Chương 19: Cảm ơn, Romeo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai tiếng đồng hồ bị lăn tới lăn lui, rốt cuộc Tiêu Tiễn cũng tiễn được ba anh em nhà nọ về.

Đêm đã khuya, mọi người dần chìm vào giấc ngủ.

Ở phòng cách vách, Reid mơ vài giấc mơ không mấy trong sáng. Trong mơ, Tiêu Tiễn bị hắn dằn vặt bằng đủ loại tư thế. Reid nhắm mắt cười hềnh hệch, nước dãi chảy ra ướt cả gối, vật gì kia cũng dần dần ngóc đầu dậy.

Ở một căn phòng khác, White cứ nghĩ là mình sẽ mất ngủ. Cậu lo lắng nhắm mắt, bắt đầu đếm: Một Tiêu Tiễn, hai Tiêu Tiễn, ba Tiêu Tiễn... Một trăm lẻ năm Tiêu Tiễn, một trăm lẻ sáu Tiêu Tiễn... Khò khò... Những cái lông nhung bắt đầu nhú ra, phủ dần lên những mảng cánh trụi lủi của cậu.

Trong toà nhà này, người duy nhất còn thức có lẽ là Blake. Sau khi giả bộ rời đi, vài tiếng sau, anh đã lén vòng lại, khẽ khàng đột nhập vào phòng Tiêu Tiễn qua đường cửa sổ.

Tiêu Tiễn đã ôm gối say giấc tự bao giờ. Thân thể xinh đẹp trần như nhộng lộ rõ mồn một dưới ánh trăng, bóng loáng như làm bằng sứ, đường nét hết sức hài hoà, cho dù là vị hoạ sĩ giỏi nhất cũng khó có thể phác hoạ bức chân dung này một cách hoàn mỹ.

Blake thầm ghen tị với cái gối Tiêu Tiễn đang ôm trong lòng. Anh không muốn bất kì người nào hay vật nào biết được cái ôm của y ấm áp thế nào, môi lưỡi của y quyến rũ thế nào, nụ hôn của y mãnh liệt ra sao...

Mà khoan, không phải lúc nãy y mời anh đến hả, sao giờ lại lăn ra ngủ khò thế này?

Hay là y đã nghiện còn ngại? Cũng có thể y muốn chơi trò "Anh chủ nhà xinh đẹp và tên trộm may mắn"...

Blake có hơi rối rắm.

Đúng lúc này, Tiêu Tiễn nghiêng người về phía Blake, khiến những gì nên nhìn và những gì không nên nhìn đều bại lộ trước mặt anh. Xương quai xanh tao nhã, cái bụng thon gọn, vòng eo nhỏ nhắn... Y cố ý câu dẫn anh có phải không?!!!

Blake nuốt nước bọt, cúi người xuống, vừa vặn phát hiện ra một vệt nước miếng vương trên má phải Tiêu Tiễn, gần một vết bầm. Nhờ rượu thuốc và công xoa bóp của White và Reid, vết thương của Tiêu Tiễn đã đỡ nhiều rồi.

Ánh mắt Blake chợt ánh lên một tia dịu dàng. Anh muốn lau đi vệt nước kia, nhưng lại sợ đầu ngón tay chai sần sẽ đánh thức y. Nghĩ ra một cách, Blake duỗi cánh, dùng phần lông mềm mại nhất của mình nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên gò má Tiêu Tiễn.

Tiêu Tiễn mơ thấy một con mèo đang liếm mặt y, ngứa muốn chết. Y bảo nó đừng liếm, nhưng con mèo chết tiệt kia cứ năm lần bảy lượt liếm tới liếm lui... Y bật cười, thế là tỉnh luôn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Tiêu Tiễn là một con đen sì siêu to khổng lồ đang dùng cánh cù lét má phải của y.

Tiêu Tiễn thót tim, tiếng la lên tới miệng thì lại bị một nụ hôn nồng nhiệt chặn lại.

Ba giây sau, Tiêu Tiễn mới chính thức lấy lại thần trí. Kẻ đang hôn anh chẳng phải ai xa lạ. Là Blake.

Tiêu Tiễn biết chắc kẻ kia là Blake dù trong phòng chỉ có mỗi ánh sáng nhờ nhờ của Mặt Trăng là bởi vì hương vị của anh rất đặc biệt, không lẫn vào đâu được.

"Ưm... Anh làm gì vậy..." Khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn thô bạo, Tiêu Tiễn vừa thở dốc vừa thấp giọng hỏi.

Một giọng nói trầm ấm trả lời: "Học ngươi. Chặn miệng người khác bằng môi cũng là một cách hay đấy."

Có vẻ Blake đang rất vui, thậm chí Tiêu Tiễn còn cảm thấy hình như anh đang cười.

Tiêu Tiễn bất lực nhìn tên quấy rối nào đó, cào cào mái tóc có hơi lộn xộn, kêu lên: "Lạy anh, bây giờ là ba rưỡi sáng đó!"

Blake hôn nhẹ lên môi y, lưu luyến nói: "Rất hợp để hẹn hò."

"Hẹn hò?" Tiêu Tiễn dụi dụi mắt.

"Lúc 23:10 tối qua, ngươi thè lưỡi, chớp mắt câu dẫn ta, không phải là muốn mời ta tiếp tục chuyện đang dang dở lúc chiều sao?" Blake diễn lại vẻ mặt lúc đó của Tiêu Tiễn.

Tiêu Tiễn đứng hình mất ba giây. Sau đó... y chẳng kiêng nể gì mà phá ra cười lăn cười bò, cười đến đau cả bụng, nước mắt ứa ra.

Nhìn phản ứng của Tiêu Tiễn, Blake cũng biết là mình hiểu sai ý y rồi. Là một quân nhân, anh không biết "làm mặt quỷ" là gì. Anh chỉ biết áp dụng ý nghĩa của các động tác tay, động tác mặt trong quân đội theo thói quen để lý giải hành động của Tiêu Tiễn. Thế là anh tự đưa mình vào tình thế xấu hổ này đây.

Cười đã rồi, Tiêu Tiễn mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng trước mặt mình.

"Vừa nãy anh mới dùng cánh cọ mặt tôi... Đó là tín hiệu gì vậy?"

"Vì trên mặt ngươi có một vệt nước miếng, quá chướng mắt." Blake trả lời vô cùng nghiêm túc, sau đó lại vươn cánh cọ tới cọ lui một hồi: "Giờ thì hết rồi."

Tiêu Tiễn thích loại ôn nhu này. Vị tướng quân được đồn là máu lạnh vô tình kia thấy y khoả thân nhưng không giở trò đồi bại. Dù khuôn mặt lạnh như băng, lời nói ra sắc như dao, nhưng anh lại chỉ chạm vào y bằng bộ phận mềm mại nhất.

Hoá ra, nơi này xa lạ này cũng có người thương y.

Trong cơn xúc động, Tiêu Tiễn ôm chầm lấy Blake như cái ôm của tình đồng chí, thủ thỉ bên tai anh: "Cảm ơn, Romeo."

"Romeo là ai?"

"Nhân vật chính trong một câu chuyện, cũng thích trèo lên ban công phòng bạn gái, hẹn hò với cô lúc nửa đêm."

"Những câu chuyện của nhân loại rất thú vị. Màn báo thù của Grace rất ấn tượng. Việc trèo ban công của Romeo rất lãng mạn, rất ấm áp... Tuy ta không thích cái kết uống thuốc độc tự vẫn, nhưng nếu câu chuyện đó diễn ra ở thời đại này, White hoàn toàn có thể chữa cho bọn họ. Cuối cùng họ sẽ được bên nhau." Blake trịnh trọng phân tích.

"Tôi chấm cái kết này của anh." Tiêu Tiễn cười.

"Ta muốn làm Romeo của ngươi... Có điều, chúng ta không phải uống thuốc độc hoặc giả chết, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt..." Blake nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Tiễn.

Trong nháy mắt, Tiêu Tiễn bị sự chân thành của Blake làm cảm động, suýt chút nữa đã thốt ra tiếng "Ừm...!"

Một ngàn năm trước, một cảnh tượng tương tự cũng từng diễn ra. Vào đêm Giáng Sinh đó, ở nơi lễ đường linh thiêng, Johnson đã cầu hôn y.

Y cũng bị sự chân thành của Johnson làm cảm động, thốt ra: "Ừm!"

Kết quả... Y nhận được phản bội và lừa dối. Và một lần mưu sát bất thành.

Tiêu Tiễn cười chua chát: "Xin lỗi, giờ tôi không muốn nói chuyện yêu đương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net