Chương 9: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Viện

-Tác giả: Hà Cam Lam-
- Editor: Pianvy Kim -

[Truyện được chính chủ re-up duy nhất và đồng thời với wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng"]

Ánh trăng xuyên qua bóng mây, càng lúc càng sáng ngời. Mấy côn trùng nhỏ trong rừng cây phát ra thanh âm huyên náo, cẩn thận lắng nghe, gió bốn phương đều tĩnh lặng.

"Cẩn thận!" Lục Phỉ khẽ vươn tay, vừa vặn vươn tay đỡ lấy A Viện chuẩn bị ngã xuống.

"Lục Phỉ..." A Viện run run nói.

"Vội cái gì, tiếp tục nói." Lục Phỉ nâng nàng lên, cất bước về phía trước, tay kéo theo nàng, "Còn nhớ ở đâu không?"

"Còn nhớ..." A Viện đưa tay chỉ về hướng đông, "Là ở chỗ này."

Lục Phỉ đè lên bả vai run rẩy của nàng, lạnh lùng thốt: "Tốt nhất tên đó nên chết rồi, bằng không chỉ vì những thứ hắn đã làm với muội, ta chắc chắn sẽ khiến hắn sống không bằng chết..."

A Viện ngửa đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn đã lạnh hơn cả lúc thường ngày.

Hai người tiếp tục nhắm hướng đông mà đi, khi đến một sườn đất bị một đống lá cây tử che khuất, A Viện nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt tay áo của Lục Phỉ: "Ở đây..."

Lúc ấy nàng và Hà Lựu Tử giằng co, thấy bản thân sắp bị hắn khinh bạc, dưới tình thế cấp bách, nàng rút cây trâm gỗ trên đầu ra, đâm vào cổ Hà Lựu Tử... Thời điểm máu hắn tuôn trào, nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ vậy.

Lục Phỉ đi xuống sườn đất, dùng chân hất đống lá cây tử ra, sau đó ngồi xổm xuống, quẹt lấy một chút bùn đất.

A Viện đứng bên trên, ôm tay chậm rãi ngồi theo, sợ hãi hỏi: "Hắn... hắn chết chưa?"

"Không chết cũng bị muội chôn sống." Lục Phỉ đáp.

"Thật sự đã chết rồi?" A Viện hai chân mềm nhũn, thụp xuống đất, vô cùng hoảng hốt thất thố, nước mắt bắt đầu lăn như suối.

"Nếu muội dám khóc, ta liền sẽ thật sự chơi chết hắn." Lục Phỉ ngồi xổm tại chỗ, ngước mắt lên liếc nàng một cái.

"Sao?" A Viện không phản ứng kịp.

Lục Phỉ dùng tay quét bùn đất dính trên mặt Hà Lựu Tử, lại lật hắn ra đằng sau để xem xét vết thương bị A Viện đâm thành: "Đáng tiếc, vậy mà không phải tử huyệt."

Cây trâm đã đâm vào phần cơ bắp trên gáy, có lẽ lúc ấy A Viện quá khẩn trương, nên mới tưởng là mình ghim trúng cổ hắn.

Biết chuyện không như mình nghĩ, A Viện mới miễn cưỡng lau khô nước mắt, chạy chậm xuống dưới, đứng sau lưng Lục Phỉ: "Hắn chưa chết thật sao?"

Không biết trời xui đất khiến thế nào, vì để không bị phát hiện, A Viện đành kéo hắn tới giấu chỗ này, trùng hợp bùn đất ở đó lại giúp hắn ta cầm máu, hiện tại vết thương đã lẫn vào bùn đất mà kết vảy, hắn ta chưa tỉnh chỉ là vì mất nhiều máu quá mà thôi.

"Cây trâm kia đâu?" Lục Phỉ hỏi.

A Viện đáp: "Muội cất đi rồi." Tang chứng thế này, làm sao có thể lưu lại?

"Lấy ra đây."

"Huynh làm gì?"

"Đâm hắn phát nữa."

Mặc dù nói như vậy, Lục Phỉ vẫn có chừng mực, cũng không khiến Hà Lựu Tử thảm đến mức chó cắn áo rách.

Chỉ có điều, chuyện Hà Lựu Tử sau khi lành thương vô duyên vô cớ té gãy một cái chân, thôn Thanh Thủy này lập tức đồn thành "thảm án", ai cũng không biết được nguyên cớ, đặc biệt là Hà Lựu Tử.

Lúc này, biết Hà Lựu Tử không chết, A Viện liền thở dài một hơi, nhìn Lục Phỉ phái người khiêng hắn ra khỏi rừng, nàng nắm tay áo hắn hỏi: "Huynh tính làm gì hắn?" Mặc dù nàng mong loại người như hắn xuống địa ngục càng nhanh càng tốt, nhưng cũng không muốn làm bẩn tay mình.

"Vết thương của hắn sau này sẽ lành, còn cái khác... thì đừng mong chờ." Lục Phỉ cười khẽ một tiếng, tiếng cười vang vọng trong đêm, nghe càng âm u lạnh lẽo.

A Viện mấp máy môi, ôm cánh tay, lúc này mới nhận ra trời đêm đã lạnh.

Lục Phỉ quay người muốn nói thêm, lại nhìn thấy cái đầu rối bù của nàng vô cùng chói mắt, liền đưa tay chải vuốt mái tóc giúp nàng.

"A. . . Nhẹ thôi. . ." A Viện suýt nữa bị lực tay mạnh của hắn đẩy ngã ra đất.

Lục Phỉ cũng không nhẹ tay, hỏi: "Hà Lựu Tử tại sao dám khi dễ muội?"

A Viện ngây ra một lúc, cúi đầu đáp: "Có lẽ là vì... ta ngốc." Ngây thơ xông lên cứu người khác, lại tự biến mình thành con cá trên thớt.

"Ta đương nhiên biết muội ngốc," Lục Phỉ tiếp, "nhưng đây không phải lý do hắn dám ra tay."

"Bởi vì ta quá dễ tin người..."

"Ừm?"

"Đừng hỏi nữa, ta không muốn nói." A Viện quay đầu sang chỗ khác, trong lòng giận dữ, phần vì Tú Trân đã bỏ mặc nàng để chạy trốn, phần vì chính bản thân mình.

Lục Phỉ hiểu rõ A Viện, thậm chí còn nhiều còn hơn nàng có thể tưởng tượng. Thấy nàng có vẻ mệt mỏi, hắn không muốn ép buộc nữa, mà đưa tay lên sờ gáy nàng: "Lạnh không? Muốn gia đưa muội trở về không?"

"Không muốn."

"Lên đi." Hắn đi lên, nửa ngồi xuống trước mặt nàng.

Lục thiếu gia đã hạ mình, A Viện cũng không dám từ chối, đành phải ghé lên lưng hắn, để hắn cõng mình.

"A Viện?"

"Ừm."

"Cơm của Lục gia ngon quá phải không?"

"..."

Ở phía Lục gia, Tú Trân luôn đứng ngồi không yên, kể từ bữa cơm tối đến giờ chưa có một khắc tĩnh tâm nổi. Nàng ta đi qua đi lại trong phòng, cơ hồi muốn làm Xuân Nha hoa cả mắt.

"Tiểu thư, người nên đi ngủ thôi." Xuân Nha nói.

Tú Trân vặn khăn tay thành một cuộn, trong lòng rối như tơ vò: "Ta không buồn ngủ."

Xuân Nha cảm thấy tiểu thư mình có chút dị thường nhưng lại không dám hỏi, chỉ đành đứng hầu bên cạnh, trơ mắt nhìn bộ dáng mất hồn vía của ả.

Qua một hồi lâu, Tú Trân cuối cùng cũng vứt chiếc khăn tay đi, đứng dậy nói: "Xuân Nha."

"Nô tỳ ở đây."

"Theo ta ra ngoài một chút."

"Tiểu thư lại ra ngoài ạ?"

Tú Trân tức giận nói: "Không có đi xa đâu, dạo quanh nhà Lục gia thôi."

"Dạ, được được..." Xuân Nha liên tục đáp.

Trời về khuya, thôn Thanh Thủy một mảnh đen kịt, Lục Phỉ cõng A Viện tới cửa thôn, vỗ vỗ mông nàng, để nàng từ trên lưng hắn tuột xuống.

A Viện sửa sang lại tóc tai, đi hướng về trước, còn hắn phủi áo choàng, bước sau nàng không xa không gần.

"Tiểu thư, trời không còn sớm nữa." Xuân Nha ở sau lưng Tú Trân, thấy ả không ngừng hướng ra cửa nhìn quanh, cảm thấy có chút kỳ quái, "Tiểu thư đang chờ ai sao?"

Tú Trân không đáp, nấp ở bồn hoa sau cửa tiếp tục quan sát.

Khoảng sau một nén nhang, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.

Xuân Nha lập tức hiểu rõ, hóa ra là tiểu thư đang chờ Lục thiếu gia! Mặc dù chiều nay tiểu thư tức giận bỏ đi, nhưng rõ ràng là trong lòng vẫn không bỏ được ngài ấy.

Mắt thấy Lục Phỉ đang sải bước về phòng hắn, Xuân Nha nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta không đi theo thiếu gia ư?"

Tú Trân cắn môi, không biết làm thế nào cho phải.

"Không được, chúng ta trở về." Trong lòng chọn lựa một phen, ả rốt cuộc từ bỏ.

"Dạ?" Xuân Nha hơi kinh ngạc.

Tú Trân liếc nàng: "Đêm hôm khuya khoắt đi tìm hắn, ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi mang tiếng hẹn hò riêng tư với nam nhân ư?"

Xuân Nha cúi đầu, im lặng không nói.

Ở cửa sau Lục gia, A Viên đứng khoanh tay đợi một hồi, cuối cùng cũng thấy cửa hé một khoảng nhỏ, lập tức trượt vào bên trong.

"Đa tạ huynh." A Viện hắt xì một tiếng nhỏ, quay người đóng kỹ cửa.

Hứa Thu đáp: "Nhanh về nghỉ ngơi đi, sáng mai ta thay muội xin quản gia cho nghỉ."

A Viện gật đầu, rụt cổ đi hướng về hậu viện của mình.

Hứa Thu nhìn lướt một vòng xung quanh, nhanh chóng bước về phía tiền viện.

"Tiểu thư!" Xuân Nha đột nhiên thấp giọng hô.

"Tự dưng hô to cái gì vậy?" Tú Trân giật mình quay đầu nhìn.

Xuân Nha bước lên một bước, ghé vào tai Tú Trân thấp giọng.

"Thật chứ?" Tú Trân nghe xong liền sáng mắt.

"Mới ngay vừa rồi, nô tỳ tận mắt nhìn thấy." Xuân Nha quả quyết nói.

Tú Trân đầu tiên thở dài một hơi, sau đó bắt đầu nghi hoặc: A Viện làm sao trốn thoát khỏi Hà Lựu Tử? Ai đã cứu nó? Chẳng nhẽ là người yêu của nó, Hứa Thu mà Xuân Nha vừa mới nhìn thấy ư?

Mang một bụng nghi hoặc trở về, đột nhiên, ngay khi đến ngưỡng cửa sương phòng, Tú Trân ngừng lại.

"Tiểu thư?"

Khoảnh khắc vừa rồi, giống như được soi sáng, ả bừng tỉnh đại ngộ.

Lục Phỉ về trễ, hậu viện bỗng nhiên xuất hiện một Hứa Thu, bị Xuân Nha hiểu nhầm là hẹn hò với A Viện... Tổng kết các thứ lại, chỉ có thể đưa đến kết luận.

Đáy mắt Tú Trân xuất hiện một vệt sáng, ả chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net