ứng ngoại hợp, thừa lúc các thị vệ thay ca liền đánh thuốc mê bọn họ." Ngừng lại một chút, tướng sĩ chợt nhớ ra cái gì đó, "Trong đám tù binh bị bắt giữ có một người gọi là La Tiếu, vốn là phó tướng dưới trướng chỉ huy của Minh tướng quân."

"Nàng ta thế nào?" Tiêu Hàm hỏi.

"Vốn dĩ nàng ta cũng đang được cứu đi, nhưng do các tướng sĩ của ta kịp thời phát hiện, chặn lại, nên vẫn bị bắt giam."

Tiêu Hàm nhíu mày một cái, cho nên nếu như lúc đó để Minh Lâm giam cũng với nàng ta, nhất định cũng sẽ bị cứu đi. Nhưng Lương Như Phong muốn làm cái gì? Chẳng lẽ việc đã đến nước này, còn muốn âm mưu phục quốc sao? Trái lại Tiêu Hàm cũng không hề có ý coi thường nàng, một đời là hôn quân, hiện tại phe cánh cũng đứt đoạn, nếu nàng còn có tâm vì quốc, thì cũng không đến mức để lộ ra sơ hở khiến cho Tiêu quốc bị diệt vong một cách dễ dàng.

"Kêu Lâm Dật Thanh tới gặp trẫm."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net