Chương 54: Tiêu Tiễn, đẻ trứng cho ta đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến lúc N2 được đưa về phòng thí nghiệm của White, còn Thất thiếu gia bị cưỡng chế tiêm một liều thuốc an thần rồi ném lên giường nghỉ, Tiêu Tiễn mới hơi bình tĩnh lại.

Bên kia lớp kính thủy tinh, White và hai trợ lý đang khử trùng cho N2. Tiêu Tiễn thấy rõ một loại chất lỏng màu đỏ đang chảy xuống sàn, là máu sao?

Một tiếng đồng hồ trôi qua trong căng thẳng, rốt cuộc quá trình khử trùng cũng hoàn tất. White bắt đầu gắn các loại máy móc tiên tiến lên người N2, sau đó tiêm một thứ nước thuốc cho hắn. Đến đây, đôi mày đang nhíu chặt của cậu mới giãn ra được đôi chút.

White ra khỏi phòng, thông báo cho Tiêu Tiễn: "Nhiều nội tạng có hiện tượng xuất huyết, may mà các ngươi đến đúng lúc, cộng thêm ý chí của N2 rất phi thường, nếu không hắn đã sớm chết vì mất máu rồi."

"Cậu nhìn ra vấn đề không?" Tiêu Tiễn hỏi.

"Nhìn ra, là vấn đề về gien!" White nghiêm túc trả lời, "Vấn đề này không liên quan đến phóng xạ hạt nhân, mà là một loại bệnh di truyền, từ một ngàn năm trước đã có rồi!"

"Tôi biết." Tiêu Tiễn nhíu mày, ngồi sụp xuống ghế, run run mở quyển gia phả ra.

Tiêu Tiễn lẩm bẩm, "Anh ấy cũng chết lúc 23 tuổi."

White không hiểu mô tê gì, bèn ngồi xổm xuống, ngơ ngác hỏi: "Ngươi sao thế?"

Người đứng cạnh bảo vệ Tiêu Tiễn từ nãy đến giờ, Reid, liền nhanh mắt ra hiệu cho White. Mắt đi mày lại một hồi, cuối cùng Reid cũng thành công khai thông cho cái não trừ nghiên cứu ra thì gì cũng mù tịt của White, rằng Tiêu Tiễn có quan hệ với nhà họ Tiêu, hơn nữa trong lòng y còn một gút mắt chưa thể gỡ bỏ.

Lúc này, một nghiên cứu viên đem bản báo cáo đến cho White.

White nghiên cứu một hồi, đưa ra một đáp án chính xác: "Đúng là vấn đề về gien, em đã tìm ra nguyên nhân rồi."

Tiêu Tiễn ngẩng mặt lên, nan đề kéo dài suốt một ngàn năm dễ bị phá giải vậy sao?

White chìa bản báo cáo ra cho Reid và Tiêu Tiễn xem. Cậu chỉ vào một bức ảnh đầy màu sắc, giải thích: "Đây không phải là nguyền rủa gì sất, mà do trong bộ gien có khiếm khuyết."

"Khuyết thứ gì?"

Ánh mắt White loé lên tia cuồng nhiệt. Cậu giở sang một dãy các số liệu DNA, cảm thán: "Thượng Đế quả là công bằng, được cái này, phải mất cái kia."

Nhìn sang vẻ mặt không mấy dễ chịu của Tiêu Tiễn, White nhớ ra lúc này không phải lúc để vui mừng. Cậu đành chuyển sang chế độ nghiêm túc, phân tích tiếp: "Gen của N2 và Tiêu Tiễn có chứa một đoạn DNA có khả năng tăng tính cân xứng của ngoại hình, từ đó đạt được sự hài hoà về thẩm mỹ. Có thể nói, những người mang đoạn DNA này thường có bề ngoài đẹp hơn hẳn người bình thường. Thế nhưng..."

White lại giở sang một bảng số liệu khác, mặc kệ người khác có hiểu hay không, tiếp tục liến thoắng: "Đoạn DNA này bị khiếm khuyết, hơn nữa nó chỉ nằm trên nhiễm sắc thể Y. Nói cách khác, loại khiếm khuyết này chỉ di truyền nam chứ không di truyền nữ..."

Tiêu Tiễn thấp giọng bảo: "Hèn chi cha con Tiêu Tiện Hồng đều mất tầm 23 tuổi, mà mẹ tôi lại hoàn toàn không xảy ra chuyện gì..."

White gật đầu: "Đoạn DNA này gây ra một sự thiếu hụt ở hệ thống miễn dịch. Nói đúng hơn là, hệ miễn dịch của người mang đoạn DNA này chỉ có thể tồn tại trong 24 năm. Sau 24 năm, nó sẽ trở nên vô dụng, một cơn cảm vặt cũng đủ giết chết chủ thể. Nếu không chịu sự tác động từ bên ngoài, người mang DNA này cũng không sống được, vì cơ thể họ sẽ bắt đầu xuất huyết trầm trọng."

"24 năm?" Reid hỏi, "Không phải họ chết ở tuổi 23 sao?

"24 năm là tính luôn một năm trong bụng mẹ." White giải thích.

Tiêu Tiễn cúi đầu, siết chặt quyển gia phả... Hoá ra tất cả là do đoạn DNA quái thai đó.

"Nếu đàn ông trong nhà đều chết trước 23 tuổi, thì sao gia tộc này vẫn tồn tại đến tận bây giờ?" Reid không hiểu.

Tiêu Tiễn đáp: "Nếu anh đã nhìn thấy trước điểm cuối của cuộc đời mình, thì trong những năm tháng ngắn ngủi ấy, anh có dốc hết sức để hoàn thành tâm nguyện không?"

"Nghe cũng có lý..."

"Nhà họ Tiêu sinh ra rất nhiều nhân tài, có tiếng nói trong lĩnh vực nghệ thuật lẫn lĩnh vực kinh doanh, danh và lợi đều đủ, nên không coi trọng vấn đề con nối dõi... Hơn nữa, theo tôi biết, nhà họ Tiêu vẫn giữ hủ tục kết hôn cận huyết..." Tiêu Tiễn thở dài. Tiêu Tiện Hồng là con của mẹ y và bác của y, tức anh họ của mẹ. Nhưng mẹ y không vừa ý với mối hôn nhân này, nến sau đó bà đã kết hôn với ba y, chuyển đến Hollywood, chính thức cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu.

"Ngu hết phần thiên hạ, chẳng lẽ họ không biết kết hôn cận huyết sẽ khiến khiếm khuyết trong gen di truyền vĩnh viễn sao?" White nổi cáu, kiến thức di truyền học căn bản thế mà cũng không biết, thật hết thuốc chữa mà!

"Chắc là do các gia tộc phương Đông cổ có hơi cố chấp một xíu với vấn đề huyết thống..."

"Vòng tuần hoàn chết này là do việc quan hệ cận huyết mà ra đó!"

"Vậy có nghĩa là không còn cách nào để cứu N2 sao?" Hai mắt Tiêu Tiễn đỏ hoe. Cảnh tượng N2 đang thoi thóp khiến y thấy rất hối hận vì đã không ở bên Tiêu Tiện Hồng trong những phút cuối cùng của cuộc đời anh.

"Nếu là một ngàn năm trước, thì đây đúng là bệnh nan y. Chắc lúc đó đám bác sĩ sẽ bảo là N2 chết vì ung thư cho mà xem. Nói mới nhớ, hình như bọn họ cũng phán rằng ngươi bị ung thư, trong khi thực chất là ngươi trúng độc. Haiz, cứ không chữa được thì lại bảo là do ung thư, đôi lúc cũng thấy ung thư thật oan uổng quá đi à..."

"Nói trọng điểm, có thể chữa không?" Reid lạnh lùng cắt ngang màn tràn giang đại hải của White.

"Có thể!" White hào hứng bảo: "N2 may mắn thật đấy! Tiêu Tiễn, ngươi cùng nhóm máu với hắn, DNA cũng có nhiều điểm tương tự, hơn nữa DNA của ngươi vừa không tồn tại loại khiếm khuyết kia, vừa không bị ô nhiễm phóng xạ!  Nói cách khác, chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn!"

"Vậy mau mau tiến hành đi! Này, máu của tôi này, cậu muốn lấy bao nhiêu cũng được... Hay là cậu cần tủy sống?" Tiêu Tiễn vội kéo tay áo mình lên, hào phóng chìa ra trước mặt White.

White thẹn thùng che mặt, lí nhí: "À, thật ra thì ta không cần máu của ngươi, thứ ta cần là máu của con của ngươi cơ! Máu từ cuống rốn của con ruột, hoặc là dịch dinh dưỡng trong trứng mới là những tế bào hoàn mỹ nhất, có sức sống nhất, có khả năng dung hợp với các chủ thể khác nhất!"

Tiêu Tiễn ngớ người, "dịch dinh dưỡng trong trứng" là cái khỉ gì?

White hấp háy mắt, mặt đỏ phừng phừng: "Tiêu Tiễn, đẻ trứng cho ta đi, đảm bảo con nở ra sẽ đẹp giống ngươi, thông minh giống ta! Đẻ nhiều còn có thể cứu N2 nữa, một mũi tên trúng hai con chim!"

Mặt Tiêu Tiễn tức khắc xanh lè.

Nam với nam?! Đẻ trứng?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net