28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 28
"Này." Bị Tiêu Hàm kéo đến một đống lửa còn trống ép phải ngồi xuống, sau đó cũng đã thấy khối thịt cũng đã chín, Tiêu Hàm gỡ xuống khỏi giá cây nướng, đưa tận tay cho Minh Lâm.

Minh Lâm đầu tiên còn do dự một chút, không biết là có nên nhận hay là không, bởi vì chỗ này cũng chỉ có một miếng thịt, cuối cùng nàng không tự chủ được, lại lo lắng tới bữa ăn tối của Tiêu Hàm. Bất quá cũng chỉ sững người một hồi, sau đó lại yên tâm thoải mái mà nhận lấy. Trong lòng thầm muốn bỏ đói tên Tiêu Hàm khốn kiếp này mới đúng, nàng thật đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi!

Nếu không phải miệng còn đang nhấp thì nước miếng cũng đã sớm lưu lại trên mặt đất rồi, đánh giặc mấy không ăn cũng không cảm thấy đói, nhưng lúc này lại rất nhàn tản, ngửi được chút mùi thơm, lại không thể nhịn được.

Minh Lâm cũng không còn lòng dạ mà đi cảm khái nhiều cái này làm gì, lưu lạc đến đây, nàng cũng không còn hy vọng xa vời sau này sẽ như thế nào. Lương quốc cũng đã mất, thật sự chẳng lẽ muốn nàng đầu hàng, vì địch quốc mà thành tâm ra sức sao? Soa đọa như vậy cũng liền bỏ quên.

"Nghĩ gì vậy?"

Bị một câu nói của Tiêu Hàm liền kéo thần trí nàng trở về, Minh Lâm cũng không có phản ứng với nàng, há to miệng hổ, hung hăng ngoạm một khối thịt thật lớn, không chút nào để ý đến hình tượng một miệng to đầy thịt nhai nhóp nhép, trong lòng cũng không biết so tài cùng ai.

Tiêu Hàm lần đầu tiên nhìn thấy nàng hành động như vậy, sau đó bất đắc dĩ lại muốn cười. Minh Lâm trong miệng tràn đầy thức ăn, nhét to đến nỗi hai má phình lên tròn vo, nhìn thế nào cũng thấy thật khả ái như vậy nha.


"Ta nhớ nàng nói là không đói bụng mà? Ăn từ từ thôi, làm gì để mình ăn xấu như vậy?"

"Ngại xấu xí thì ngươi đừng xem a!" Tức giận mắng nàng ấy một câu, đầu Minh Lâm cũng không được lợi gì, trong miệng nhả ra mấy từ nghe cũng không rõ. Không hiểu tại sao lúc này ngồi đây ăn thịt nai, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng trước kia mình cùng các tướng sĩ đốt lửa ăn mừng, nhưng cũng chỉ là cảnh còn người mất. Khỏi thương tích trong lòng nàng lại càng thê lương, hung hăng lại cắn thêm một khối thịt dê nữa, nàng lại hỏi: "Có rượu không?"

Tiêu Hàm nhíu mày, "Nàng muốn uống rượu?"

"Muốn uống." Minh Lâm cũng không khách khí với nàng, gật đầu thừa nhận.

"Muốn uống cũng không có, nàng bị thương còn chưa khỏe, ta sẽ không cho nàng uống rượu." Tiêu Hàm ngược lại cùng không phải là muốn được gì đó, nói không để nàng uống thì tuyệt đối sẽ không để cho nàng uống, chẳng qua như vậy chỉ là cảm thấy hơi quá đáng đi, "Hôm nay không uống rượu, ngày mai, ta cho nàng cưỡi ngựa."

Minh Lâm vốn vẫn còn bất mãn, nghe được cái này trong lòng liền vui mừng, "Thật không?" Đã lâu lắm rồi nàng chưa được cưỡi ngựa, bị kẹt trong cái xe ngựa nhỏ xíu kia bực bội cũng sắp chết ngộp rồi.

"Là thật." Tiêu Hàm cưng chiều cười một tiếng, nhìn Minh Lâm mang theo ánh mắt khao khát, không thể nhịn được chỉ muốn cưng chiều nàng. Từ lúc nào lại nảy sinh việc thương hương hương tiếc ngọc nhu tình này chính nàng cũng không biết.

Chung quanh yên tĩnh lại bao trùm, Minh Lâm trong lòng nghĩ phải ăn một khối thịt thật lớn không để lại cho Tiêu Hàm nửa miếng nhỏ. Tiêu Hàm lại cười nhìn nàng ngồi ăn, mỗi lần như vậy đều bị Minh Lâm trừng mắt nhìn trợ lại, nàng lại ha ha cười một tiếng, cũng không hề có tức giận.

Phải làm gì đây, nhìn vẫn tốt giống như ma vậy?

Tùy ý tay cầm cái que đùa bỡn với đống lửa, Tiêu Hàm lại chợt nhớ đến một chuyện, "Đúng rồi, chỗ đó của nàng còn đau không?"

"Khụ khụ..." Hiển nhiên lại bị một câu không đầu không đuôi của Tiêu Hàm làm cho bị sặc, Tiêu Hàm lúng túng không biết làm sao, sai người mang nước đến cho nàng, mất một lúc mới khôi phục lại bình thường. "Sao lại vô tình như vậy chứ?"


"..." Minh Lâm hung hăng liếc xéo nàng một cái, ai đời trong lúc đang uống lại đi hỏi chuyện đó, Tiêu Hàm này thì mặt cũng không hề đỏ tim cũng không đập mạnh, giống như là hỏi nàng 'Đã ăn no chưa vậy' cứ như bình thường.

Ngược lại Tiêu Hàm cũng không cảm thấy có cái gì, không ngờ tới Minh Lâm lại phản ứng lớn như vậy. Thật ra thì sau lần hai người ân ái một đêm đó, nàng cũng cảm giác được bầu không khí ở chung với Minh Lâm cũng thay đổi. Minh Lâm cũng không giống như trước lúc nào cũng chém giết, cả người đầy xích sắt thì bộ dạng cũng không chịu khuất phục, ngược lại lúc này lại biết điều rất nhiều.

Dĩ nhiên, cũng chỉ là giả thuyết còn thể là những nguyên nhân khác, khiến cho nàng bộc phát cũng muốn được vui vẻ. Bất quá Tiêu Hàm cũng chỉ muốn đem nguyên nhân chính là đêm đó cưỡng chế quy nạp lên mà thôi, có lẽ, Minh Lâm trải qua lần đầu quan hệ, phát hiện chính mình thật ra cũng vui vẻ thì sao? Chẳng qua là trong miệng nàng cứng rắn, không cam lòng thừa nhận mà thôi.

"Nếu còn đau, ta sẽ sai người..."

"Không cần!" Cái chỗ đó, chính nàng cũng ngại đụng đến!"Cũng, không còn đau." Nàng cúi thấp đầu, thanh âm không lớn, hiển nhiên là không muốn nhắc tới.

Tiêu Hàm cũng không hề ép nàng, "Vậy nàng cứ từ từ ăn đi, đừng để sặc. Vết thương của nàng cũng khá hơn rồi, sáng ngày mai nếu nàng không muốn ngồi xe ngựa nữa thì cưỡi ngựa đi."

Minh Lâm hồ nghi giương mắt nhìn nàng, cho thấy: Ngươi sẽ không sợ ta trốn nữa sao? Hoặc là nhân cơ hội đi ám sát?

Tiêu Hàm chỉ cười cười, ''Lựa chọn như thế nào, trong lòng A Lâm cũng biết, phải làm không cần ta phải dạy."

Đúng vậy, nàng có nhiều sơ hở như vậy, Tiêu Hàm cũng không sợ nàng đâu! Minh Lâm muốn thôi sau ba lần há miệng ngoạm thịt, cuối cùng còn lại chút thịt, quả thực cũng ăn không nổi, chỉ có thể liếc Tiêu Hàm một cái, hung hăng trong lòng vẫn là có ý định nhất cổ tác khí đem thịt ăn sạch bách.

Cho Tiêu Hàm đói chết cũng không còn khí lực khi dễ nàng nữa?

Hiển nhiên là Minh Lâm suy nghĩ nhiều, trong khi Tiêu Hàm ngồi cười thì nàng lại liều sống liều chết đem khối thịt ăn cho tới khi nào xong thì mới thôi, bên kia lại có tướng sĩ đem tới một khối khác vừa nướng xong. Tiêu Hàm còn sợ nàng chưa no, tận lực hỏi một câu, "Còn muốn ăn nữa sao?"

"..." Trong bụng một trận cuồn cuộn, Minh Lâm đứng dậy tìm một chỗ tối chính mình đi vào, nàng thật ngu xuẩn cực kỳ mới cảm thấy vị hoàng đế Tiêu Hàm này sẽ bị đói bụng!

Editor: Ha ha ha...... cười chết ta mất..... A Lâm mắc cười quá.... ha ha ha.....

"A Lâm đi đâu vậy?"

"..." Mao xí* a!

*Mao xí = nhà vệ sinh (p/s: vì trong lúc hành quân như vậy chắc là ... chỉ có bãi đất trống tối tối thôi à.... kkkk)

Tiêu Hàm nén cười rốt cuộc cũng to giọng thả ra, nàng làm sao mà nhìn không ra tâm tư của Minh Lâm chứ, chỉ là cố ý không vạch trần mà thôi.

Tiêu Hàm quả nhiên nói chuyện là giữ lời, thoát khỏi xe ngựa, tinh thần Minh Lâm cũng thoải mái rất nhiều, giục ngựa mà đi, tâm tình không nói ra được sung sướng. Chẳng là bên người lại có một tên kỳ đà cản mũi, khiến cho nàng luôn cảm thấy chán ghét.

Tiêu Hàm khẽ cười nhỏ, ánh mắt như kẻ gian cứ lâu lâu lại đảo qua người Minh Lâm một cái. Qủa nhiên như vậy mới để nàng bày ra tư thế oai hùng khí chất, không hề diêm dúa lòe loẹt, cũng không chút mị hoặc, dưới ánh mặt trời càng thêm anh tuấn, lại dâng trào một tư vị khác.

"... Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?" Cuối cùng không thể nhịn được nữa Minh Lâm trầm mặt hỏi. Tâm tình thật tốt đều bị Tiêu Hàm phá hư sạch sẽ! Có gì để nhìn a, nhìn tới nhìn lui không đủ sao!

"Dĩ nhiên là đang nhìn A Lâm a." Tiêu Hàm miễn cưỡng nói, bị nàng nói rõ cũng không cảm thấy lúng túng.

Thở dài một cái. "Ta nói rồi, đừng gọi ta như vậy!" Khó nghe!

"Nếu không thì gọi nàng là gì đây, Minh Minh? Lâm Lâm?"

"Tiêu Hàm!" Minh Lâm cắn răng nghiến lợi.

"Nàng cũng có thể gọi ta là A Hàm, khi còn bé phụ hậu đều gọi ta như vậy mà."

"..." Nói gà nói vịt! Da mặt ngươi dày vô địch thiên hạ!

Tiêu Hàm nhìn nàng một cái lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, "Cưỡi ngựa như vậy, chỗ đó cũng không đau?" Kỳ quái, lúc đầu, nàng đau đớn mất nhiều ngày mới hết mà.

"..." Minh Lâm xì hơi nhắm mắt lại, trong long đem Tiêu Hàm từ đầu đến chân hận nàng một cái, hận nàng na hồ bất khai đề na hồ (1). Nàng muốn cưỡi ngựa, không muốn ngây ngô ngồi trong xe ngựa nghĩ lung tung, coi như còn có chút hơi đau, nhưng thân thể cũng vẫn nhịn được, làm gì cần phải đi hỏi thẳng nàng!

(1) 哪壶不开提哪壶 = na hồ bất khai đề na hồ

+ Nghĩa đen: không mở bình thì ai biết trong bình có gì

+ Nghĩa bóng: Nếu mấy cái đều đậy nắp mà không ai mở nắp ra xem thì cũng chẳng biết được trong bình có cái gì, nên sẽ không phân biệt được bình nào tốt, bình nào xấu. Tương đương với nghĩa của câu 'vạch áo cho người xem lưng' ở Việt Nam.

Tiêu Hàm còn không biết thức thời cứ khăng khăng, thấy nàng không trả lời thì lại tiếp tục đuổi theo hỏi: "Đau?"

"Không đau!"

Nhíu mày một cái Tiêu Hàm rõ ràng mới phát hiện, minh bị ghét bỏ, "Không đau thì tốt." Nàng quay đầu nhìn thẳng phía trước, "Nàng có dám cùng ta tỷ khí một trận không?"

"Tỷ khí cái gì?"

"Phía trước đó năm dặm bên ngoài có một tòa lương đình, ai đến đó trước thì người đó thắng."

Nếu có thể giục ngựa chạy nhanh như bay, mới có thể đứng nhất nhưng mà mà Tiêu Hàm đề nghị như vậy khiến cho Minh Lâm hiếm có tán thành, "Có gì không dám?"

"Nếu A Lâm thắng, thì ta sẽ dừng một chút dẫn nàng tới một chỗ."

"Chỗ nào?"

"Bí mật!" Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Hàm đã quất một roi vào mông ngựa, chạy ra ngoài được một đoạn, Minh Lâm thầm mắng một câu cáo già, sau đó mới đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net