9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9
Đó là bộ trang phục đỏ thẫm vạt áo dài, bên trên được thêu hoa văn tinh tế, liếc qua cũng biết nó thập phần hoàn mỹ, nếu không phải là quý tộc hoàng cung mặc thì cũng chẳng có ai dám mặc. Nhưng Tiêu Hàm đi hành quân đánh giặc cũng không nhất thiết phải mang theo những thứ y phục xa xỉ này, cho nên Minh Lâm đoán rằng có thể là vơ vét được trong cung Lương quốc của nàng.

Nếu là y phục của Lương quốc, đối với Minh Lâm mà nói kì thật rất tốt, nhưng mà vấn đề bộ y phục này cũng thật rắc rối. Minh Lâm tuy rằng hàng năm hành quân đánh giặc, bình thường phục trang cũng khá đơn giản, nhưng đây lại bộ y phục chỉ có quý nhân mới có thể mặc nàng cũng không phải là không biết.

Nói tóm lại bộ trang phục này nhìn có vẻ hơi trung tính, nhưng vẫn là y phục dành cho nam tử. Nhưng nàng là nữ nhân làm sao có thể mặc được?.

Nhìn Minh Lâm chăm chú ngắm bộ y phục cũng không hề động đậy, Tiêu Hàm tất nhiên là biết nàng đang suy nghĩ những vẫn làm bộ cố hỏi: "Minh tướng quân đang suy nghĩ chuyện gì?"


Minh Lâm không nói nhìn thấy ánh mắt Tiêu Hàm hiện lên hứng thú, rõ ràng đối phương biết rõ chuyện gì, căn bản đang muốn chê cười nàng.

"Đây chính là y phục của người Lương quốc, Minh tướng quân không thấy thích sao?"

"... Đây là y phục của nam nhân !" Minh Lâm rốt cục cũng cắn răng oán hận nói.

Tiêu Hàm giả vờ hiểu ra, nhưng hiểu được thì có sao đâu, nàng cũng đâu phải là cố ý đâu. "Vậy thì như thế nào?"

"Ta không mặc y phục nam nhân!"

Tiêu Hàm mảy may cũng không buồn bực, ngược lại đáp ứng sảng khoái, "Cũng có thể." Nàng chân thật cười cười, "Vậy không mặc liền đi"

"Ngươi!"

"Chỉ còn một bộ, Minh tướng quân còn muốn chọn nữa." Tiêu Hàm vuốt tay một cái chọn lựa vất vả còn tự mình đưa tới cho Minh Lâm, cho dù là kết quả như thế nào thì nàng cũng muốn quan sát một chút.

Minh Lâm tức giận mãnh liệt, nhưng cũng không dám bộc phát, nàng không thể tránh được lần thứ hai nhìn bộ y phục nam nhân được trang trí rực rỡ, thật lâu cũng không hạ quyết tâm.

"Minh tướng quân kỳ thực không cần phải rầu rỉ, vốn là giai nhân, mặc bộ y phục này càng hợp hơn còn tăng thêm khí thế sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Minh Lâm phẫn nộ, giai nhân cái gì chứ, cái mà hợp nhau còn làm tăng khí thế? Nàng là nữ tử, sao có thể như vậy mà không tôn trọng nàng!.

"Trẫm nói sai?" Tiêu hàm giả vờ không hiểu, "Gương mặt này của Minh tướng quân chẳng lẽ không đúng đã sinh sai thân thể, đám nam tử kia so với ngươi sợ là cũng không bằng." Nàng dùng lời nói trêu tức đầy thâm sâu, khuôn mặt trẻ tuổi không tự chủ được tiến gần tới Minh Lâm, hơi thở ấm áp liền phả trên mặt người kia.


Minh Lâm không có chỗ trốn tránh, nắm chặt lòng bàn tay thành đấm run lên, nghiêng đầu qua chỗ khác, thanh âm phát ra cũng run theo, "Ta là nữ nhân, phiền ngươi nhìn cho rõ, ta là nữ nhân!"

Tiêu Hàm giống như không hề nghe được thanh ấm nhấn mạnh của nàng, ánh mắt chẳng biết lúc nào đã dời đến đôi môi kia, đêm qua vừa mới hôn đến giờ vẫn còn là một ký ức mới mẻ, thật rất là nhớ muốn làm lại lân nữa.

Thế nhưng sau đó, nàng nghĩ tới một vấn đề khó chịu, liền kéo tay chế trụ cằm của đối phương, ép buộc người kia phải quay mặt về phía mình, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mát lạnh của Minh Lâm, trầm giọng hỏi: "Chỗ này, có bị hoàng đế Lương quốc chạm qua chưa?"

Minh Lâm nỗ lực dùng hai tay đẩy ra cánh tay nàng kiềm chế chiếc cằm của mình, nhưng do bản thân mang trọng thương so với Tiêu Hàm căn bản không thể làm được gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng:" Buông tay!"

Không hiểu tại sao Minh Lâm không trả lời khiến cho lòng Tiêu Hàm càng thấy khó chịu, lực đạo trên tay cũng không ngừng tăng thêm, may là Minh Lâm cứng rắn hơn người, bị đau cũng không hề kêu lên, "Nói, chỗ này đã bị chạm qua chưa?"

Thân là đế vương, ai cũng không thích vật mình có được đã qua tay kẻ khác, so với dấu vết để lại trên người, Tiêu Hàm rõ ràng càng thêm si mê quan tâm nhiều hơn tới đôi môi này. Hệt như ở đây chỉ có thể là người của nàng. nếu không phải tức khắc sẽ bị hủy diệt cũng không muốn để lại cho người khác!.

Minh Lâm biết nàng rất tức giận, thế nhưng trong lòng vẫn muốn nghịch lại ý nàng, càng muốn đối địch để khẳng định tự tôn của mình, mở miệng cũng gian nan, "Với người thì có quan hệ gì đâu... Ách...!"

Tiêu Hàm trong cơn tức giận, ngay cả vui vẻ và dối trá cũng đều dập tắt, nàng đột nhiên buông tay ra, "Hừ, với trẫm không có quan hệ? trẫm nói cho ngươi biết." nàng kề sát môi vào bên tai của Minh Lâm, ngôn ngữ tàn nhẫn, "Nếu ngươi đã bị chạm qua, thì chính là không sạch sẽ, trẫm không lưu lại thứ đồ bẩn thỉu, lập tức đem ngươi ban cho đám tướng sĩ để giải quyết nhu cầu!"

"Tiêu Hàm! Ngươi đê tiện vô sỉ!"

"Minh tướng quân khen lầm!" Tiêu Hàm đúng là hoàn toàn không có ý phủ nhận, vấn đề càng căng thẳng, "Trãm sẽ cho ngươi một cơ hội, hoàng đế Lương quốc đã chạm nơi nào của ngươi, đã làm cái gì với ngươi, phải nói rõ ràng cho trẫm!"

Trong mắt Minh Lâm thì Tiêu Hàm lúc này căn bản chẳng khác gì người điên, ác ma! Đây là vốn là chuyện khuất nhục, huống chi các nàng đều là nữ tử, còn là vua của một nước, chẳng lẽ cũng có long dương?

"Ngươi thật không nói?"

"..."

Muốn nàng nói cài gì bây giờ? Những lời như vậy làm sao mà mở miệng?

Chân mày Tiêu Hàm chợt lóe lên sát khí, đột nhiên hé môi cười, "Người!"

Minh Lâm nhất thời kinh hãi, "Khoan đã!" Nàng không biết Tiêu Hàm có thật sự sẽ làm như vậy không, nhưng mà cũng không dám chắc là không có, khiến nàng không còn cách nào mà hoảng hốt. Ủy khuất nước mắt mãnh liệt trào lên khóe mắt, dùng biện pháp cứng rắn ép nàng, Nàng bất lực tỏ ra nhu nhược, nói cũng liền nói!

"Minh tướng quân đổi ý?"

"... Không có!"

"Không có?" Tiêu Hàm cau mày.

"Ta nói, chưa làm, cái gì cũng chưa có phát sinh qua, như vậy ngươi hài lòng chưa?"

Tiêu Hàm nhất thời cao hứng, "Hài lòng, đương nhiên hài lòng. "Nàng cười sảng lãng, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, "Ngươi là nói thật?"

Minh Lâm trừng mắt liếc nàng, nhẫn nhục nói: "Thực sự!"

Ngón tay Tiêu Hàm trượt lên dấu vết trên người nàng, "Cái kia?"

Minh Lâm cắn môi, căn bản không nguyện nói, cố gắng kiềm chế chỗ đau lại đến căng thẳng, nàng đau đến run rẩy, lại nghĩ đến những lời nói uy hiếp của Tiêu Hàm, không tài nào mở miệng được, "Tôi không muốn nói." Nàng chỉ mòng Tiêu Hàm tha cho nàng một lần, không cần hỏi lại.

Nhưng sự hiển nhiên không thể không được, "Nhưng trẫm muốn biết!"

"Hảo... Ta cho ngươi biết, ta sẽ nói cho ngươi biết hết!" Hai mắt Minh Lâm đỏ lên, nàng không biết tại sao mình lại phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, hôm nay Lương quốc cũng đã mất, lại vẫn như vậy bóng tối vẫn không buông tha cho nàng mà còn kéo tới! "Nàng thích quất roi lên người ta,thích dùng các loại lý do nghiêm trị ta, thích xem bộ dạng thống khổ của ta, thích nghe ta cầu xin tha thứ, thích ở bên người ta lưu lại dấu vết!... Ngươi còn muốn biết gì nữa?!"

Tiêu Hàm sửng sốt, thì ra hoàng đế Lương quốc lại có dục vọng yêu đương tàn bạo như vậy sao? Nhìn khuôn mặt Minh Lâm bên cạnh hiện lên bị phẫn, đáy lòng nàng tựa hồ sinh ra một loại tình cảm, không biết đúng hay không có thể coi đó là yêu thương?

"Chỉ là như vậy?"

"Như vậy còn chưa đủ sao?!"

"Được rồi, như vậy là quá nhiều rồi!" Giọng Tiêu Hàm không còn âm trầm như vừa rồi, "Vì vậy nàng mới để ngươi làm tướng quân?" Đây là điều kiện sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net