Chương 15 : Ôsin Gây Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chuyện gì đây?-Thiên Di đi lại chỗ đám đông.

-Hức...hức...-Con nhỏ đó bỗng nức nở lên.

Tuệ Tâm tròn mắt nhìn nhỏ, oày oày, công nhận nhỏ này có tài năng diễn xuất, muốn khóc là khóc được liền hà, nó nên đặt cho nhỏ là "Con giả tạo" cũng được.

-Lúc nãy bạn này bỗng đẩy Tuyết Liên rất mạnh dù Liên không biết bạn ấy đã làm gì.

Hử? Đồng bọn à?

Hắn nhìn nó, ý muốn nó giải thích, được rồi, muốn nghe lý lẽ chứ gì, nó đây không nể nói ra sự thật dù sẽ thêm chút gia vị vào.

-Khi cậu không có ở đây, "Con giả tạo" này...ý lộn...bạn gái này đã kiếm chuyện với tôi trước, bạn ấy đẩy tôi một cái thật mạnh mém té chứ chẳng chơi, mà cậu biết rồi đó, tôi mà té có khi sẽ đập đầu xuống đất bể sọ, gãy tay gãy chân rồi sao, sao không ai nghĩ đến hậu quả đó hết vậy?

-Bạn nói sai rồi, chính bạn mới đẩy tôi trước, ở đây ai cũng có thể làm chứng-"Con giả tạo" từ từ đứng dậy, ra vẻ bị té đau lắm.

-Đúng rồi, bạn này đẩy Tuyết Liên trước.

-Lúc thấy Tuyết Liên đi ngang kiếm chuyện hay sao ý.

Lớp đoàn kết ghê nha, bao che cho nhau luôn kìa, nhìn là biết con Tuyết Liên giả tạo này rất được lòng mọi người trong lớp.

-Tôi có thể chứng minh bạn Tuyết Liên là người kiếm chuyện trước.

-Ai ở đây cũng nói bạn kiếm chuyện với tôi trước mà, Thiên Di, cậu nghĩ sao?

Lôi kéo luôn hắn ý hả?

-Cứ việc xem camera ghi hình sẽ biết thôi.

Chà, hắn nói hợp ý nó ghê, cách chứng minh sự thật của nó cũng chính là vậy.

-Cam...Camera?-Lúc này "Con giả tạo" mới biết có camera đang ghi hình. Chậc, học trong trường này xem ra cũng gần 3 năm vậy mà nhỏ Liên lại không biết có camera được gắn khắp nơi, quả là con người đi ngược thời đại.

Công lý luôn đúng và nó luôn đúng, nhìn mặt nhỏ đó kìa, bắt đầu run sợ rồi đấy, rồi nhìn mấy đứa xung quanh kìa, cũng sợ sệt theo rồi, sợ mất hình tượng trước mặt Thiên Di hay sao ý.

-Nhưng bạn này cũng đã đẩy lại tôi.

Nhỏ giả tạo vẫn không chịu thua.

-Đó là biện pháp tự vệ thôi, không thôi tôi chịu đựng cho bạn ức hiếp à?

"Con giả tạo" câm nín, xung quanh cũng tản ra, đồng bọn của nhỏ hết biện pháp bao che.

-...Xin lỗi.

-Cái gì cơ? Nói lớn lên.

-Xin lỗi.

-Hả?

-Tôi nói XIN LỖI-Tuyết Liên la lớn thu hút sự chú ý của mấy đứa trong lớp.

-Tốt-Nó vỗ vai nhỏ Liên-Lần sau còn thế tôi không xử nhẹ vậy đâu ha.

Tuyết Liên cúi gầm mặt.

-Bánh của cậu đây-Tuệ Tâm bỏ vào tay hắn-Tôi về lớp.

Thiên Di cầm cái bánh trên tay, không khỏi thắc mắc, hắn không đưa tiền cho nó, không lẽ nó tự lấy tiền mua, mà nó cũng lạ thật, hắn đã cố ý không đưa tiền, nó lại không biết hỏi mà lại cắm đầu chạy đi mua bánh. e_e

Thắc mắc một hồi và thấy nó chạy vào lớp mất, hắn cũng cầm túi bánh vào lớp mình, vẫn chưa nghĩ ra xem nên ăn hay vứt chiếc bánh này.

Mà thôi, "Ôsin" đã cất công mua, cũng phải thưởng thức đã.

...

Ra v.

-Mày đang làm ôsin cho Thiên Di à?

Nó và nhỏ đi song song nhau.

-Sao mày biết?

Nó nhớ là nó chưa kể chuyện này cho nhỏ.

-Cả khối đồn ầm ầm kìa, có khi mai cả trường đều biết.

-Vụ này làm danh tiếng tao giảm không ít.

Đúng vậy, chuyện làm ôsin cho tên hotboy chuyển trường về làm danh tiếng "Gương mặt nổi loạn không thiếu trong các trò quậy phá" của nó giảm đáng kể.

-Mà mày sướng thật, biết bao người mong ước còn không được.

-Sướng con khỉ.

Ai làm rồi mới hiểu nhiệm vụ khi làm ôsin cho tên chết bầm kia.

-Mày được làm ôsin cho Thiên Di nhớ chụp hình cậu ta về, hình của Thiên Di buôn bán rất lời đó-Nhỏ tính đến chuyện làm ăn.

-Tao không có hứng.

Nó không thích mỗi lần mở điện thoại ra lại có khuôn mặt đánh ghét của Thiên Di trong máy.

-Nhưng tao thích-Nhỏ kê sát mặt nó-Mày phải nhớ đem hình về.

-Ừ-Cho nhỏ vừa lòng.

-Mày đúng là bạn tốt, cố gắng lên nhé.

Hờ, đến lúc này rồi mới cổ vũ à, còn tận mấy ngày gian nan nữa lận. ╯▂╰

...

Ngày thứ 2 làm ôsin

-Nước của tôi đâu?

-Mang cặp giùm tôi.

-Đem xấp giấy này xuống phòng Hiệu Trưởng, nhanh lên.

-Trưa cô phải nhớ ở lại trực nhật đấy.

-Bánh mì đâu? Cô chậm chạp quá.

...

Ngày thứ 3 làm ôsin

-Quét lớp nhanh.

-Mau đánh văn bản này đi, đừng lề mề.

-Cô làm bài xong chưa? Tốt. Làm cho tôi luôn đi.

-Đi xuống đường Z, ngõ V, tại cửa tiệm Cooky, mua cho tôi ly trà sữa.

...

Vài ngày trôi qua...

...

Ngày thứ 6 làm ôsin

Hôm nay, tâm trạng nó khá thoải mái, chỉ còn hết hôm nay và ngày mai nữa thôi là nó được giải thoát khỏi kiếp nô tì, không phải nghe hắn càm ràm rồi, ô la la, vui quá.

-Nhìn cô vui quá nhỉ?-Hắn từ đâu đi ngang-Dù đã sắp hết thời gian nhưng cô vẫn còn làm ôsin, mau đi lao động đi, lớp tôi đang làm ở ngoài đó, có điểm danh đấy.

Tuệ Tâm cố nhẫn nhịn, chỉ còn hết hôm nay và hết ngày mai.

"C lên Tâm ơi"

...

Ngày cuối cùng làm ôsin

Tuệ Tâm hôm nay nhìn yêu đời cực, nó nhìn cái gì cũng ra màu hồng, sao hôm nay nhìn ai cũng tươi tắn lạ thường vậy ta, nhìn bông hoa này nè, nở rộ giữa ánh mặt trời vàng rực, nó giơ tay ngắt hoa rồi cài lên đầu mình, trông xinh xắn ha? (Zenn *ngoáy mũi* : Gớm)

-Chào bạn hiền-Gặp Thiên Di, nó tươi cười chào hỏi.

-Vui nhỉ?

-Đúng v...-Nó gật đầu lia lịa nhưng bắt gặp ánh mắt xẹt lửa của Thiên Di nó đổi cách nói-Không có vui gì cả, tôi buồn muốn chết đây nè, sắp hết làm ôsin cho cậu, hết bị sai khiến rồi, ôi, sao tôi buồn quá.

Nó diễn kịch buồn nhưng bao nhiêu nỗi vui vẻ vì sắp thoát được hắn lại hiện hết ra mặt. Hắn bỗng buồn cười, con nhóc này thú vị thật.

-Tan học lên gặp tôi trên sân thượng-Nói xong hắn đi thẳng.

Ể, chỉ có nhiêu đó thôi à, vậy là hôm nay không có việc làm hả? ⊙▽⊙ Khỏe re.

-Chào lớp trưởng.

-Chào lớp phó.

-Chào bạn.

-Chào nha.

-Hello.

Đứa nào đi ngang qua nó cũng chào, kể cả đứa không quen.

-Chào Nghi-Nó thảy ba lô xuống ghế.

-Hôm nay là ngày cuối maỳ làm ôsin nhỉ?

-Đúng vậy-Nghĩ tới đó mà sướng rơn.

-Hình tao đâu?-Nhỏ xòe tay.

-Hình gì?

-Hình tao bảo mày chụp Thiên Di, đâu?-Nhìn mặt nó nhỏ biết nó đã quên.

-Quên chụp rồi.

Mỗi lần gặp hắn là bao nhiêu việc đổ dồn lên nó, một việc cỏn con như vậy sao nó nhớ.

-Mày đúng là...-Nhỏ bay tới bóp cổ nó.

-Chết người đó mày-Nó né rồi chạy vòng vòng lớp.

-Mày đứng lại-Nhỏ đuổi theo.

Hai đứa rảnh rỗi sinh nông nổi đuổi nhau khắp trường.

...

Tuệ Tâm mở cửa bước lên sân thượng, nơi đây luôn lồng lộng gió, còn treo vài chậu hoa phong lan làm đẹp nữa.

Nó nhìn kiếm Thiên Di, hắn đang nằm trên nóc nhà kho trên sân thượng. Hắn nằm đó, mắt khép hờ, cả tóc lẫn quần áo để mặc gió thổi. Nó đi chầm chậm lại gần định hù hắn một phen hết hồn.

-Tôi biết cô đã lên khỏi hù chi mắc công.

-Cậu gọi tôi lên đây có việc gì?-Nó cụt hứng ngồi phịch xuống.

Thiên Di ngồi dậy, mắt nhìn vào nó. Lần đầu được trai đẹp nhìn nó không khỏi hơi bị ngượng.

-Hết làm ôsin rồi vui không?

-Vu..không, buồn hiu hà.

-Vậy làm ôsin cho tôi tiếp đi.

-Tôi đây không rảnh.

Hắn không nói gì nữa chỉ ngước mặt nhìn bầu trời, nó cũng lặng nhìn lên trời theo. Bộ hắn gọi nó lên đây chỉ nói vậy thôi sao.

-Nếu cậu không còn việc gì thì tôi v...

-Tặng cô-Thiên Di lấy đâu ra một cành hồng mà bông hồng này lại màu trắng.

Hắn rời khỏi nóc nhà kho, bước đến chỗ cửa ra vào của sân thượng.

-Một ngày tốt lành-Hắn quay mặt lại nói rồi đi xuống.

Nó chẳng hiểu việc hắn tặng cho nó bông hồng này, mà có lẽ hắn chưa biết thật rồi, nó GHÉT hoa hồng, không hiểu sao nó không có cảm tình với bông hoa này.

Mà thôi, việc đó không quan trọng, quan trọng nhất là...nó đã được tự do.

-HAHAHAHAHA...HAHAHA-Nó đứng trên sân thượng cười một tràn thật dài.

-Chó gì sủa lạ dữ bây-Người hàng xóm cạnh trường lấy làm lạ, trường có nuôi chó lai hay sao sủa vừa lớn lại vừa lạ.

-Tôi không phải là chó, biết chưa bà già-Nó gân cổ cãi lại.

-Tao là đàn ông chính hiệu nha mày, con điên nào vậy?

Người hàng xóm mở cửa sổ ra nhìn nhưng nó đã nhanh chóng chuồn lẹ.

Về nhà thôi, về ăn mừng tự do muôn năm nào.*^O^*

...

Trích chương sau.

Chương 16 : "Tại sao phải học?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net