Lost and Found_Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/PART 1/

Thời điểm bữa tiệc gần kết thúc Lâm Ngạn Tuấn mới đến, ngay cả khi như vậy, vẫn không thể tránh được việc trở thành tâm điểm của toàn bữa tiệc.

Tất cả là do chàng trai trẻ theo đuôi y tiến vào với khuôn mặt hậm hực. Chàng trai ngồi xuống ghế bên cạnh, không nói lời nào mà trừng mắt nhìn người kia dường như chẳng thèm quan tâm đến mình mà hòa vào đám đông ồn ào náo nhiệt. Bàn bên cạnh một cậu trai trẻ tuổi khác đang cùng đám bạn liên hoan, thỉnh thoảng liếc sang vì tò mò, ngược lại đương sự bàn này hoàn toàn không để ý.

Xung quanh bàn là tất cả bạn học cũ y đã không gặp trong hơn mười năm. Tính hướng của Lâm Ngạn Tuấn năm đó cơ hồ mọi người đều biết, vì vậy họ không ngạc nhiên trước cảnh tượng hiện tại, chỉ ôm tâm thái chế nhạo cùng y trêu ghẹo vài câu.

Bởi vì đến trễ bị phạt ba ly rượu, Lâm Ngạn Tuấn vui vẻ không thoái thác, uống cạn ba ly rượu xong, khóe mắt ý cười còn chưa trút hết đã bị người kia đột nhiên nắm lấy cổ tay.

"Theo tôi!" Chàng trai trẻ thái độ gay gắt ra lệnh.

Cùng lúc đó, bàn bên cạnh truyền đến tiếng chân ghế lê trên đất. Thanh niên mặc áo cổ lọ màu đen chào bạn bè cùng bàn, cầm hộp thuốc lá trên tay đứng dậy và đi ra ngoài.

Thấy Lâm Ngạn Tuấn thờ ơ, sức mạnh của chàng trai tăng lên một cách vô thức, "Tôi muốn anh nói rõ cho tôi!"

Những người ngồi cùng bàn như đang xem kịch vui tặc lưỡi vài tiếng, Lâm Ngạn Tuấn cười mắng vài câu, nói lát nữa quay lại, trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười.

Cơn mưa cuối thu bắt đầu tí tách tí tách rơi trong đêm, bốn ngọn đèn đường tỏa sáng mờ mờ trong sân. Lâm Ngạn Tuấn đi đến một điểm bên ngoài tầm nhìn của người khác, sau đó giằng khỏi tay chàng trai.

"Cậu chia tay với người trước cũng như vậy?" Lâm Ngạn Tuấn đánh đòn phủ đầu, ngữ điệu lại là không nhanh không chậm.

Chàng trai trẻ nghe vậy càng thêm tức giận, "Tôi là vì anh mới chia tay với cô ta!"

Lâm Ngạn Tuấn khịt mũi cười khẽ, ánh mắt khi ngước lên lại thập phần sắc bén, "Chuyện cậu gạt tôi là độc thân tôi còn chưa tính sổ, còn dám cắn ngược lại một cái, bất quá hiện tại tôi cũng không muốn cùng cậu so đo, dù sao thời gian ở bên nhau mới có nửa tháng, tới đây chấm dứt, cậu và tôi cũng không có tổn thất gì."

"Bây giờ mọi người xung quanh đều biết rằng tôi đã chia tay bạn gái vì một tên đàn ông, mẹ kiếp, bọn họ đều cảm thấy tôi điên rồi!" Chàng trai đột ngột kéo mạnh người đang quay lại chuẩn bị bước vào trong, rồi đẩy đến ven tường, túm lấy cổ áo y giơ lên nắm tay, hai mắt màu đỏ tươi, "Anh chơi tôi! Anh dám chơi tôi!"

Nắm đấm nặng nề hạ xuống, Lâm Ngạn Tuấn liếm liếm vách trong khoang miệng, nếm được một chút vị máu tươi nhàn nhạt, có lẽ đã bị đánh rách.

"Nếu cậu cảm thấy thoải mái hơn khi làm vậy, thì cứ tự nhiên." Biểu tình của Lâm Ngạn Tuấn không vì thế mà dao động. Có lẽ chính thái độ thờ ơ này lại càng chọc giận đối phương, hơi thở nặng nề hầm hập ở trên mặt, Lâm Ngạn Tuấn nhắm mắt lại, thản nhiên chào đón nắm đấm tiếp theo.

Lúc này, một làn khói thuốc phẩy qua gò má, ở chóp mũi y dừng lại.

Cậu trai khi nãy vừa rời khỏi bàn nắm lấy cổ tay tên kia, đôi mắt cong lên chứa một chút ý cười, một tay khác thong thả ung dung khẽ lắc muội than trên điếu thuốc, "Mọi người đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện, hợp được tan được, không cần làm trò quá khó coi như vậy."

Chàng trai mắng câu "Điên à", muốn giằng khỏi tay đối phương, lại trước sau không thể thực hiện được, cuối cùng phẫn uất mà cảnh cáo Lâm Ngạn Tuấn một câu mới cam lòng từ bỏ, khi rời đi còn đá đổ thùng rác cho hả giận.

Sau khi trò khôi hài kết thúc, Lâm Ngạn Tuấn thu hồi ánh mắt, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá cùng bật lửa, bật vài lần, nhưng chỉ có một vài tia lửa xuất hiện. Hóa ra là đã hết gas.

Cơn mưa nhỏ giọt từ mái hiên xuống tóc y, và theo ngọn tóc trượt xuống má. Lâm Ngạn Tuấn cố nhịn cảm giác khó chịu đang tích tụ trong lồng ngực nỗ lực bật lửa. Lúc này, một ánh lửa màu cam tiến đến trước mặt, Lâm Ngạn Tuấn nói nhỏ "Cảm ơn", cắn điếu thuốc đón nhận, cho đến khi ánh sáng lập lòe ở trước mắt lan tràn mở rộng.

"Không có gì." Trần Lập Nông đáp lại.

Độ ấm trong âm sắc cùng mưa thu không tương xứng. Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu lên, lúc này y mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người kia. Trong lòng cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhịn không được nhìn thêm một lần.

Thất thần để tro tàn rơi xuống quần áo, Lâm Ngạn Tuấn cau mày dùng tay vỗ nhẹ lên phủi xuống, không chú ý đến đôi mắt của người kia đang dán vào mình.

"Vậy," Trần Lập Nông tạm dừng một chút, "Anh thật sự là dạng đó sao?"

"Dạng nào?" Quần áo may bằng vải nỉ bị dính tàn thuốc thực không dễ dàng phủi sạch, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy bất mãn với cách đặt vấn đề bóng gió của đối phương, ngữ khí cũng không kiên nhẫn đáp lại.

"Thích đàn ông."

"..."

Hửm, câu này cũng đi thẳng vào vấn đề quá đi.

Bởi vì hành vi vô ý mạo phạm sự riêng tư của người này, hai bên chân mày Lâm Ngạn Tuấn càng cau lại, nhưng lại ngại chuyện đối phương vừa mới giải cứu mình không tiện tỏ thái độ, y ra vẻ đang bận rộn phủi sạch tàn thuốc trên quần áo, giả bộ như không nghe thấy.

Trần Lập Nông nhìn chằm chằm y một lúc, cho đến khi điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay cháy gần hết, nhẹ nhàng dụi tắt trên nắp thùng rác, quay đầu lại, mặt không đổi sắc, im lặng một lúc lâu rồi lại đột nhiên mở miệng --

"Tôi cũng vậy."

Lâm Ngạn Tuấn kinh ngạc mà ngẩng đầu, tàn thuốc lại lần nữa do chấn động rớt xuống quần áo, càng thêm thảm đến không nỡ nhìn.

000

Lâm Ngạn Tuấn vội vã quay về nhà trước khi đi làm. Thời điểm tắm rửa cảm thấy sau cổ ẩn ẩn đau đớn. Khi nhìn vào gương, y mới phát hiện một vết cắn màu đỏ sẫm ở đó.

Không nghĩ tới tên kia nhìn ôn ôn hòa hòa, phương diện này lại rất quá mức. Lại nói tiếp, chính bản thân y cũng không ngờ tới việc tối hôm qua chuyện xảy ra tiếp theo lại là qua đêm ở nhà người lạ, huống chi đối phương chính là người đã chứng kiến y vừa ăn một đấm của bạn trai cũ.

Lâm Ngạn Tuấn duỗi tay sờ sờ dấu vết kia, cảm giác so với khi bình thường không quá khác biệt, chỉ khi dùng sức mới có thể cảm thấy đau đớn. Trong lòng phảng phất cảm giác có gì đó không đúng, có gì đó trống vắng, nhưng bởi sắp sửa đến giờ làm, y cũng không có thêm cơ hội suy nghĩ sâu xa.

Thành phố phương nam vừa đến những ngày mưa dầm liền khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt. Những đám đông chen chúc trong tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng. Các loại mùi cơ thể và hơi ẩm của mưa được trộn lẫn trong một không gian chật hẹp. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng điện thoại di động và tiếng trẻ em khóc nháo. Cánh cửa mở ra mọi người tranh thủ hít vào thật sâu một ngụm dưỡng khí như bệnh nhân đang hấp hối, dường như lấy chút không khí này mới có thể duy trì sự sống.

Không phải là Lâm Ngạn Tuấn quá mệt mỏi với thế giới, chỉ là khi y lớn lên, y ít có cơ hội đề cập đến những điều mình quan tâm hơn. Đây dường như là điều bắt buộc đối với người trưởng thành, và y cũng chỉ là theo từng bước mà tuần hoàn thôi.

Tòa nhà cao chót vót hùng vĩ và đồ sộ dưới màn mưa xám xịt. Lâm Ngạn Tuấn nhìn lên bầu trời dày đặc mây đen, rũ nước mưa từ cây dù và theo dòng người cùng nhau hiên ngang bước vào thang máy.

Ngay khi bước vào phòng biên tập, còn chưa kịp bấm vân tay đã thấy gương mặt tươi cười đón chào của Phạm Thừa Thừa, cậu ta nhanh chóng ôm lấy bả vai y hướng vào bên trong. Lâm Ngạn Tuấn phải ném chiếc ô bên cạnh cửa một cách vội vàng. Khi y quay đầu lại, tất cả nhân viên trong bộ phận đều tụ ở một nơi chờ y. Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào các ruy băng trang trí rực rỡ xung quanh mới sực nhớ ra hôm nay là ngày chào đón nhân viên mới.

"Nhanh nhanh lại đây, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là biên tập viên lâu năm của ban biên tập văn học công ty chúng ta - Lâm Ngạn Tuấn. Cậu có thể giống bọn họ cùng nhau gọi là biên tập Lâm, về sau muốn tìm hiểu những công việc liên quan đến ban biên tập cứ việc theo anh ta thỉnh giáo, còn đây chính là nhân viên mới của bộ phận sales - tiểu Trần, Trần Lập Nông."

Lâm Ngạn Tuấn cùng người ở giữa mắt đối mắt, đối phương hướng về phía y vươn tay, ánh mắt lại hàm chứa ý cười sâu xa, đúng lúc đó trên không trung nơi xa xăm nào đó vang lên một tiếng sấm rền, làm y hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hỗn hợp nước mưa cùng mồ hôi thấm nhập khiến làn da dính nhớp phát ngứa, Lâm Ngạn Tuấn lấy nước lạnh rửa sạch mặt, đôi tay chống ở bồn rửa nhìn chính mình trong gương.

Cái loại sự kiện tình một đêm cùng nhân chứng thấy mình và bạn trai cũ tranh cãi đã đủ hoang đường, hiện tại thế nào còn trở thành đồng nghiệp trong công ty? Tuy Lâm Ngạn Tuấn luôn cho rằng cái từ định mệnh chẳng hề đáng tin, trong vòng một ngày liên tục xảy ra những sự kiện xác suất nhỏ vô cùng như vậy cũng khiến y không nhịn được tự mình sinh ra hoài nghi.

Khi y rời đi sáng nay, cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy. Y đã bỏ về mà không nói lời từ biệt, chỉ để sạch sẽ lưu loát thoát thân, ai ngờ...

Ngón tay chạm xuống chỗ cổ đột nhiên ngừng lại, Lâm Ngạn Tuấn sờ soạng một vòng, mới chậm rì rì nhận ra cảm giác trống vắng kia lúc sáng sớm đến từ nơi nào --không thấy dây chuyền đâu cả.

Chết tiệt.

"Chắc anh cũng bị dọa cho hết hồn." Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau ngay lập tức khiến tâm trí Lâm Ngạn Tuấn quay lại hiện tại. Trần Lập Nông đứng ở cửa, thần sắc bình thản, "Thú thật tôi cũng rất bất ngờ, nói gì thì nói, sáng hôm nay tại sao lại vội vã rời đi như vậy?"

"Chỉ là, tôi phải đi làm." Lâm Ngạn Tuấn bịa đại một lý do có vẻ chính đáng và cố tình không đáp lại ánh mắt của người đối diện. Tuy nói là ngươi tình ta nguyện xảy ra quan hệ, nhưng đối tượng trong quan hệ đó tại đây lại được thêm thân phận đồng nghiệp sớm chiều ở chung, sau này y rất khó tiếp tục thản nhiên mà đối xử.

Im lặng một lúc, Trần Lập Nông vẫn đứng ở cửa mà không có ý định rời đi. Để tránh bối rối, Lâm Ngạn Tuấn chủ động khơi mào câu chuyện, "Lại nói tiếp, ngày hôm qua các cậu hình như là đi liên hoan?"

"Tiệc chia tay, hồi trước nghỉ việc xong tìm việc mới mất một thời gian, mới kéo dài tới ngày hôm qua." Trần Lập Nông đứng thẳng để người rửa mặt có thể dễ dàng bước ra ngoài.

Lâm Ngạn Tuấn bước hai bước rồi dừng lại, khuôn mặt có chút phức tạp mà quay đầu nhìn Trần Lập Nông, "Tuy rằng tôi cảm thấy không cần thiết đối với cậu nói ra mấy lời cảnh tỉnh này, nhưng tôi không hy vọng người trong công ty biết về chuyện riêng tư của tôi, chuyện này mong cậu hiểu."

Phản ứng của Trần Lập Nông giống như y tưởng tượng, thẳng thắn thừa nhận chính mình cũng không phải dạng người không phân biệt được công và tư.

Lâm Ngạn Tuấn lúc này mới yên tâm mà gật gật đầu, y thích loại người thức thời như cậu ta, thú vị nhưng không gây lo lắng, trừ việc đối phương thỉnh thoảng tươi cười làm y cảm thấy kì quặc, cũng không chọc người ta sinh ghét.

Cơn mưa lớn kéo dài suốt một ngày. May mắn thay, kính cách âm của tòa nhà khá tốt. Mí mắt phải của Lâm Ngạn Tuấn nhảy nhảy, ngoài cửa sổ cảnh sắc bị mưa to rửa sạch đến mơ hồ một mảnh, trong đầu lỗi thời mà nhớ lại ngày đó rời Đài Bắc, tựa hồ cũng là mưa to thế này, mưa gào gió giật, ép người đến không thở nổi.

Những nhân viên khác trong ban biên tập đã lần lượt rời đi. Lâm Ngạn Tuấn ấn vào thái dương, sau khi sao lưu bản thảo mới đang biên tập, y rút USB và sẵn sàng rời công ty về nhà.

"Ồ, cậu cũng về trễ vậy sao?" Lâm Ngạn Tuấn có chút kinh ngạc khi gặp Trần Lập Nông bước ra từ phòng kinh doanh ngay khi y vừa ra khỏi cửa.

"Không có gì, dù sao thì, có rất nhiều điều cần phải làm quen khi mới vào Công ty." Trần Lập Nông nói, mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Mưa lớn như vậy, anh tính đi về thế nào?"

"Tàu điện ngầm."

"Ai, tôi tưởng những người có chức vị như anh đều sẽ lái xe."

"Thật ra tôi không có hứng thú đối với xe cộ, đúng rồi, sáng nay cậu có thấy chiếc dây chuyền nào không?"

"Nói thật tôi không chú ý lắm. Anh không thấy nó trong nhà tôi à?"

"Không sao đâu," Lâm Ngạn Tuấn thuận miệng đáp, nhìn quét một vòng ở ngoài vẫn chưa tìm thấy chiếc dù sáng nay bị mình bỏ ở cạnh cửa, "Cũng có thể rớt ở bên ngoài rồi."

"Muốn tới nhà tôi tìm thử không?" Trần Lập Nông nói một cách thân mật.

Lâm Ngạn Tuấn tặc lưỡi, trong lòng buồn rầu nghĩ dù của mình tám phần là bị người khác cầm mất rồi, hơn nửa ngày mới nhớ tới đáp lại, "A, không cần, cũng không phải rất quan trọng..."

"Tới nhà tôi tìm đi." Trần Lập Nông lặp lại một lần nữa, lần này gần như một yêu cầu.

Lâm Ngạn Tuấn ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, biểu hiện của đối phương rất bình thường, ánh mắt ở dưới ánh đèn lại cất giấu ý tứ sâu xa khác. Người trưởng thành đối với ý nghĩ trong lòng nhau đều hiểu rõ mà không nói ra, rốt cuộc nhớ lại câu công tư phân minh cậu ta nói sáng nay thì ra là ý này.

Dạng người không thể cưỡng lại sự cám dỗ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

000

Rèm cửa tung bay trong mưa gió, cái bóng mờ ảo đung đưa trên sàn phòng khách.

Có lẽ là do ngày mưa dầm khiến tâm tình phiền muộn, hôm nay hai người so với hôm qua đều vội vàng hơn một chút. Thảm mỏng trên sofa cũng do dây dưa chảy xuống mặt đất, thời điểm cảm thấy người kia tựa hồ định phóng thích trong cơ thể mình, Lâm Ngạn Tuấn nhanh tay vỗ vỗ lưng Trần Lập Nông, trong miệng nhỏ giọng dồn dập mà kêu "này này này" nhắc nhở, cũng may đối phương vẫn giữ lại lý trí cuối cùng tôn trọng y.

"Thực xin lỗi, vừa rồi không nhịn nổi." Trần Lập Nông ngã lên người y nói.

Lâm Ngạn Tuấn ngẩn ra, sự thẳng thắn thành khẩn của đối phương thật ra càng làm y á khẩu không nói tiếp được.

Mưa to không tiện kêu cơm hộp, trong tủ lạnh có cơm ăn liền cùng một ít trứng gà, Trần Lập Nông cầm hai cây giăm bông chuẩn bị làm cơm chiên trứng. Lâm Ngạn Tuấn hỗ trợ lấy thảm mỏng bị dơ ném vào máy giặt, sau đó từ áo khoác tìm được hộp thuốc cùng bật lửa.

"Có thể hút thuốc không?"

"Sao cũng được, nhưng bữa tối sắp xong rồi."

Bàn tay đang định châm điếu thuốc dừng lại, Lâm Ngạn Tuấn "Ừm" một tiếng, lại yên lặng cất điếu thuốc xuống dưới.

Mưa đã có dấu hiệu giảm dần. Hai người ngồi đối mặt nhau, chẳng nói chẳng rằng mà ăn cơm chiên, nói thật cảm giác này vừa xa lạ lại vừa kì quặc, như thể bọn họ căn bản không biết làm gì với mối quan hệ mới có hai ngày này.

Uống bia lạnh bị sặc, Lâm Ngạn Tuấn ho đến mặt đỏ bừng, đối diện đưa qua một tờ khăn giấy, Lâm Ngạn Tuấn nói nhỏ "Cảm ơn", rồi đột nhiên dừng lại. Trên chiếc khăn giấy đặt một sợi dây chuyền bạc, chính là cái y không tìm thấy sáng nay.

Lâm Ngạn Tuấn hơi giận mà trừng mắt liếc Trần Lập Nông một cái, tỏ vẻ bất mãn khi đối phương dùng kịch bản kiểu này với y, nhưng nói đến cùng, y cũng rất rõ bản thân mình đến đây với mục đích không hề đơn thuần, cho nên thật sự không thể nói ra lời trách cứ.

"Tàu điện ngầm đã dừng hoạt động rồi, anh có thể ở đây." Trần Lập Nông lên tiếng.

"Tôi sẽ đi taxi về." Lâm Ngạn Tuấn không có thói quen ngủ lại nhà người khác.

Trần Lập Nông cười như không cười nhìn y, "Nếu anh khăng khăng, tôi có thể lái xe chở anh về, thật tình thì anh không cần phải ngượng, nhất là đối với mối quan hệ bây giờ giữa chúng ta."

Lâm Ngạn Tuấn bận trả lời email, không quan tâm lắm, "Mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Trần Lập Nông đặt chiếc thìa xuống với một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, "Tôi muốn phát triển một mối quan hệ lâu dài và ổn định với anh."

Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu lên khỏi màn hình, khẽ cau mày, những lời từ chối thẳng thừng đã ở trên môi, lại vẫn dùng phương thức uyển chuyển trầm giọng nói: "Công ty không cho phép yêu đương giữa đồng nghiệp."

"Vậy ra anh còn nghĩ tới chuyện yêu đương với tôi," Trần Lập Nông trêu ghẹo, khóe mắt ý cười càng sâu, "Không cần lo lắng, chỉ có hai chúng ta biết về mối quan hệ này."

Hiện tại không hiểu sao nhìn tên nhóc này tươi cười lại khiến y thấy chán ghét. Dạng người không thể chống lại sự cám dỗ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Lâm Ngạn Tuấn biết rõ không dễ dàng cùng người này phủi sạch quan hệ, nháy mắt không còn hứng thú ăn tiếp, Lâm Ngạn Tuấn có chút buồn bực hỏi, "Tại sao?"

Trần Lập Nông trưng ra điệu bộ chuyên nghiệp như một giáo sư, nghiêm trang nhìn y mà phổ cập kiến thức khoa học, "Nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng một bạn tình cố định lâu dài tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần, hơn nữa, anh không cảm thấy về phương diện này chúng ta thực hòa hợp sao?"

Lâm Ngạn Tuấn theo bản năng sờ sờ sau cổ, trừ bỏ cái tật xấu thích cắn người, phương diện này bọn họ đích thực được coi là hòa hợp.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ làm xáo trộn suy nghĩ của Lâm Ngạn Tuấn. Y nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười giảo hoạt lại ra vẻ thành khẩn trước mặt chậm rãi cau mày. Kể từ khi gặp người này, cảm giác lạ lùng thỉnh thoảng xuất hiện trong lòng y không hề giảm đi mà còn tăng lên. Không thể nén được mà tự hỏi rằng bọn họ thực sự gặp nhau lần đầu vào ngày hôm qua?

"Nếu anh không nói gì, tôi sẽ cho là anh đồng ý." Trần Lập Nông đột nhiên đứng dậy cắt ngang suy nghĩ của y.

Sợi dây chuyền lạnh dính vào làn da trần khiến y rùng mình, lại bởi vì hơi thở ấm áp mà thả lỏng, Trần Lập Nông giúp Lâm Ngạn Tuấn gài lại khóa dây chuyền, kéo ra một chút khoảng cách, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi người kia.

Lại nói tiếp hai người bọn họ chuyện thân mật nhất đã làm qua, nhưng hình như chưa bao giờ hôn môi nhau.

Trần Lập Nông đôi mắt trong suốt, bên dưới lại sâu không thấy đáy, lẩm bẩm nói: "Có vẻ như anh thực sự không nhớ ra tôi."

"Cái, cái gì?" Lâm Ngạn Tuấn sững sờ.

Trần Lập Nông đứng thẳng, khóe mắt cong cong ý cười giống như một bàn tay với vào hồi ức Lâm Ngạn Tuấn chặt chẽ nắm lấy, khi đối phương khẽ mở môi nháy mắt có thứ gì lập tức xông ra tới.

"Đã lâu không gặp, tiền bối."

000

Mặc dù Lâm Ngạn Tuấn thời niên thiếu không tính là dạng hư hỏng gì lắm, nhưng tính cách của y ít nhiều cũng không tốt.

Trong buổi lễ khai giảng của học sinh năm nhất trường trung học cơ sở, học sinh cuối cấp trung học phổ thông Lâm Ngạn Tuấn đã cùng đồng bạn ghé vào lan can hành lang chăm chú nhìn những khuôn mặt mới tươi như hoa. Sau đó, vì sự kiêu ngạo của mình, buột miệng thốt ra "Trong vòng hai tháng sẽ cướp được nụ hôn của học sinh bước vào cổng trường tiếp theo", cứ như thế ác liệt đánh cuộc cùng chúng bạn.

Ấn tượng khi đó hiện giờ đã có chút mơ hồ, y chỉ nhớ cậu nhóc học sinh xui xẻo đó vẻ ngoài mảnh khảnh ngoan ngoãn, cao chỉ tới cằm y, cười rộ lên hai mắt cong cong. Nói tóm lại, là dạng trông như có thể dễ dàng xử lý.

Nghe được cha mẹ đối phương ở chợ đêm có một cửa hàng kem ly, y liền mỗi đêm đi theo cậu ta về nhà, không mở miệng quấy rầy, nhưng hành động lại lì lợm la liếm mỗi đêm ở trong tiệm nhà người ta ăn kem ly, xem cậu ta phục vụ khách, làm người kia không thể nào bỏ qua sự tồn tại của mình.

Sau đó y thành công lừa chiếm được nụ hôn đầu tiên của đối phương, còn đem chứng cứ chụp lại mà phát cho đồng bạn xem, nhưng dạng người cơ bản không phải xấu thì lương tâm chung quy sẽ bất an. Y từng nghĩ tìm một cơ hội để bù đắp thật tốt cho người kia, tại đây lại bị đồng bạn báo cho biết đối phương có lẽ đã phát hiện ra bí mật của y.

Chưa hết, y rõ ràng là tiền bối học năm cuối cấp, biết chuyện này sai nhưng sẽ theo bản năng sợ hãi đối mặt với người kia, trùng hợp khi đó gia đình có ý định chuyển nhà rời khỏi thành phố này, y lựa chọn chạy trốn.

Lúc đó y tệ đến mức thậm chí còn không biết tên đầy đủ của đối phương, xưng hô cũng chỉ là nghe từ những người khác: Lập Nông, Nông Nông...

Lâm Ngạn Tuấn thầm nhẩm lại cái tên trong đầu, và rồi nhận ra rằng Trần Lập Nông trước mặt y cũng chính là cậu nhóc năm đó!

Lâm Ngạn Tuấn kinh ngạc mà nhìn về phía Trần Lập Nông, đối phương hai tay cắm túi đứng ở trước mặt, ưu thế thân cao làm hắn như thể từ trên cao nhìn xuống, cùng cậu nhóc chỉ cao tới cằm trong trí nhớ như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net