Chương 12: Làm thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A Viện

-Tác giả: Hà Cam Lam-
- Editor: Pianvy Kim -

[Truyện được chính chủ re-up duy nhất và đồng thời với wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng"]

*Chương 11 tác giả đã khóa nhưng cốt truyện không ảnh hưởng nên mình ko làm chương này luôn.

A Viện tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, những chuyện xảy ra trong mộng đã quên gần hết, nhưng không khí ấm áp thoải mái ấy vẫn còn đọng lại bao lấy nàng, khi nàng tỉnh dậy, ý cười còn treo trên miệng.

Từ trên giường làm bằng gỗ lê, nàng vén chăn ngồi dậy, thấy quần áo vẫn nguyên vẹn, tóc cũng đã khô ráo.

"Lục Phỉ?" Nàng xuống giường đi giày, hướng về phía hắn.

Trên sạp giường nhỏ gần cửa sổ, có một thân ảnh cao cao đang nằm nghiêng, cẳng chân thon dài, gương mặt tuấn tú.

A Viện rón rén bước đến, ngồi xuống cạnh sạp giường chờ hắn tỉnh lại.

Lục Phỉ thực ra không ngủ, có điều nghe thấy nàng gọi, hắn đột nhiên lựa chọn tiếp tục nhắm mắt.

"Lục Phỉ?" Đợi mãi không thấy hắn tỉnh, nàng nhịn không được tiến lên trước hô.

Lục Phỉ không nhúc nhích, gió nhẹ thổi qua mặt hắn, đưa hơi thở đều đều của hắn vào chóp mũi nàng.

Hồi lâu sau, A Viện đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đi đâu đó?"

A Viện quay lại, thấy Lục Phỉ ngồi dậy duỗi lưng một cái.

"Rốt cuộc huynh cũng tỉnh, khi nào chúng ta xuống núi?" A Viện thở dài nhẹ nhõm.

Lục Phỉ gãi gãi lông mày hỏi: "Nơi này không tốt à?"

A Viện gật mạnh.

"Chỗ nào không tốt?" Hắn tức giận hỏi.

A Viện có chút ủy khuất đáp: "Huynh luôn động tay động chân với ta." Thậm chí còn theo chiều hướng càng ngày càng bạo hơn, vì nơi này không ai biết bọn họ, hoặc nói cách khác vốn chẳng có ai ở đây, đa số thời gian chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Lục Phỉ nhíu mày, vẫy tay: "Lại đây."

A Viện cắn môi, cảnh giác nhìn hắn.

Thời điểm xuân ý dâng tràn hắn còn khắc chế không động vào nàng, thì làm gì có chuyện bây giờ lại muốn trừng trị. Lục Phỉ thầm nghĩ, nàng đúng là đồ ngốc, thế mà cũng không nhìn ra.

"Thôi ngồi đó cũng được." Lục Phỉ nhượng bộ, "Lời ta sắp nói muội phải nghe thật kỹ, chỗ nào không hiểu thì hỏi."

A Viện gật đầu: "Dạ."

Lục Phỉ thấy nàng chuyên chú nhìn mình, đôi mắt sạch sẽ không chứa tạp chất, giống như dòng nước từ khe núi tự nhiên chảy ra, khiến cho lữ nhân mỏi mệt trông thấy phải vui mừng hạnh phúc. Nàng trong sáng đến mức hắn cảm thấy khó mà mở miệng, mặc dù đã quyết định sẵn sàng, nhưng vẫn lo nàng phản đối khiến hắn cũng bị loạn theo.

"Mấy ngày nữa mẫu thân trở về, ta sẽ nói với bà ấy quan hệ của chúng ta." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói rõ từng chữ một, "Theo ta dự đoán, bà có thể không cho ta cưới muội."

Trong một khoảnh khắc, A Viện ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức phản ứng: "Không được."

Lục Phỉ lắc đầu: "Nhất định phải được. Những thứ khác ta có thể thương lượng, nhưng riêng chuyện này, tuyệt đối không cho muội cự quyệt."

"Ta..."

"Nghe ta nói." Hắn ngắt lời nàng, "Cha mẹ ta sẽ không cho muội làm chính thất, nên có thể lúc đầu muội phải lấy thân phận nha hoàn thông phòng để ở bên cạnh ta."

A Viện cứng họng, nói không nên lời.

"Chờ đến khi ta độc lập, sẽ nâng muội lên làm vợ cả." Hắn chủ động lại gần nàng, sờ lên vành tai mềm của nàng, bóp nhẹ hai lần rồi cười nói, "Hoặc là đợi muội sinh cho ta một thằng bé mập mạp, bọn họ cao hứng có lẽ sẽ chiều theo ý ta chăng?"

A Viện lắc đầu.

"Ta biết để muội làm thông phòng sẽ ủy khuất, nhưng đây không phải kế hoãn binh sao?" Hai tay hắn nâng mặt nàng, "Còn nhớ kế hoãn binh là gì không, ta từng dạy muội rồi."

Nàng biết, nàng biết tất cả.

"Lục Phỉ..."

"Không được phép nói không." Hắn che miệng nàng, đôi mắt trở nên sẫm màu, ngữ khí vang lên mạnh mẽ, "Ngoại trừ muội, ai ta cũng không lấy."

Sắp tới hắn sẽ đi xa, nếu không lấy phương thức như vậy để buộc nàng bên người, hắn làm sao an tâm nổi.

"Coi như ta nợ muội một lần, được chứ?" Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thành khẩn cầu xin như vậy, "Lần này muội nghe ta, về sau tất cả đều nghe muội."

A Viện bị hắn che kín miệng không nói được, nhưng đáy mắt như có lũ cuốn, cuồn cuộn rơi lệ.

Nước mắt không ngừng lăn trên mu bàn tay hắn, nóng bỏng đến mức khiến hắn áy náy.

"Chỉ lần này thôi." Hắn lại gần hơn, chống lên trán nàng, "Ta sẽ không thay đổi như những tên nam nhân khác, muội tin ta được không?"

"Hu hu hu..." Nàng nhắm mắt lại, nước mắt ào ào rơi, mũi đỏ bừng, nghẹn ngào lên tiếng.

Hắn chầm chậm hôn lên mắt nàng, đôi môi ấm áp chạm vào nước mắt ẩm ướt, hắn chưa từng ôn nhu như vậy.

Không khí nóng lên, đối mặt với cửa ải cuối cùng, hắn kịp thời ngừng lại, trong nháy mắt thanh tỉnh, bởi hắn muốn lưu lại thứ ấy cho đêm tân hôn, để nàng danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn, chứ không phải mập mờ như bây giờ.

Thông phòng, chính là thiếp. Đặt người mình yêu vào vị trí này thật đáng khinh, nhưng hắn sắp đi xa, ngoài kế này ra thì không còn cách nào có thể thuyết phục cha mẹ hắn, mà hắn lại càng không muốn phải bỏ nàng trong tình thế hiện nay.

Lưu Tống Vương phương nam đã đưa hắn một cành ô liu, nếu không có gì thay đổi, hắn sẽ tham gia vào phong trào chia rẽ vương triều nhà họ Ngụy, một lần đi này sẽ mất nhiều năm, làm sao hắn có thể bỏ lại ánh trăng duy nhất trong lòng mình đây?

"A Viện, đừng sợ. Ta cam đoan, sau này nhất định sẽ cưới muội một cách vinh quang nhất." Hắn liếm láp nước mắt trên gò má nàng từng chút một, hết sức dịu dàng.

Cảm giác ấm áp khi mới tỉnh dậy kia trong nháy mắt bị đánh tan, hiện thực ập vào mặt, nàng choáng váng đến nát thần hồn. Thì ra ngay cả Lục Phỉ, cũng muốn nàng làm thiếp.

A Viện từ từ nhắm hai mắt, cảnh tượng trước mắt nhạt nhòa, trong lòng lại hết sức rõ ràng.

. . .

Hai ngày sau, Lục Phỉ đưa A Viện trở về, ngày hôm sau thì Lục phu nhân trở lại.

"Làm càn!"

Phòng chính truyền đến một tiếng quát, khó có khi nghe thấy Lục lão gia tức giận.

Ở bên ngoài, những người hầu đều trốn đi thật xa, không ai dám lại gần.

"A Viện! A Viện!" Từ bà tử bưng khay trà chạy tới.

A Viện đang tẩy trà cụ, ngẩng đầu đáp một tiếng.

Từ bà tử ném khay trà đi, lôi kéo nàng vào buồng trong.

"Từ bà tử, ta còn chưa tẩy trà cụ xong..."

Từ bà tử quay lưng đóng cửa thật kỹ, một mặt nghiêm túc: "Ngươi thành thật nói ta nghe, có phải ngươi có quan hệ với thiếu gia không?"

A Viện kinh ngạc: "Sao? Quan hệ gì?"

"Vừa nãy ta ở phòng chính nghe được, thiếu gia nói với lão gia phu nhân ngài muốn nạp ngươi, ngươi có biết chuyện này không?"

Gương mặt A Viện đông cứng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Vậy là ngươi có biết." Từ bà tử thấy nàng phản ứng như vậy, làm sao còn không hiểu ra.

"A Viện ơi là A Viện, ta thấy ngươi bình thường tỉnh táo biết bao, sao cuối cùng lại nghĩ quẩn như vậy!" Từ bà tử vỗ đùi thất vọng.

"Ta cũng không muốn thế." A Viện thấp giọng.

"Thiếu gia ép buộc ngươi?" Bà nhanh nhạy hỏi lại.

A Viện lắc đầu: "Từ bà, ta sẽ không đáp ứng chuyện làm thiếp, bà yên tâm."

"Nhưng... đó là thiếu gia." Từ bà tử có chút lúng túng, làm thiếp đương nhiên chẳng hay ho gì, nhưng quan trọng là làm thiếp cho ai. Nếu như làm một cô vợ bé của một lão già, vậy thật sự hết sức bi thảm, nhưng đổi lại là của một nam tử tài hoa hơn người, tương lai xán lạn thì sao? Bà cũng không biết.

A Viện lau khô nước dính trên tay, sắc mặt bình tĩnh: "Dù là với ai, ta cũng sẽ không làm thiếp."

Từ bà tử liếm môi, không biết nên khen nàng có chí khí hay tiếp tục mắng nàng ngốc.

"Ta ra rửa chén trà." A Viện vòng qua bà, mở cửa ra ngoài.

Ở ngoài cửa, đã có sẵn một đám người mắt to mắt nhỏ nhìn nàng.

A Viện ngẩng đầu nhìn lướt qua bọn họ, sau đó cúi đầu nương theo kẽ hở trong đám người xuyên qua.

"A Viện..."

"Đừng gọi, để con bé đi đi."

Từ cửa sau của Lục gia, A Viện hướng đến bờ sông.

Mùa xuân tới, cá trong sông lần nữa được thoải mái bơi lội, có ba đứa trẻ đang đùa giỡn bên bờ sông, nhờ tiếng cười của bọn chúng, dường như không khí mùa xuân còn vương chút hơi lạnh cũng trở nên náo nhiệt hơn.

"A Viện?" Một giọng nữ quen thuộc truyền đến.

A Viện quay đầu nhìn lại, chẳng phải là Xuân Hoa đang ngồi bên bờ sông đó ư? Từ khi nàng vào Lục gia, hình như rất ít khi gặp được những gương mặt quen thuộc này.

"Xuân Hoa tỷ tỷ." A Viện đi đến.

"Đã lâu không gặp, khí sắc không tệ nha." Xuân Hoa vừa giặt đồ vừa cười nói, "Có phải đồ ăn của Lục gia tốt quá hay không, ta thấy mặt muội tròn ra một vòng rồi đấy."

A Viện sờ lên mặt: "Thật ư?"

"Xinh đẹp khỏe mạnh, càng lúc càng quyến rũ nha!" Xuân Hoa một bên khen ngợi, một bên suy nghĩ.

"Tỷ nói đùa."

"A Viện, ta nói với muội cái này, nhưng mà muội đừng nói ai đấy." Xuân Hoa lau tay lên váy, đứng dậy.

"Tỷ cứ nói đi, A Viện không phải người nhiều chuyện." Nàng đáp.

Xuân Hoa tiến tới thấp giọng: "Muội sắp đến cập kê rồi mà còn chưa có ai, ngay cả ta cũng thấy gấp giùm đây."

"Ta không vội..."

"Ai! Ta hiểu, cô nương lớn rồi, bắt đầu biết thẹn thùng!" Xuân Hoa vừa cười vừa nói, "Nhưng lần này là một người rất tốt, nếu không vì ánh mắt nhà người ta cao, ta đã giới thiệu cho em chồng của ta rồi."

A Viện: "..." Thế thì tỷ cứ giới thiệu em chồng của tỷ đi chứ?

"Muội nghe ta bảo, nhà hắn ở trên trấn, nhân phẩm tốt, gia sản cũng dày, có hàng xóm láng giềng làm chứng. Hơn nữa nhà hắn còn có một tòa nhà "tam tiến tam xuất", trông khí thế lắm." Xuân Hoa nói vô cùng khoa trương, giống như đang kể về một bí mật gì to tát ghê gớm, vừa kích động muốn kể vừa sợ người ta nghe được.

"Điều kiện tốt tới vậy sao?" A Viện có chút tò mò.

"Đúng thế, tiểu tử này cũng được lắm, dáng dấp đoan chính, nghe nói còn làm buôn bán không nhỏ nữa." Xuân Hoa thấy nàng có vẻ hào hứng, lập tức nói thao thao bất tuyệt, nào là về gia sản nhiều ra sao, đối nhân xử thế tốt thế nào, thậm chí còn moi ra thêm thông tin từ những người hầu trung thành của hắn, thoạt nhìn đã bỏ không ít tâm tư tìm hiểu. (1)

A Viện tâm tình vốn không tốt, cứ như vậy nghe nàng ta nói một tràng cũng chẳng lên tiếng ngắt lời. Xuân Hoa nói mãi đến khô cả họng, cuối cùng hỏi một câu: "Muội thấy sao?"

"Cảm ơn tỷ tỷ, A Viện được tỷ quan tâm, nhưng bây giờ vẫn chưa muốn cưới hỏi." A Viện rốt cuộc lấy lại tinh thần.

Xuân Hoa sửng sốt, đến mức này mà cũng không động tâm? Vậy, vậy thì... Nhớ tới một điểm mấu chốt mình đang giấu diếm, cô nghĩ mình không thể không biết xấu hổ nói ra được.

"Muội muội à, suy nghĩ cho kỹ, đây chính là một người rất được." Xuân Hoa thấy nếu giờ phải từ bỏ thì vẫn có chút tiếc nuối, liền cố gắng nói thêm vài câu.

A Viện cười lắc đầu: "Đa tạ Xuân Hoa tỷ hao tâm tổn trí, A Viện tạm thời chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng ạ."

Xuân Hoa nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ trông thấy có bạc đang mọc cánh bay qua.

"Tỷ giặt đồ tiếp nhé, A Viện có chuyện phải đi trước." Sợ nàng ta lại bồi thêm, A Viện vội quay đầu trở về.

Từ bà tử lúc này đang kéo xe đồ ăn ở đằng xa, thấy A Viện đi tới bên này, đợi tới khi nàng lại gần liền hỏi: "Khi nãy Xuân Hoa nói gì vậy?"

"À, tỷ ấy muốn làm mai cho ta, nhưng ta không đồng ý." A Viện cúi đầu nói.

"Là người như thế nào?" Từ bà tử hứng thú hỏi.

A Viện kể sơ lược một phen, đã giảm bớt những lời ca tụng Xuân Hoa đắp lên.

"Làm đúng lắm, ta thấy chuyện này không đơn giản." Từ bà tử nghe xong gật đầu, ánh mắt nhìn A Viện thêm phần tán thưởng.

"Không đơn giản sao?" A Viện hỏi.

"Ngươi nghĩ xem, cô ta có một đứa em chồng bằng tuổi ngươi, nếu nhà trai có điều kiện tốt đến vậy, thế thì còn đến phiên người ngoài như ngươi sao?" Từ bà tử thấp giọng nói.

A Viện ngược lại không hề nghĩ tới những điều này, lúc nãy hoàn toàn vì tâm tình không tốt nên nàng mới nghe Xuân Hoa nói chuyện. Có một Lục Phỉ khuấy động cuộc sống, nàng biết mình không để mang tâm lý mong đợi chuyện hôn nhân như những cô nương bình thường.

"Ra là đạo lý này, vẫn là Từ bà gừng càng già càng cay." A Viện mỉm cười.

Khúc 'thậm chí còn... của hắn' nguyên tác là "连平时很少跟人红脸都打听出来了". Mình không rõ cụm "跟人红脸" cho lắm, "跟人" nghĩa là người hầu, "红脸" đại loại là người tốt (giải thích còn dài nữa nhưng tựu chung là vậy), nên dịch thoát khúc này một chút, bạn nào biết thì cmt cho mình với nhé. Xie xie ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net