Chương 53: Đi tìm N2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc đó, ở lối vào của "Toà thành dưới lòng đất", người đàn ông cánh đỏ nào đó đang lượn qua lượn lại vòng thứ n, vừa lượn vừa vò đầu bứt tai, bộ dáng nếu trong năm phút nữa Tiêu Tiễn còn chưa ra, hắn sẽ kéo đại bác đến phá sập nơi này.

Đợi hoài đợi mãi, rốt cuộc cũng thấy được hai bóng người, nhưng vừa nhìn một cái, nỗi lo trong lòng Reid lập tức tăng lên gấp bội: Thất thiếu gia bị bứt gần hết lông chim, vô cùng thê thảm; Tiêu Tiễn ôm một cuốn sách ố vàng, hồn xiêu phách lạc.

Thất thiếu gia lớn giọng ra lệnh: "Mau mau đến nghĩa trang!"

Tiêu Tiễn thơ thẩn bước lên phi thuyền, thậm chí còn không nhìn Reid một cái, nói đúng hơn là y không nhìn bất cứ người nào, cũng từ chối tiếp nhận mọi tác động bên ngoài. Y như chết trong vũng bùn hồi ức. Dù đang rất lo lắng, nhưng Reid cũng hiểu, hắn không thể can dự vào chuyện của một ngàn năm trước...

Có lẽ thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất. Hắn sẽ chờ, chờ một ngày những hoài niệm của Tiêu Tiễn tan thành mây khói, lúc ấy y sẽ lại trở về với Tiêu Tiễu của ngày thường, sẽ lại nấu cho ba anh em hắn nhiều đồ ăn ngon, sẽ lại ân cần dạy hắn khiêu vũ, sẽ lại to gan khiêu chiến điểm mấu chốt của anh cả...

Ngồi cùng một chiếc phi thuyền, mỗi người mang một tâm sự riêng. Sau khi phải hạ cánh để tiếp nhiên liệu lần thứ ba, bay thêm một đoạn, phi thuyền đã đến chỗ cần đến. Phi thuyền đậu ở một khoảnh đất trống, đoàn người lại cuốc bộ một đoạn, rốt cục cũng tới điểm xuất phát trong bản đồ.

Cây khô, đàn quạ, mảnh sành vỡ nằm ngổn ngang trên đất, thậm chí thỉnh thoảng còn bắt gặp vài khúc xương trắng hếu không biết của người hay động vật, bầu không khí âm u đúng chuẩn một bãi tha ma.

Chẳng biết là do lười hay do nguyên nhân nào khác, Địa Tạng vương chỉ nghuệch ngoạc vài nét bút trông chẳng khác gì tranh trừu tượng, báo hại Reid và Thất thiếu gia phải bay lên trời để tìm đường.

Dưới mặt đất chỉ còn mỗi Tiêu Tiễn và mười hai vị bảo tiêu câm.

Tiêu Tiễn đang thẫn thờ, các bảo tiêu vốn không thể lên tiếng, nên xung quanh chỉ có mỗi tiếng mèo nghe như tiếng em bé khóc, và tiếng lũ quạ kêu vang. Dù đang là ban ngày, nhưng bầu không khí u tĩnh đáng sợ này cũng đủ khiến người ta sởn cả tóc gáy.

"Tiêu Tiễn, sắp tới rồi!" Reid nói vọng xuống.

Tiêu Tiễn ngẩng đầu lên, Reid đang giương đôi cánh đỏ như máu, bay về hướng đông.

Đoàn người Tiêu Tiễn lập tức đuổi theo.

Đối N2, lúc đầu Tiêu Tiễn chỉ hơi hứng thú một chút thôi. Nhưng từ khi phát hiện bí mật động trời kia, Tiêu Kinh Niên đã chiếm một vị trí khá cao trong lòng Tiêu Tiễn.

Có lẽ là do, trên cuốn gia phả, tờ thứ nhất đề tên Tiêu Tiện Hồng, còn tờ cuối cùng thì đề tên Tiêu Kinh Niên.

Giữa hai cái tên ấy là một xấp giấy thật dày, chi chít chữ, là minh chứng của một ngàn năm đã qua.

Khi Tiêu Tiễn đến nơi, Thất thiếu gia đang khóc đến tan nát cõi lòng, trước mặt cậu là thân thể đang gục trên đất của N2. Reid đã nhanh tay đắp áo ngoài của mình cho N2, nên Tiêu Tiễn không thấy rõ mặt hắn.

Tiêu Tiễn trợn to mắt, đại não nổ oành, hai tai ù đi...

Lẽ nào N2 chết rồi ư? Lẽ nào người duy nhất có quan hệ huyết thống với y ở thế giới này cứ như vậy mà ra đi?

Reid là người đầu tiên phát hiện tâm trạng không ổn của Tiêu Tiễn. Hắn nhanh chóng hạ lệnh cho đám thuộc hạ khiêng N2 về phi thuyền, còn mình thì lao tới đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của Tiêu Tiễn.

"N2 chưa chết, chỉ mới hôn mê thôi. Cứ đem về cho White xem, biết đâu lại nhặt được mạng về."

Tiêu Tiễn ngẩng phắt lên nhìn Reid, ánh mắt tha thiết như đang nhìn cọng cỏ cứu mạng: "Thật không?"

"Tin ta!" Reid nghiêm túc nhìn Tiêu Tiễn, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập bóng dáng người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net