Chương 2: Cô và ly nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Sơ Tễ mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh dậy, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Hi cũng hiện ra một loại tự do tư thái. Nàng nằm ở trên sô pha, một hồi cẩn thận nhận ra khuôn mặt Nhạc Hi, một lúc lâu mới tìm về ý thức của mình.

"Như thế nào trở về đến muộn như vậy?" Trì Sơ Tễ đem ngón tay lạnh lẽo của mình từ lòng bàn tay cô rút ra, chống thân mình từ trên sô pha ngồi dậy.

Nàng giơ tay, che lại chính mình bởi vì cuộn tóc mà lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, âm thanh như là nước suối lạnh lẽo trên núi mang theo chát ý: "Bây giờ mấy giờ?"

Nhạc Hi cùng lúc đứng lên đi theo nàng, nhìn nàng trông vẻ trái phải xung quanh tìm dép, lập tức cúi người đem dép lê bên cạnh sô pha đối diện kéo lại đây, đặt ở bên chân nàng, nhẹ giọng trả lời: "Đã sắp 10 giờ rưỡi."

Trì Sơ Tễ xỏ dép lê vào, ngửa đầu lộ ra chiếc cổ tinh tế cao nhã của nàng, nhìn người con gái tuổi trẻ cao gầy phía trước tùy ý hỏi: "Ăn cơm tối xong rồi?"

Chỉ là vài câu thăm hỏi đơn giản, cũng đủ Nhạc Hi lộ ra tươi cười. Cô giơ lên khóe môi, ấm giọng nói: "Đã ăn qua, còn ngài?"

Trì Sơ Tễ giơ tay, khẽ che miệng mũi, hoàn toàn vỡ cái ngáp ẩn nhẫn. Nàng chịu đựng cơn buồn ngủ, dẫm lên dép lê đi đến hướng phòng mình: "Còn không có."

Bôn ba mấy ngày liền, làm nàng mệt mỏi đến cực kỳ. Lúc sau về đến nhà, nàng không quan tâm ngã vào trên sô pha liền ngủ, căn bản không kịp suy xét việc nhỏ đói bụng này.

Nhạc Hi nhìn hướng bóng dáng nàng sáng sủa, nhìn nàng cẩn thận tỉ mỉ quấn búi tóc lên, hai vai gầy nhưng lại có lực, eo lưng thẳng tắp... Nhìn váy lụa xoã tung phía dưới của nàng, hai cái đùi có sức lực lại thẳng dài, trong đầu hiện lên ý tưởng không nên có.

Nhạc Hi áp xuống xao động trong lòng mình, nhìn bóng dáng nàng đi xa, nhẹ giọng nói: "Tủ lạnh còn có bò bít tết, trứng gà cùng một ít khoai tây súp lơ, con chiên bò bít tết cho ngài thế nào?"

"Ngài cả đêm không có ăn cái gì, ít nhiều nên ăn một chút."

Tuy rằng Nhạc Hi biết Trì Sơ Tễ có thói quen "Qua 8 giờ không ăn", nhưng cô thật sự là quá lo lắng dạ dày yếu ớt của nàng. Cô sợ Trì Sơ Tễ cái gì cũng không ăn, buổi tối sẽ đau dạ dày.

Trì Sơ Tễ dừng bước chân, đứng ở ánh đèn nhìn xem bóng dáng trẻ tuổi trốn tránh trong đen tối kia, một hồi do dự, mới keo kiệt mà trả lời hai chữ: "Có thể."

Trì Sơ Tễ dừng một chút, bổ sung một câu: "Cũng bật đèn lên, không cần làm quá nhiều."

Nhạc Hi mỉm cười, và lộ ra một cái tươi cười nhợt nhạt hướng đối phương: "Dạ."

Một giờ sau, Trì Sơ Tễ sau khi tắm gội, bọc áo ngủ xuất hiện ở phòng bếp. Nàng đem tóc còn ướt vào trong khăn tắm, tay cầm dao nĩa ngồi ngay ngắn trước bàn ăn thong thả ung dung mà cắt bò bít tết.

Nhạc Hi ngồi đối diện nàng, nhìn bò bít tết chiên tốt của mình dưới tay nàng nhẹ nhàng bâng quơ mà tách rời thành từng miếng, thấp thỏm lại mong đợi nhìn về phía Trì Sơ Tễ: "Ngài cảm thấy thế nào, vị không quá tệ đi?"

Trì Sơ Tễ dùng nĩa xiên một miếng thịt, thấm nước sốt đưa tới bên môi ăn một miếng, nước thịt nồng đậm cùng nước sốt bắn ra ở trong miệng, cực kỳ thơm ngon.

Nàng nghĩ kỹ một chút, đang trước mặt Nhạc Hi đã lâu lúc này là khuôn mặt lớn tuổi giả uy nghiêm lại hơi hiện lên lạnh nhạt thoáng lộ ra một cái tươi cười. Nàng ngước mắt nhìn về phía Nhạc Hi, trong ánh mắt đối với hậu bối cổ vũ: "Con làm thực ngon."

Nhạc Hi không khỏi giương môi nở nụ cười.

Cô rũ mắt nhìn bàn ăn trước mặt mình, dưới tay nghiêm túc mà cắt bò bít tết, khóe mắt quét nhìn như có như không mà dừng ở trên người Trì Sơ Tễ.

Trì Sơ Tễ còn nhỏ liền tiếp nhận dạy dỗ múa ba lê, bắt đầu từ 24 tuổi đến năm ngoái vì nguyên nhân thân thể mà lui về đoàn, trước đó vẫn luôn là người ở vị trí cao nhất trong đoàn múa ba lê quốc gia.

Vô luận là khi nào, dáng vẻ động tác của nàng đều thập phần ưu nhã. Dù chỉ là ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, eo lưng thẳng thắn mà cắt bò bít tết, đều làm người không cách nào dời đi lực hấp dẫn tầm mắt.

Nàng là thiên nga, thiên nga xinh đẹp, nhất cử nhất động đều làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Giờ này khắc này, Nhạc Hi nhìn bò bít tết bị tách ra lưu loát dưới tay nàng, bắt đầu ước ao đối phương có thể ức hiếp mình dưới tay nàng.

Nếu nàng cũng có thể ăn mình thì tốt rồi.

Nhạc Hi không đúng lúc mà nghĩ, cực lực khống chế tầm mắt mình di chuyển trên mặt Trì Sơ Tễ, ý đồ đem tâm tình bị lạc đi của mình kéo về tại chỗ, bắt đầu giống lúc trước tìm lời để nói: "Đúng rồi, kết quả thi đấu thế nào? Học sinh của ngài đều thực xuất sắc, có phải hay không đều lấy được thành tích thực tốt."

Năm trước sau khi tự lui đoàn, Trì Sơ Tễ liền trở thành một giáo viên múa ba lê ở Học viện quốc tế thành phố Tinh và là trưởng đoàn múa ba lê đoàn trường.

Trì Sơ Tễ lần này đi công tác một tuần, là vì mang chính mình học sinh đi thủ đô tham gia thi đấu quốc gia.

Sau khi làm giáo viên, công việc mỗi ngày của Trì Sơ Tễ hầu như là huấn luyện học sinh, diễn xuất biên đạo múa, mang học sinh theo tham gia các loại thi đấu.

Quốc nội, quốc tế, gần như mỗi tháng đều phải đi công tác.

Song so với trước kia đang là thời điểm người ở vị trí cao nhất, nơi nơi biểu diễn không có thời gian ở nhà , đã làm Nhạc Hi cảm thấy rất tốt.

Không bằng mà nói, giờ này khắc này có thể cùng Trì Sơ Tễ "Cùng nhau ăn tối", đối với Nhạc Hi năm trước kia mà nói, là một loại khó có thể tưởng tượng xa xỉ.

Một năm này, hai người chung đụng thời gian, so với lúc tám năm trước đều đã nhiều hơn.

Người phụ nữ lớn tuổi cắt bò bít tết, liếc mắt đến hết sức đáp lời người con gái, khóe môi khẽ nhếch: "Cũng không sai biệt lắm, cầm giải vàng."

Mặt mày Nhạc Hi cong lên, thiệt tình thực lòng mà tán thưởng một câu: "Ngài thật lợi hại, học sinh của ngài cũng thực ưu tú!"

"Giải vàng hoàn toàn xứng đáng."

Trì Sơ Tễ hơi hơi mỉm cười, quyết định cùng cô tiếp tục "Khai thông": "Đang tốt, nói chuyện của con đi."

"Gần đây có phát sinh chuyện gì sao?"

Nhạc Hi một chút liền không nhịn được cười, cô cắt bò bít tết động tác cũng nhẹ nhàng hơn, cả người đều hiện ra một loại trạng thái sung sướng: "Không có gì chuyện thú vị. Bởi vì cấp ba, bài thi đặc biệt nhiều..."

"Đêm nay con trở về muộn như vậy, là bởi vì cùng bạn của con đi ra ngoài làm bài tập."

Trì Sơ Tễ gật đầu, nghiêm túc nghĩ: "Bạn của con... Triệu Tư Tư cùng Khổng Minh Tước?"

Nhạc Hi kinh ngạc: "Ngài còn nhớ rõ các bạn sao?"

Trì Sơ Tễ gật gật đầu: "Ừm, lớn lên đều thực đáng yêu, cho nên nhớ rõ."

Trì Sơ Tễ dừng một chút, tiếp theo bổ sung một câu: "Có điều về sau nếu là làm bài tập, không nên về nhà quá muộn. Trời tối, bên ngoài đối với đứa trẻ lớn như con như vậy mà nói nhất định có nguy hiểm."

Nhạc Hi nở nụ cười: "Dạ, con nhớ kỹ."

Nhạc Hi xiên khối bò bít tết bỏ vào trong miệng, thăm dò mà cùng nàng nói: "Nếu nói về bạn của con, có chuyện con muốn cùng ngài trao đổi đơn giản."

"Ừm?"

Nhạc Hi cắn một khối bò bít tết, cố sức làm giọng điệu của mình nhẹ nhàng: "Gần đây một nhóm giáo viên thực tập ở trường học mới tới, có một vị giáo viên Alpha đặc biệt xuất sắc, bạn của con... Triệu Tư Tư cô ấy vì thế lâm vào lốc xoáy tình yêu."

Nhạc Hi cắn nĩa, dừng một chút cân nhắc từ ngữ nói: "Theo cô ấy mà nói, người phụ nữ Alpha kia là vị nước biển, cô ấy có điểm lo lắng cho mình bởi vậy sẽ không nhận được ưu ái."

Nhạc Hi nói, thật cẩn thận mà nhìn liếc mắt Trì Sơ Tễ một cái: "Ngài đối với việc này có giải thích cái gì không? Ngài cảm thấy tình yêu của cô ấy, phải chăng có khả năng thành công?"

Trì Sơ Tễ thong thả ung dung mà ăn một miếng bò bít tết, suy nghĩ một hồi mới hỏi: "Bạn ấy muốn theo đuổi vị giáo viên kia sao?"

Nhạc Hi gật gật đầu: "Dạ."

"Dì đây cảm thấy bạn con không cần bởi vậy mà quá mức phiền não... Ít nhất phải chờ tới sau khi bạn con tròn 18 tuổi, cùng vị giáo viên kia thoát ly quan hệ giáo viên-học sinh lại suy xét cái tình yêu phiền não này cũng không muộn."

Trì Sơ Tễ ngước mắt, dùng đôi mắt quá mức đạm mạc kia nghiêm túc mà nhìn Nhạc Hi nói: "Tuy rằng theo ý dì tình yêu cô trò cũng không phải là loại thế tục không quan hệ đạo đức, chính là bởi vì quãng thời gian trải qua không ngang nhau, người lớn tuổi không cần nói cố ý hay vô tình, đều là tình nghi dụ dỗ vị thành niên..."

"Đây là một loại lừa gạt đã thấy qua. Cho nên dì cho rằng, giai đoạn hiện tại bạn con nên cần suy xét chính là học tập thế nào cho tốt."

Tốt... Thật là cách trả lời truyền thống kinh điển của gia trưởng.

Nhạc Hi sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười nói: "Vốn dĩ ngài suy xét hàng đầu chính là cái này sao?"

Trì Sơ Tễ nhìn cô một cái, như có như không mà cười một chút: "Bằng không con cảm thấy dì suy xét hàng đầu hẳn là cái gì?"

"Con còn tưởng rằng dì sẽ cảm thấy một cái Alpha yêu một cái khác Alpha là chuyện rất kỳ quái."

Trì Sơ Tễ xiên một miếng bò bít tết cuối cùng, nhàn nhạt nói: "Dì cũng không cảm thấy vấn đề kia có gì, bởi vì tình yêu này là thứ sẽ phát sinh ở bất luận dạng gì ở giữa hai cá nhân khác biệt, nó là một thứ cực kỳ cảm tính, mờ ảo không nói đến logic của tình cảm."

"Nếu ngày nào đó... Dì nói nếu ngày nào đó con cũng thích một Alpha, dì cũng hy vọng con không cần có gánh nặng tâm lý gì, rốt cuộc đây là chuyện bình thường phạm vi trong phát sinh."

Trì Sơ Tễ đem một miếng bò cuối cùng bít tết ăn hết, giơ tay lấy ly nước, ngửa đầu uống một ngụm nước.

Nhạc Hi nhìn cổ thon dài của nàng lộ rõ, tầm mắt cố ý vô tình mà dừng ở chỗ gáy tuyến thể của nàng, theo bản năng mà liếm liếm răng nanh của mình.

Cô nhịn một hồi lâu, mới như là cố sức tranh cãi một chút: "Con không thích Alpha."

Trì Sơ Tễ buông xuống ly nước, nhìn thần sắc trên mặt nghiêm túc của cô, hơi hơi có chút kinh ngạc.

Nàng gật gật đầu, có thể có có thể không mà nói một chữ: "Ừm."

Nhạc Hi nhìn nàng, ánh mắt mười phần nghiêm túc: "Con thích Omega." Vì tránh cho có nghĩa khác, Nhạc Hi còn cường điệu một câu: "Con đã thích một Omega."

Trì Sơ Tễ thực nghiêm túc mà đánh giá cô một chút, hỏi: "Hiện tại con có thể cảm thụ được đến mùi vị tin tức tố sao?"

Nhạc Hi lắc đầu: "Vẫn là không thể."

Nhạc Hi nhíu mày, trên mặt hiện ra một loại biểu hiện chính là tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng cũng không có liên quan: "Mặc dù như thế, nhưng con cho rằng, không cần biết mùi vị tin tức tố của nàng, đều sẽ không ảnh hưởng đến con đối với nàng thích."

Trì Sơ Tễ nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, như có điều suy nghĩ lệch một chút trong đầu.

Một hồi lâu, nàng mới mở miệng, có chút hoang mang mà nói: "Cho nên hiện tại chúng ta trao đổi từ 'đau đầu vì tình yêu của bạn con' biến thành 'đau đầu vì tình yêu của con' sao?"

Nhạc Hi bật cười, lắc lắc đầu: "Không, đương nhiên không phải, hiện tại con không suy xét giai đoạn vấn đề tình yêu, ít nhất chờ đến con thành niên lại nói."

Trì Sơ Tễ gật đầu, nhìn gương mặt trẻ tuổi kia của cô nói: "Vậy cũng thực nhanh, qua năm mới con chính là người trưởng thành rồi."

"Đúng vậy, nhưng một đoạn thời gian kia cũng thật dài mà."

Nhạc Hi thả lỏng ra, cười nói: "Tuy rằng nói đúng là không suy xét chuyện như vậy, nhưng trong lòng vẫn sẽ có điều lo lắng. Cũng nghĩ tới đối phương có thể hay không thích Alpha, có thể hay không thích một Alpha có tin tức tố có vấn đề khuyết tật..."

Trì Sơ Tễ chớp chớp mắt, nhìn Nhạc Hi cười một chút: "Những cô gái trẻ tuổi, đều giống con đáng yêu như vậy sao? Cái gì đều còn chưa có bắt đầu, liền rơi vào trong nhiều muộn phiền như vậy..."

Nhạc Hi sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn đến cơ thể Trì Sơ Tễ sau đó lại gần một chút, mười phần nghiêm túc mà cùng cô nói: "Đứa nhỏ, nếu nói tới vấn đề tình yêu, dì đây có thể cho con một cái kiến nghị: Chính là bất kể giới tính của con là gì, cái dạng người gì, tàn tật hoặc là không tàn tật..."

"Đều phải nhớ rõ một chuyện: đầu tiên con phải yêu chính mình, nếu con muốn yêu người khác, đồng thời cùng phát sinh một đoạn câu chuyện tình yêu tốt đẹp, như vậy liền đi thổ lộ."

"Nếu đối phương thích con, tất cả đều vui vẻ, các con có thể ở bên nhau dệt một đoạn câu chuyện tình yêu."

"Nếu đối phương không thích con, như vậy xin nhanh chóng từ bỏ, yêu chính mình thật tốt."

Nhạc Hi ngẩn ra một chút, giọng điệu hơi mang hoang mang mà nói: "Coi như giống như ngài nói, tình yêu là một thứ không nói đến logic, mười phần là tình cảm cảm tính, con lại như thế nào có thể đi kiểm soát chính mình có thích hay không một người đâu?"

Trì Sơ Tễ nhàn nhạt cười một chút: "Đương nhiên như thế, dì chỉ là nói cho con, đang thời điểm yêu đương cần vì mình dựng lên một cái cơ chế bảo hộ, để tránh chính mình chịu thương tổn."

"Cứ cho là tình yêu không thể kiểm soát, nhưng dì còn hy vọng con có thể từ tình yêu thưởng thức một chút ngọt ngào, mà không phải chịu thương tổn."

Nhạc Hi cong mặt mày nở nụ cười: "Lời này của ngài, con có thể hay không lý giải vì ngài quan tâm con đâu?"

"Chỉ là một ít lời khuyên đối với đứa trẻ." Trì Sơ Tễ đứng dậy, rũ mắt nhìn cô một cái, trong mắt chứa một tia ý cười: "Con cũng có thể hiểu thành vì là quan tâm con."

Trì Sơ Tễ duỗi tay chỉ đĩa đồ ăn: "Dì có thể hay không nhờ con thu dọn bàn ăn một chút ?"

Nhạc Hi gật gật đầu, cười trả lời: "Đương nhiên, đây là việc con nên làm."

"Cảm ơn."

Trì Sơ Tễ cùng cô nói ngủ ngon, xoay người đi đến hướng phòng mình.

Nhạc Hi ngồi bên bàn ăn, nhìn nàng lấy áo ngủ bọc yểu điệu thân ảnh sau đó dần dần biến mất ở tầm mắt, mới rũ xuống đôi mắt nhanh chóng giải quyết hết bò bít tết của mình.

Lúc đem đĩa đồ ăn trước mặt mình thu dọn tốt, Nhạc Hi đứng dậy, đi đến phía trước vị trí Trì Sơ Tễ ngồi lên. Cô duỗi tay, đem hai người đĩa đồ ăn chồng lên nhau, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở ly nước ấm đặt ở trên mặt bàn kia.

Trong ly pha lê trong suốt đựng đầy hơn một nửa là nước, là của Trì Sơ Tễ còn sót lại phía dưới. Mà ở chỗ miệng ly, có lấm tấm ánh nước mê người do ánh sáng đèn chiết xạ ra.

Nhạc Hi ánh mắt dừng lại ở chỗ nước đọng hiện ra trên miệng ly, một hồi lâu cô mới duỗi tay lấy cái ly, để môi mình dán trên vị trí vết nước đọng lại, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Nước ấm dư, vô cùng ngọt lành.

Nhạc Hi đè nén khóe môi giơ lên cười, nhấp ngụm nhỏ ngụm nhỏ đem nước ấm dư để lại trong ly này mà hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net