Chương 10: Đừng động, để ta hôn muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Viện

-Tác giả: Hà Cam Lam-
- Editor: Pianvy Kim -

[Truyện được chính chủ re-up duy nhất và đồng thời với wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng"]

Rạng sáng ngày thứ hai, Từ bà tử biết A Viện đã trở về liền lập tức bưng điểm tâm chạy đến phòng nàng, không ngừng hỏi thăm rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

A Viện không có ý giấu diếm, có bao nhiêu đều kể cho bà, kể cả việc Lục Phỉ tìm được nàng thế nào. Nhưng đương nhiên, lúc kể lại cũng có lược bớt đi vài chỗ không cần thiết.

"Hừ! Đúng là đê tiện!" Từ bà tử tức giận mắng, "Còn tự coi mình là Vương Mẫu nương nương, ta nhổ vào! Tiện nữ đó, thiếu gia coi trọng nó mới là quỷ!"

"Từ bà..." A Viện dựng ngón tay ngăn ở giữa môi, "Hai chúng ta biết là được rồi, đừng nói ai biết cả."

Từ bà tử tức đến lồng ngực phập phồng, bà cả đời chưa từng thấy nữ nhân nào ác độc như vậy, nên nhịn không được mà tiếp tục thóa mạ: "Không có lương tâm, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!"

Trong lòng A Viện dâng lên một chút ấm áp, mặc dù Từ bà tử thường xuyên chiếm tiện nghi, hay dùng mánh khóe để sai nàng làm mấy việc vặt, tuy nhiên vẫn phân biệt trái phải rõ ràng, nghe chuyện xong lập tức đứng về phía nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Ngươi đừng sợ, nếu lão gia phu nhân mà biết chuyện thì chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."

A Viện lập tức lắc đầu: "Đừng để các ngài ấy biết."

"Tại sao? Ngươi không tin chủ nhân?"

"Thật sự không phải." Chính là vì nàng tin tưởng phẩm tính của phu thê Lục gia, cho nên mới không muốn làm khó bọn họ vì chuyện xấu này. Một bên là thiên kim huyện lệnh, đắc tội với nàng ta chẳng khác gì bê đá đập chân, một bên là đạo đức chính nghĩa, nếu làm như không thấy, há chẳng phải đã cùng một phe với tội đồ hay sao? Nghĩ vậy, A Viện không nghĩ làm phiền người có ân với mình như thế.

"Ta không sao cả, về sau đề phòng nàng ta là được."

Từ bà tử suy nghĩ một lúc cũng gật đầu nói: "Ngươi vẫn còn chưa chồng, chuyện này lộ ra sẽ gây hại cho thanh danh, vẫn nên giấu đi thì hơn."

Mạch suy nghĩ hai người khác biệt, nhưng tựu chung vẫn nhất trí một điều – không nói.

Nhưng A Viện không nói, không có nghĩa Lục Phỉ sẽ không điều tra. Tối hôm qua bộ dạng nàng ấp úng rõ ràng có vấn đề, nàng sống trong thôn nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp phải sự tình này, cớ sao hôm qua lại bị?

Lục Phỉ trước tiên đến chỗ Tú Trân bóng gió một phen, phát hiện ánh mắt nàng ta mặc dù trốn tránh nhưng lời nói không lộ chút kẽ hở nào, hiển nhiên không thể moi ra chân tướng từ chỗ nàng ta.

"Hà Lựu Tử tỉnh lại chưa?" Lục Phỉ hỏi Hứa Thu.

Hứa Thu đáp: "Đại phu nói hắn còn sống đều do ông trời chiếu cố, chỉ sợ chưa tỉnh lại ngay được."

Lục Phỉ hừ lạnh: "Chiếu cố? Không thể."

Da thịt tổn thương chỉ là bị thương nhỏ, đường về sau còn dài, muốn trừng trị hắn đâu cần phải ra tay đánh đập?

"Khi nào hắn tỉnh thì báo ta một tiếng." Lục Phỉ nói.

"Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ." Hứa Thu trả lời.

A Viện nghỉ ngơi suốt một ngày, vốn cho rằng có thể quên đi bóng ma hôm qua, không nghĩ vừa ngủ được lại bị đánh thức.

"Cứu ta với..." Nàng lớn tiếng hô, sau đó từ trên giường bật dậy, đầu đầy mồ hôi.

Bốn phía đen sì, đêm tối như mãnh thú đói khát, mở ra cái mồm đầy máu, như sắp sửa nuốt chửng nàng.

A Viện rút vào trong chăn, ôm chặt mền bao lấy bản thân, hai mắt đen nhánh mở ra, trong lòng đầy sợ hãi và lo lắng. Nàng nghĩ đến tên nam nhân hay lật cửa sổ nhà nàng, lúc này nàng vô cùng khát vọng thấy hắn từ bệ cửa nhảy vào phòng, đến đứng trước mắt nàng.

Thân thể co thành một đoàn, nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng có hắn đứng bên cạnh trông nàng, dùng phương thức đó để giảm bớt sợ hãi.

"Lục Phỉ. . ."

Thật vất vả đi vào giấc ngủ, trong mơ nàng luôn gọi tên hắn.

. . .

Lục phu nhân muốn Tú Trân trở về huyện thành trong ngày mai, cho nên phân phó quản gia đặt mua không ít đặc sản cho người Trần gia bọn họ. Mặc dù Tú Trân đã rớt khỏi danh sách ứng cử viên nàng dâu, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn nên làm đủ, điều này Lục phu nhân rất rõ ràng.

"Phu nhân, nhiều đồ tốt như vậy, đều đưa đến huyện thành sao ạ?" Tú Trân cười bước đến, nhìn thấy trong phòng chất đầy những rương.

"Con tới đúng lúc quá, mau nhìn giúp ta xem có thiếu gì không." Lục phu nhân cười hướng nàng ta, ngoắc tay gọi lại.

Tú Trân đi tới, nhìn lướt qua danh mục quà tặng, ả cười nói: "Phu nhân khách khí quá, mấy món đồ này chắc là tốn không ít."

"Nhiều lễ không sao, ít mới đáng trách, dù sau ta còn muốn quấy rầy phủ nhà con hai ngày, đến tay không thì không được." Lục phu nhân đáp.

Tú Trân nói đùa: "Phu nhân tặng cha mẹ ta nhiều đồ như vậy, có thể cho ta một kiện được chứ?"

"Ồ? Con hứng thú với cái gì?" Lục phu nhân hứng thú hỏi.

Tú Trân thích Lục Phỉ, nhưng cũng chưa từng nhìn trúng Lục gia. Mặc dù Lục gia được coi là phú hộ ở thôn Thanh Thủy, nhưng so với huyện lệnh vẫn không đáng là bao, cho nên dù ả có ý với Lục Phỉ chăng nữa, thì vẫn luôn bày ra bộ dáng tiểu thư, chưa từng mở miệng đòi hỏi thứ gì. Lần này thế nhưng lại tự mình nói, Lục phu nhân cảm thấy kỳ quái.

"Gia nhân trong nhà phu nhân thông minh lanh lợi, so với nhà chúng ta tốt hơn nhiều lắm. Tú Trân muốn mạo muội hỏi xin phu nhân, liệu có thể tặng cho Tú Trân một người, để nàng ta dạy dỗ gia nhân phủ nhà Tú Trân có được không?" Ả cười hỏi.

"Lai giả bất thiện (1)", đây là thứ lóe lên trong đầu Lục phu nhân trước tiên.

Bà cấp tốc lướt qua nhiều đối sách, khóe miệng nâng một nụ cười nhẹ, tiến lên trước cầm tay Tú Trân mà nói: "Tú Trân à, con không hiểu rõ chuyện bên trong, ta không trách. Con nghe ta nói, người hầu trong Lục gia ta đều vì sinh kế khó khăn mới bán thân vào phủ làm nô, theo như con nói, bọn họ cần cù chịu khó, thông minh tháo vát, ta là chủ nhân càng không thể đưa bọn họ cho người khác được! Làm thế chẳng phải sẽ khiến người ta nói chủ nhân ta quá mức bạc bẽo ư?"

"Phu nhân thấy để bọn họ đến hầu trong phủ huyện lệnh không tốt ư?"

Lục phu nhân ý cười không giảm: "Nhìn con hình như vẫn còn hiểu lầm chăng? Ta không nói phủ huyện lệnh không tốt, có điều bọn họ sinh trưởng ở thôn Thanh Thủy, đến phủ huyện lệnh là chuyện tốt, nhưng bọn họ vẫn là muốn ở gần người nhà hơn."

Sắc mặt Tú Trân có chút không vui, ả nhếch miệng, ra vẻ tiếc nuối thở dài: "Vẫn là phu nhân không thương Tú Trân."

"Tặng người quả thực có chỗ không thỏa đáng, Tú Trân nếu muốn thứ khác, không cần nói hai lời ta liền đồng ý ngay!" Lục phu nhân vỗ tay nàng ta, cất giọng hô, "Vương ma ma, mau đem cây lục gấm xuân sơn Tứ Xuyên ra đây, chất vải tươi sáng như vậy hợp Tú Trân lắm cho xem!"

Khóe miệng nàng ta kéo một cái, nàng ta còn thiếu một chút vải này sao?

Kế hoạch thất bại, nàng ta chỉ đành thất thểu bỏ về.

Lục phu nhân cùng Tú Trân rời đi, thời điểm sắp đi, vị tiểu thư cao cao tại thượng này còn đặc biệt cho người mang một kiện đồ vật đến cho A Viện.

"Cái gì thế?" Mọi người chen lấn tò mò hỏi.

A Viện nâng bọc đồ lên, không muốn mở ra nhìn.

"Mau mở ra xem là gì đi! Ta nói đồ vật của Trần tiểu thư này nhất định rất đáng tiền!" Có người ồn ào.

"Đúng đúng đúng, xem có phải bạc hay không, nếu là bạc thì phải chia cho chúng ta một chút nha!" Có người đùa giỡn nói.

Từ bà tử phất tay: "Các người không làm việc à, mau đi ra đi!"

"A Viện, đừng hẹp hòi thế, mở ra xem đi."

"Đúng thế nha, bọn ta chỉ nhìn một chút, đâu có mất miếng thịt nào."

Mọi người lao nhao như vậy, Từ bà tử có chút không khống chế được cục diện.

A Viện một tay nâng bọc đồ, một tay lật mở, một chiếc váy hồng tiên diễm xuất hiện.

"Sao Trần tiểu thư lại cho A Viện y phục xuyên thấu (2) thế này!" Có người không suy nghĩ trực tiếp nói ra nghi vấn.

"Mặc dù là đồ xuyên thấu, nhưng ngươi xem chất vải tốt như vậy, đáng giá biết bao tiền đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, không hổ là y phục xuyên thấu của tiểu thư, nhìn qua đã thấy khác thường, không biết sờ vào thì thế nào..." Có người còn đưa tay muốn động vào, lại bị Từ bà tử ngăn cản.

"Được rồi, không phải bạc thì an tâm rồi chứ! Tất cả giải tán đi, việc còn chưa làm xong, muốn bị chủ nhân trừ tiền lương có phải không?" Bà mở miệng đuổi người.

Đám người đã được thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên lập tức giải tán, ai bận việc người nấy, chỉ có A Viện vẫn đứng tại chỗ, siết chặt y phục trong tay.

Từ bà tử trấn an nàng: "Chắc cô ta định dùng y phục để nhận lỗi với ngươi chăng?" Nói vậy nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, tặng tiền bạc là được rồi, sao nhất định phải tặng y phục? Mặc dù y phục cũng tốt, nhưng như vậy cũng quá xem thường người ta rồi.

A Viện cắn chặt môi, cơ hồ sắp rỉ máu.

"Thôi, đừng so đo với cô ta, ai bảo ta và ngươi không đầu thai vào chỗ tốt..." Từ bà tử cũng tức giận, trong lời nói còn nghe ra được bà oán hận. Một số ít người sinh ra liền là tiểu thư, lại có một số người từ khi sinh ra đã làm phận nô lệ, quá mức chênh lệch.

"Phải, nàng ta chính là được may mắn đầu thai vào chỗ tốt." Ngón tay A Viện nắm chặt đến trắng bệch, thanh âm nhỏ nhẹ bình thản.

. . .

Lục Phỉ không quá để ý đến Tú Trân, nhưng đối với từng động tĩnh của A Viện lại rõ như lòng bàn tay, cho nên đương nhiên biết Tú Trân trước khi rời đi đã gây ra chuyện gì. Cũng chính vì điều này, hắn cũng không biết liệu có phải ả đã nhận ra quan hệ giữa hắn và A Viện hay không nên mới làm nhục nàng.

Đêm khuya, Lục Phỉ nhảy cửa sổ mà vào như mọi lần.

Ánh trăng trải đầy đất, một chiếc váy hồng phấn còn in dấu giày nằm trơ trọi trên mặt đất, cùng ánh trăng mỏng manh làm bạn.

A Viện đưa lưng ra ngoài, cuộn tròn thân thể ngủ trong một góc.

Lục Phỉ nhìn lướt qua váy hồng trên đất, không do dự giẫm lên, hướng đến bên giường, trầm mặc vén chăn lên nằm xuống ở phía ngoài.

Mắt to của A Viện mở trừng, nhìn chằm chằm vào vách trường.

Lục Phỉ gối hai tay sau đầu, nhắm mắt lại, tựa hồ như sắp ngủ.

"Lục Phỉ." Tầm nửa canh giờ sau, A Viện lật người lại, mặt hướng về phía hắn.

"Ừ?" Hắn nhắm hai mắt đáp.

"Huynh có từng nghĩ sẽ rời khỏi đây không?" A Viện hỏi.

Lục Phỉ hỏi ngược lại: "Muội thấy số lần ta rời khỏi nơi này còn chưa đủ nhiều à?"

"Ta không nói rời đi để du lịch, mà là bỏ xứ đi luôn, không bao giờ trở về nữa...." A Viện nhẹ đáp.

Lục Phỉ mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Có ý gì?"

"Ta có ý gì đâu." A Viện chớp chớp mắt, mặt mờ mịt.

Lục Phỉ hoa mắt, tưởng như vừa nhìn thấy một con cún nhỏ đang phe phẩy cái đuôi.

"Chán ở thôn này rồi sao?" Thấy nàng dường như không phải ý kia, sắc mặt hắn hơi nguội xuống, còn đưa tay sờ lên mặt nàng.

Quả nhiên, cùng nằm trên một giường, hắn khó mà khống chế bản thân không ra tay.

A Viện nhẹ giọng thở dài, mệt mỏi nói: "Đúng vậy, chán tận cổ..."

"Một tuần nữa ta sẽ rời đi, tầm nửa năm mới trở về, muội muốn đi cùng ta sao?" Hắn nghiêng đầu, ôn nhu trầm thấp nói.

A Viện há hốc miệng, lập tức thanh tỉnh.

Nàng đã đáp ứng với Lục phu nhân sẽ ở lại đến khi Lục Phỉ rời đi, không thể nuốt lời.

"Ta... Ta vẫn nên ở nhà đợi huynh trở về thì hơn." Nàng cử động cơ mặt, cố gắng rặn ra bộ dáng vui vẻ đơn thuần.

Yết hầu Lục Phỉ khẽ động, chỉ thấy miệng nàng mở ra đóng lại, nói gì cũng không chú ý nghe.

"Đừng động, để ta hôn muội một cái." Bản năng trong hắn trỗi dậy khó nhịn, ấn lên đầu nàng nói.

Lai giả bất thiện – 来者不善: người tới không có ý tốt, phải cảnh giác phòng bị (baike)Váy xuyên thấu: mình cũng không biết là loại váy gì, chắc là giống mấy phim huyền huyễn hay có mấy cái váy bồng bềnh xuyên thấu ấy mn ạ

Editor: Có thể các bạn không tin nhưng mặc dù chương này nhìn dễ nhưng mà mình cũng khốn khổ vì nó @@ Đọc trên Tấn Giang mà còn bị mất chữ các bạn ạ, mà mất chữ thì đọc có hiểu gì đâu. Lúc đầu mình còn tưởng là lỗi font, nhưng hóa ra là do Tấn Giang censored (cái khúc Tú Trân xin người hầu ấy), chả hiểu sao censored luôn =))) mấy trang re-up từ Tấn Giang cũng mất chữ. May mắn sao mình tìm dc cái web up không mất chữ, nên mới có cái edit được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net