29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29
Cuộc tỷ thí này mới bắt đầu đã không công bằng, càng về sau, Minh Lâm mới phát hiện, cho dù một chút xíu thì cái đó cũng không hề có chút công bằng nào!

Ngựa của Tiêu Hàm là một chiến mã rất mạnh, điều kiện so với nàng cũng hơn quá nhiều con ngựa nàng cưỡi lại là một lão Mã đã ở trong quân đội lâu năm, miễn cưỡng cũng chỉ chạy được một lần, làm sao có thể đuổi kịp nàng ấy?

Hết lần này đến lần khác Minh Lâm hạ thủ cũng không nỡ lòng mà dùng lực quá nhiêu, roi ngựa quất xuống không đau không nhột, lão ngựa này cũng không kém cỏi không cho chút thể diện nào, cứ thế chậm rãi lọc cọc lọc cọc mà chạy.

Bất quá nó chạy không được nhanh, Minh Lâm cậy mạnh không nhiều liền phát giác mình lúc này tự chuốc lấy khổ. Chỉ nghĩ tới chỗ đau đớn vốn không hề chạm tới, mà cũng không cảm thấy có gì, hôm nay ngồi trên lưng ngựa lắc lư một hồi mới phát hiện, nó mới thực sự bộc phát. Đáng giận hơn là, sau đó nàng đau đến vô lực, vậy mà lão mã này ngược lại đắc ý càng chạy nhanh hơn.


Mồ hôi trên trán cũng đã lấm tấm, chỗ bị thương dưới hạ thân do va chạm kịch liệt dập dềnh lại bị nứt ra, máu cũng đã dính ra tới bên ngoài. Minh Lâm âm thầm cắn răng, đem cả dòng họ nhà Tiêu Hàm hỏi thăm một lần. Nếu không phải do nàng ta, thì làm sao mình lại trở thành như vậy?

"Hu..." Dừng lại a! Đau quá!

Lão mã đáng chết, nàng còn không đành lòng mà đánh đau nó, nò như thế nào cũng không biết ơn mà báo đáp chứ? Lỗ tai cũng không có tốt, thanh âm của Minh Lâm cũng có chút nhỏ, nó giống như không nghe được vậy.

Tiêu Hàm vốn định quay đầu lại huýt sáo hai tiếng, muốn chọc ghẹo Minh Lâm một phen, nhưng mà đã thấy một người đang nằm bẹp trên lưng ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét lợi hại. Trong lòng nhất thời xoắn lại, Tiêu Hàm lập tức đổi hướng, quay ngựa đi đến cạnh Minh Lâm, tung người một cái liền nhảy đến sau lưng của Minh Lâm.

"Sao vậy?" Tiêu Hàm thay nàng nắm lấy dây cương, đem ngựa dừng lại.

"...Đau..."

"Đau?" Tiêu Hàm miễn cưỡng nghe được giọng nói nhỏ xíu của nàng, khuôn mặt xinh đẹp coi như vặn vẹo cùng một chỗ, nhìn thấy người như khiến ai thấy cũng phải đau lòng, "Còn đau?"

"..." Cắn chặt môi Minh Lâm nghi ngờ cũng không hề trả lời.

Tiêu Hàm nóng lòng vốn định truy hỏi, cúi đầu nhìn xuống đã thấy trên lưng ngựa một vệt màu đỏ, lúc này trong lòng cũng đã sáng tỏ, "Nàng, không phải nàng nói là không còn đau sao, sao nàng!" Nàng thở hắt một cái, liền cau mày cả giận hỏi. Cậy mạnh cũng không cần làm khổ mình như vậy a, cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?.

"Ta..." Chính nàng cũng không biết nó sẽ tái phát a! Trong lòng dâng ủy khuất, liền đem mọi trách nhiệm đổ lên người Tiêu Hàm, "Còn không phải là tại ngươi!"


"Sao là tại ta, so tài tỷ thí cưỡi ngựa thôi mà, chẳng lẽ nàng muốn ta phải đặc biệt dừng lại chờ nàng?"

"Ngươi..." Không phải là chuyện này mà?!

Tiêu Hàm vốn là cố ý nói như vậy, nhìn thấy nàng tức giận liền ngượng ngịu cười cười, "Được rồi được rồi, tại ta, là ta sai." Nàng đem Minh Lâm ôm thêm chặt hơn, "Để ta nhìn miệng vết thương của nàng một chút."

"Ngươi! Đi ra!" Lập tức gỡ cái tay xấu xa của Tiêu Hàm ra, chỗ kín đáo làm sao có thể cho người khác tùy tiện chạm vào chứ?

"A Lâm còn xấu hổ cái gì chứ, trên người nàng còn cái gì mà ta chưa xem qua sao?" Tiêu Hàm cười xấu xa, mọi thứ lọt vào trong tai Minh Lâm còn có nàng ta cứ liên tục thổ khí nóng khốn kiếp bên tai nàng, không biết người ta đang nhột sao?!

"Ngươi..." Minh Lâm cũng chưa kịp nổi giận, mà trên thực tế thì nàng cũng không còn khí lực mà nổi giận. Quay lại trước mắt đã bị Tiêu Hàm ôm ngang người vào trong ngực, xoay mình xuống ngựa.

"Được rồi, A Lâm đừng giận mà, không giỡn nàng nữa." Tiêu Hàm vừa nói, vừa đem nàng đặt xuống một thanh ngỗ đạu lưng ven đường ngồi, "Ta có thể không nhìn, nhưng mà phải chờ đại quân đến đã, nàng nên trở về xe ngựa ngây ngô ngồi đi, ngoan ngoãn để thái y thay thuốc cho nàng."

"..." Minh Lâm phảy mặt, im lặng. Tuy nói là không hề vui, nhưng mà còn đau như vậy, đúng là không thể cưỡi ngựa được, nàng cũng không muốn để mình chịu thêm tội.

Tiêu Hàm gãi đầu một cái, cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, tiện tay hái xuống một cái lá trên cây, tùy ý xé, "Sao vậy, không chịu thua hả?"

"... Nếu là công bằng, ta sẽ không thua ngươi!"

"Viện cớ cho mình sao?"

"Ta không có viện cớ mà!" Lúc này hai chân nhìn cũng bình thường, có vẻ cũng vàng, hệt như chưa từng bị đau, Minh Lâm trừng nàng một cái thật ác, cả giận nói.

Tiêu Hàm cũng không biết nên làm thế nào, nhìn thấy Minh Lâm nổi giận, cảm thấy thật đáng yêu, và hành phúc. Chợt đưa ngón tay chỉ tới lão mã đang ăn cỏ bên kia, cái yên ngựa lúc sáng Tiêu Hàm đã sai người để lên tránh cho Minh Lâm cưỡi không được thoái mái, lại có thể ngồi trên đệm êm ái một chút, ngược lại lúc này đã bị đỏ một mảng.

"Bị A Lâm làm dơ mất rồi, phải làm sao bây giờ?"

"..." Minh Lâm cúi đầu, cố ý không thèm để ý đến nàng. Nhưng mặt lại đỏ lợi hại, coi như cũng biết rõ Tiêu Hàm là cố ý, nhưng nàng vẫn theo thói quen không cách nào cố gắng vô cảm với nàng ấy.

"Hả?" Thấy nàng không nói lời nào, Tiêu Hàm càng tháy thú vị, nhích lại gần bên người nàng, tay không tự chủ đặt lên vai Minh Lâm, bị hất ra, lại tiếp tục bỏ lên, làm đi làm lại không biết mệt. Cuối củng để tránh phiền phức Minh Lâm đành để cho nàng toại nguyện.

"Hèn hạ! Vô sỉ!" Minh Lâm cắn răng bật ra mấy chữ.

Tiêu Hàm cảm thấy mình vô tội, "A Lâm làm dơ đồ, sao lại đổ hết cho ta, còn mắng chửi ta?"

Minh Lâm lần nữa đem cái tay Tiêu Hàm đang khoác trên vai mình lần nữa hất ra, Tiêu Hàm đúng như dự đoán không biết mệt mỏi, nàng nhắm hai mắt, thở dài thấp giọng hỏi: "Nàng muốn như thế nào?"

Tiêu Hàm nhíu mày, "Rất đơn giản a, A Lâm làm bẩn, thì A Lâm phải đem đi giặt cho sạch sẽ."

"..." Để cho nàng giặt đồ? Chuyện đó chỉ để cho đàn ông ở nhà làm, nào đến lượt nàng làm? Lúc trước trong quân đội, bất quá cũng chỉ dùng một chậu nước đổ xuống, cả người cùng quần áo đem tắm một cái đều tẩy sạch, nhưng mà để nàng phải tỉ mỉ đi giặt vết máu lớn này, nhưng phải giặt như thế nào đây?

"Không được sao?"

"...Được!!" Không phải chỉ là giặt đồ thôi sao, nàng có gì phải sợ?

Editor: hahaha..... A Lâm làm như đi giặt đồ là ra chiến trường không bằng....kkkkkkkk

Tiêu Hàm hài lòng gật đầu một cái, "Bây giờ chỗ đó còn đau nữa không?"

Minh Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng lại quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến nàng. Tiêu Hàm cứ hỏi đi hỏi lại ba bốn lần cái chuyện này, đến cả việc né tránh cũng không có sao?

"Lần này coi như là ta không tốt. Cũng chỉ là tranh chút giải mà thôi, coi như là A Lâm thắng, chờ A Lâm ngoan ngoãn thoa thuốc xong, ta sẽ mang nàng đến chỗ đó."

"Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đến chỗ nào?" Thật ra Tiêu Hàm đều sẽ mang nàng đi cho dù ai thắng ai thua.

Tiêu Hàm cười thần bí, "Đó là bí mật, nói ra sớm, thì sẽ không còn thú vị sao?"

"Nếu ta không muốn đi thì sao?"

"Không biết," Tiêu Hàm lắc đầu một cái, "Ta biết, A Lâm rất muốn đi."

"..." Chẳng lẽ là...? Ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Hàm, nhưng đối phương vẫn cố ý không trả lời nàng, có gắng nhìn vào ánh mắt nàng, nhìn xung quanh một chút. Xung quanh chỗ này, bốn phía đều là cây cỏ chiếm đa số, giấu một hai người cũng không thành vấn đề.

"Chỗ này cũng không tệ."

"...?"

"A Lâm có muốn cùng ta ở chỗ này đánh dã chiến?"

"Dã chiến?" Săn thú sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net