Chương 4 : Đụng Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía dưới, những tiếng hò hét gây náo loạn bữa tiệc, tiếng hét đó của toàn con gái không nhé, còn mấy ánh mắt hình trái tim bắn chiếu chiếu tới, không ngờ có người còn mê trai hơn nó, nó cảm thán, cho vào miệng miếng bánh kem.

Không phải Tuệ Tâm không có phản ứng gì với tên này, nó cũng có nhìn hắn nhưng không dữ dội nhưng những người khác.

-Chào mọi người, tôi là Tiệp Thiên Di mới về nước nên còn nhiều điều chưa biết, mong mọi người giúp đỡ nhiều-Cuối lời, hắn gật đầu chào rồi vẫy tay với mọi người trước khi vào trong.

Kiểu này không phải hút hồn các cô thiếu nữ thôi đâu, còn hút luôn cả mấy bà thím lớn tuổi nữa.

-Thiên Di rất đẹp trai phải không ạ?-MC hỏi.

Những tiếng gào rú bảo "Phải, phải" nổi lên.

-Vậy chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về Thiên Di từ lúc nhỏ cho đến bây giờ nhé.

Một đoạn băng về hình ảnh khi nhỏ của hắn được chiếu trên màn hình rộng lớn ngay giữa bữa tiệc.

Theo Tuệ Tâm, đoạn băng này được công bố nhằm nâng cao vẻ đẹp vốn có của tên Di kia, nó chỉ nhìn vài ba hình rồi đưa mắt nhìn hình ảnh thật, anh đẹp trai đứng ngay trước mặt không chiêm ngưỡng, nhìn hình ảnh quá khứ làm gì.

Hắn đang tiếp khách, trò chuyện nhìn vui vẻ lắm, cười cười nữa, Tuệ Tâm nhìn mà ăn không vào, phải chi hắn cũng nói chuyện rồi cười cười với nó nhỉ.

-Chào bạn.

-Cái gì?

Dám phá vỡ mộng đẹp của nó, tên nào gan?

Gương mặt đẹp trai sáng chói ngay trước mắt, Thiên Di?

-Bạn là...

Con nhỏ này nhìn rất quen. Ngay lúc nó nhìn hắn, hắn đã để ý nó rồi. Đừng nói nhỏ này là cái con rỗi hơi hôm bữa nha?

Hừm hừm...nghi lắm.

-À, tôi là Tuệ Tâm.

Hỏi tên nó nữa kìa, có khi nào xin số điện thoại luôn không, nếu xin nó cho liền.

-Món ăn có ngon không?

-Ừm, ngon lắm.

Thiên Di cười, đẹp trai dã man con ngan.

-Thiên Di.

Hắn định nói gì nữa đấy nhưng có người gọi.

-Ừ-Hắn gật đầu với người đó.

-Thôi tôi đi đây.

-Ừ ừ, tạm biệt.

Thấy Thiên Di đi, Tuệ Tâm cũng bước đi, nó sẽ đi loay quanh lấy thêm thức ăn nhưng lại trật chân, cả người nhào về trước, dĩa bánh kem thuận thế bay về phía trước.

Bộp.

Mọi người trong bữa tiệc đều hướng mắt về nó, à không về Thiên Di, nạn nhân của dĩa bánh, mà chủ nhân của dĩa bánh là Tuệ Tâm, nó đang nằm dưới đất, vậy tóm lại, mọi người đều đang nhìn nó và hắn.

Tuệ Tâm bất giác ngẩng mặt lên, thấy dĩa bánh kem của mình đang đáp trên chiếc áo vest của Thiên Di, mặt hắn bây giờ chỉ có hai chữ : Bực bội.

...

-Tôi xin lỗi, xin lỗi mà-Tuệ Tâm hối hận.

Cũng tại đôi giaỳ cao gót, cao tận 5 phân, nó mang không quen, đi tất nhiên phải té.

-Cô đi ra-Hắn cởi áo vest.

-Cho tôi xin lỗi đi mà.

-Cô biết đây là đâu không mà dám vào?

-Đây là đâu?-Nó ngó nghiêng, lúc nãy gấp gáp đi theo hắn không để ý hắn đi vào đâu.

-Phòng vệ sinh nam.

-À...-Tuệ Tâm không có cảm giác,nam nữ gì cũng được-Có ai thấy tôi ở đây đâu, kệ đi.

Rào rào rào.

Tiếng nước xả trong một phòng vệ sinh nào đó. Một ông chú bước ra, dây nịch còn chưa gài xong, chú đó nhìn thấy nó liền đỏ mặt chạy nhanh ra ngoài, lúc chạy ra đến cửa còn quay mặt lại nhìn, miệng thì thầm gì đó kiểu như : "Con gái con lứa, vào phòng vệ sinh nam không thấy xấu hổ".

Cả nó và hắn nhìn theo ông chú cho đến khi cánh cửa được đóng lại.

-Thôi mà, tôi xin lỗi, hay để tôi giặt áo giúp cậu.

Chuyện bị ông chú lạ mặt nhìn thấy không quan trọng, quan trọng phải làm cho Thiên Di đẹp trai đừng bực mình nữa.

-Không cần.

Tuệ Tâm giật áo Thiên Di, hắn giữ lại áo mình, không cho nó lấy, nhưng nó lại ngoan cố cứ giật lấy, hai người giằng co qua lại.

Xoẹt.

Tiếng rách áo ngọt vang lên, chính thức chiếc áo vest của hắn đã bị rách.

-Cô...cô có biết chiếc áo này rất đắt.

-Tôi xin lỗi-Trên tay nó cầm một mảnh áo bị rách.

-Cô...đồ phá hoại-Hắn bực bội đập tay xuống thành bồn.

-Tôi chỉ có ý tốt, tại anh không chịu thôi-Tuệ Tâm đã hết mực năng nỉ, hắn ta không chịu thì thôi.

-Nguyên nhân không phải do cô hết sao?

-Bởi vậy tôi đang cố sửa chữa.

-Bỏ đi-Thiên Di bỏ ra ngoài.

Lúc ấy lại có thêm một ông bước vào vừa thấy nó lại bước trở ra, nhìn bảng hiệu trên cửa phòng mới dám bước vào trở lại nhưng cũng vừa đi lại vừa nhìn nhìn nó, hình như nó cản trở việc đại sự của người khác thì phải. Biết điều, nó cũng ra khỏi phòng vệ sinh nam.

-Tâm con làm gì vậy hả?-Xuân Trúc chạy lại hỏi, biết chuyện rồi thì phải.

-Con có làm gì đâu.

-Còn chối nữa, không nói mẹ trừ tiền ăn.

-Rồi rồi-Mẹ cứ lấy việc này hù nó-Con lỡ té nên làm văng dĩa bánh kem vào áo Thiên Di.

-Con...xin lỗi cậu ta chưa?.

Việc này rất quan trọng đến việc đi làm hay nghỉ của cô, con trai chủ tịch có uy quyền y như cha hắn, nói một lời ai cũng phải nghe theo.

-Rồi nhưng cậu ta không chịu-Người gì mà chảnh.

-Haiz...-Cô hơi thất vọng-Thôi không sao.

-Mẹ, con chán rồi, về chưa?

Tuệ Tâm chán ở nơi này thật rồi, nói thật nó không hợp nơi sang trọng vậy.

-Ừ, đợi mẹ chở về.

-Vâng.

...

-Dự tiệc vui không?

-Chán lắm-Hắn nói, tay cầm ly rượu đung đưa.

-Tao muốn dự thử mà không được, còn mày lại chán, đời thật trớ trêu-Thằng bạn hắn lắc đầu-Sao mày không ở đó đi, qua đây làm gì?

-Chơi.

Thiên Di đang ở trong một quán bar gần khách sạn nơi tổ chức tiệc, nhạc xập xình, những cô gái bar uốn lượn quanh những tên đàn ông háo sắc nhưng lại không có một cô nào đến gần hắn, lý do? Vì hắn quen ông chủ nơi này, có thể gọi là bạn thân.

-Chơi gái không?

Tên bạn biết hắn đã có chuyện gì đó, muốn tìm cách làm hắn vui.

-Cũng được.

-Huệ Huệ, lại đây-Thằng bạn ông chủ vẫy tay gọi cô gái ăn mặc hở hang.

-Vâng-Cô gái đó õng ẹo bước lại-Có việc gì ạ?

-Tiếp anh này-Tên đó nháy mắt với hắn-Gái vip đó.

-Anh-Cô gái nọ thấy trai đẹp sáng mắt lên, liền sà vào lòng hắn, giọng nhão nhoẹt.

-Ừm-Hắp kê ly rượu uống, mặc cô gái trong lòng làm gì thì làm.

-Mai mày đi học à?-Thằng bạn vừa lau ly hỏi.

-Ừ, mai đời tao chán.

-Trong trường nhiều gái xinh lắm, hốt về một em.

-Cái mặt mày-Hắn uống tiếp.

-Anh ơi.

Cô gái kia tiếp tục gọi, tay ôm ôm ấp ấp hắn dù hắn chẳng đáp lại một lần.

Một buổi đêm của hắn dần trôi qua.

...

-Ân, kiếm được nó chưa?-Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ hỏi người đàn ông đứng gần đó, trong khung cảnh tấp nập của buổi tiệc.

-Chắc nó lại đi vào bar rồi-Người đàn ông lắc đầu-Kệ nó đi.

-Con với cái-Người phụ nữ lo lắng-Không biết mấy năm rồi nó sống thế nào?

-Chắc cũng ăn chơi lêu lổng-Trên mặt người đàn ông kia những nếp nhăn của tuổi già xô vào nhau-Cho nó về đây là một quyết định tốt.

...

Trích chương sau.

Chương 5 : "Ta quyết Anti mi, hừ hừ".

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net