27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27
Chỉ có như vậy thôi sao?

Kinh ngạc đồng thời cũng buông lỏng, đáy lòng nàng dường như dâng lên một trận mất mác. Mặc dù đau đớn đêm qua khiến cho Minh Lâm cả đời cũng không muốn làm chuyện này lần nữa, nhưng mà sau đó lại không còn đau nữa. Ngược lại, Tiêu Hàm thành thục công hạ thân dưới khiến nàng cảm thấy thoải mái đến lợi hại. Chẳng qua vì còn cảm giác xấu hổ, nàng cũng không nguyện ý thừa nhận.

Âm thầm thở dài một cái, Minh Lâm nhắm mắt lại, nàng đang suy nghĩ cái gì đây? Mình đúng thật là một kẻ bỉ ổi mà!

Quân đội của Tiêu Hàm lần nữa lại dựng đại kỳ, dừng lại chỉ có một ngày ngắn ngủi, lại tiếp tục lên đường. So với trước đó Minh Lâm cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn làm khó không còn trả thù và chạy trốn, đối với đùa giỡn của Tiêu Hàm cũng chỉ yên lặng chịu đựng. Nhưng nói tới đùa giỡn, Tiêu Hàm càng quan tâm đến nàng càng khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, thân thể ngày đêm được bảo vệ, bệnh cũng từ từ khỏi, thân thể cũng đã khá hơn, cũng không còn mệt mỏi vô lực như vậy.


Nhưng mà Tiêu Hàm cũng biết nàng đang đợi tin tức của Minh Tuyết, cũng không hề sợ nàng lại cư xử như trước với mình như thế nào, như bình thường cũng không hề ép buộc nàng. Nhưng mà Minh Lâm một mình ngồi trong xe ngựa cũng không yên, nàng là một nử tử gia từng chinh chiến sa trường đầy nhiệt huyết, nhìn ra ngoài xe ngựa bụi đất tung bay, đại quân hùng vĩ, trong lòng lại bộc phát mãnh liệt dấy lên.

Hôm đó hạ trại đóng quân, Minh Lâm ngồi một mình trên xe ngựa ngây ngô khó chịu, liền nhảy xuống xe, muốn đi tản bộ một chút. Trong quân đội hầu hết mọi người cũng đều biết chuyện của nàng và Tiêu Hàm, luôn nhìn nàng bằng nhũng ánh mắt không giống nhau, cứ len lén lại chỉ chỉ chõ chõ, không không biết đang nghị luận cái gì. Trong lòng Minh Lâm buồn bã, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu mà đi ngang qua người các nàng.

Cách đó không xa còn có một hồ nước lớn, nàng trước tiên ngồi xuống đưa tay khoát nước súc miệng hai cái, sau đó là rửa mặt. Khắp nơi đều là ánh lửa chói mắt, cứ hai ba tướng lại tạo thành một chỗ, nướng thức ăn săn được, chuyện trò vui vẻ. Trong lòng Minh Lâm một trận tịch mịch, nàng một thân một mình, bị người ta lừa còn đang ở trại địch, nóng lạnh cũng không người chiếu trong lòng lại một trận chua xót.

"Minh tướng quân thân thể cũng không còn gì đáng ngại nữa, chỉ vài ngày tới là có thể khỏi thương, bệ hạ cứ việc yên tâm." Đang trong cơn buồn rầu cách đó không xa lại nghe được thanh âm nhắc tới mình, Minh Lâm quay đầu nhìn, thì thấy hai bóng người của Tiêu Hàm và Lý thái y.

"Vết thương kia có lưu lại sẹo không?"

"Thương mới vừa khỏi, vi thần dùng thuốc dán đặc chế xức lên sẽ không để lại thẹo, nhưng mà những vết thương cũ đã qua thời gian chỉ sợ là không thể khôi phục tốt như ban đầu được nữa."

Tiêu Hàm nghe xong trầm mặc một lúc, ngược lại cũng không có ý làm khó Lý thái y, "Vậy thì có thể trị dứt được một phần thì cứ trị đi." Nàng suy nghĩ một chút lại nói, "Cái thẹo kia Lý thái y ngươi có phương pháp nào không?"


"Có thì có, nhưng mà Minh tướng quân phải chịu khổ một chút." Lý thái y khổ sở nói.

Minh Lâm đem đối thoại của hai người nghe cũng sớm minh bạch, trong lòng nhất thời khó hiểu, Tiêu Hàm sao lại để ý đến thương thế của nàng như vậy, hay chỉ để tiện cho việc trên giường của nàng càng thêm vui vẻ sao? Trong lòng không khỏi tự mình cười giễu, bỏ đi cái dấu của Lương Như Phong, lại tiếp tục muốn khắc lên con dấu khác trên người nàng? Tiêu Hàm làm sao có thể để ý đến một tù bình như nàng, thật đúng là ý nghĩ hảo huyền.

Vừa định muốn đứng dậy rời đi, liền nghe được Tiêu Hàm thở dài một cái, thanh âm lần nữa truyền tới, "Tận lực cho nàng ăn chút khổ đi, cái dấu ki phải biến mất, trẫm không muốn lưu lại cái ký hiệu của Lương Như Phong trên người nàng, mà chính nàng cũng không hề muốn."

Này không phải Tiêu Hàm muốn trực tiếp đem thị bỏ đi sao, lúc này lại giả bộ làm người tốt làm gì? MInh Lâm trong lòng tức giận. Trên tay nắm thành quyền, cũng không biết nàng đang khẩn trương cái gì.

"Vâng, vi thần sẽ làm hết sức."

"Ừm." Tiêu Hàm gật đầu một cái, ánh mắt lại nhìn ra xa, là bắt đầu tư khi nào đây, hệt như Minh Lâm đã từ lâu ở trong lòng nàng rồi, hậu cung đàn ông nhiều vô kể cũng thể vào mắt nàng được, quay đầu lại tâm trí lại bị một nữ nhân mê hoặc.

Lý thái y dường như nhìn thấu tâm tư nàng, bộ dạng định nói gì đó lại thôi, "Bệ hạ..."

"Ừ?"

"Thần nhìn ra bệ hạ thật lòng quan tâm MInh tướng quân, vậy vì sao không..."

"A, ngay cả ngươi cũng đã nhìn ra." Tiêu Hàm hừ lạnh một tiếng, tâm tư nàng vậy đúng là giấu không sâu.

"Vi thần không dám!" Nhìn nàng giống như sắp sinh khí, Lý thái y đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống, lúc này mới hối hận mình lắm mồm. Chuyện của hoàng gia, không tới phiên nàng bận tâm đâu?

Tiêu Hàm thật ra không sinh khí, khoát khoát tay tỏ ý cho bà bình thân, "Trong lòng nàng còn hận trẫm, lại câu nệ thế tục, đâu có dễ dàng chấp nhận như vậy." Dừng một chút, "Lui xuống đi, dùng tốt phương pháp của ngươi đi."

"Vâng, vi thần cáo lui."

Nàng thật sự là thích Minh Lâm? Đây cũng chính là cảm giác thích một người sao, đúng thật là vi diệu nha. Tiêu Hàm lắc đầu một cái xoay người định trở về, ánh lướt qua chỗ Minh Lâm vừa đứng, nơi đó cũng đã không còn bóng người của Minh Lâm.

Minh Lâm tâm tình phức tạp trở về trong xe, trong lòng quanh quẩn đoạn nói chuyện lúc nãy. Tiêu Hàm là thật... ? Nàng như thế nào cũng không chấp nhận tin tưởng.

Không kịp để cho nàng suy nghĩ nhiều, Tiêu Hàm đã theo sát phía sau đi tới bên ngoài xe ngựa, chợt vén rèm cách đứt suy nghĩ của Minh Lâm. Đập vào mắt chính là nụ cười ôn hòa của Tiêu Hàm, Minh Lâm sững sốt một chút, cuối cùng không biết phải đối mặt như thế nào.

"Có đói bụng hay không, xuống xe ăn chút thịt nai vừa nướng xong, cũng thơm lắm đó." Tiêu Hàm dụ dỗ nói, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng mặt Minh Lâm, hệt như có nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

"... Ta không đói bụng." Nàng quay mặt đi chỗ khác, nhất thời không muốn cùng Tiêu Hám đối mặt. Tiêu Hàm nói không sai, nàng hận nàng ấy, cũng không có cách tiếp nhận nữ nhân cùng nữ nhân hoan ái đến sung sướng, cho nên dù Tiêu Hàm coi là thật, nàng hẳn cũng không có cách nào tiếp nhận nàng ấy.

Bất tri bất giác, mình dùng từ 'hẳn' rõ rằng chính là do dự.

"Không đói bụng?" Tiêu Hàm hiển nhiên là không tin, nhìn chằm chằm một hồi sợ là nhìn thấu thấy tia khác thường của Minh Lâm, còn tưởng rằng nàng bị ai khi dễ, trong lòng không khỏi hung ác, "Thế nào?" Câu hỏi vang lên, lúc này nàng đã đi vào trong xe ngựa ngồi bên cạnh Minh Lâm.

"Không có gì."

"Có người khi dễ nàng?"

"..." Minh Lâm có chút tức giận liếc nàng một cái châm chọc nói: "Trừ ngươi ra, còn có ai không thèm trò chuyện đến lúc khi phụ ta?" Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác, thật giống như còn có mấy phần ai oán mập mờ, không khỏi nghĩ tới muốn cắn lưỡi.

Tiêu Hàm cũng nghe ra, nhất thời cười khoa trương, "Làm sao có thể nói là buồn chán, đây chính là tình cảm. Các nàng nếu như dám can đảm, ta tất nhiên phế truất các nàng!"

"..." Biết Tiêu Hàm như vậy chỉ nói vui một chút, Minh Lâm cũng không nói, cúi đầu, trong đầu lại vang lên những lời nói lúc nãy của Tiêu Hàm, càng muốn quên đi thì nó lại càng phát tán mạnh mẽ trong đầu không ngừng.

Cổ tay đột nhiên căng thẳng, Minh Lâm cúi đầu đã thấy Tiêu Hàm nắm lấy tay mình, "Bất kể chuyện gì, ăn no rồi hãy nói. Nàng ngoài miệng kêu không đói bụng, chờ chút nữa cái bụng nhỏ của nàng cũng chịu không nổi đâu." Nói xong ngược lại cũng không thèm quản Minh Lâm có đáp ứng hay không, tự mình đã kéo nàng đi ra ngoài, tay kia nắm chặt tay nàng đi hiên ngang trước mặt các tướng sĩ không hề buông ra.

Minh Lâm da mặt mỏng, quả thực không chịu nổi được như vậy, cố gắng dãy mấy cái muốn đem tay nàng hất ra, nhưng không ngờ khí lực của Tiêu Hàm lại lớn như vậy. Cũng may còn có bóng đêm ngăn trở, nên cũng không thể bị người khác phát hiện ra nàng đang đỏ mặt.

"Ngươi, buông tay!" Nàng thấp giọng nói, sợ bị người khác nghe càng lộ vẻ lúng túng.

"Không buông." Tiêu Hàm không suy nghĩ, liền từ chối, giọng tuy nhẹ nhàng, trong giọng nói cũng không có chút nghi ngờ mà là kiên định.

Minh Lâm vốn muốn cùng nàng tranh chấp một hai cái, nhưng mà mùi hương của thịt nướng trong nháy mắt đem nàng đánh bại. Không thể tự kiềm hãm liền nuốt nước miếng một cái, bụng cũng phối hợp phát ra hai tiếng vui vẻ kêu la, lần này Minh Lâm có muốn phủ nhận đi nữa cũng là vô lực.

Ai, việc cũng đã đến nước này, nàng cũng cần gì làm khó chuyện ăn uống đây?

Editor: Ha ha, yêu đương thì mù tịt, lên giường muốn ấy ấy~~ cũng không giám nói, có mỗi ăn no là luôn có cái bụng thay miệng biểu tình, A Lâm a ta nói nàng cứ như đầu gỗ thế này thì sao Tiêu Hàm đáp ứng cho nàng đây a???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net