Chương 3: Cô và bút ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đem bàn ăn thu dọn sạch sẽ, Nhạc Hi về phòng mình tắm rửa.

Sau một phen rửa mặt, Nhạc Hi bọc áo tắm dài, cầm tin tức tố Omega kích thích muốn tiêm vào hôm nay đi ra cửa phòng, hướng về phía ghế sô pha Trì Sơ Tễ nằm qua trong phòng khách.

Nói như vậy, Trì Sơ Tễ mệt mỏi như thế sau khi vào phòng, hầu như sẽ không trở ra. Giờ này khắc này, khoảng trống sô pha duy nhất thuộc về một mình cô.

Cô ngồi xuống ở chỗ Trì Sơ Tễ ngồi qua đã lâu trên sô pha, sau khi thong thả ung dung mà đem tin tức tố tổng hợp nhân tạo mở ra, mới kéo tay áo mình, đem ánh mắt dừng ở vết tiêm xanh đen trên khuỷu tay.

Cô nhìn vị trí kia một hồi, mới cầm lấy tăm bông trên mặt bàn, thấm chút *dung dịch sát trùng mà nhẹ nhàng dừng ở làn da trên khuỷu tay mình, tự mình khử trùng vị trí muốn tiêm vào.

*Dung dịch sát trùng: Iodophor

Sau khi làm tốt hết thảy giai đoạn công tác chuẩn bị trước, Nhạc Hi giống như tín đồ thành kính cử hành nghi thức, vẻ mặt trang nghiêm mà đem ống chích chứa đầy tin tức tố Omega ở trên không đẩy vào tĩnh mạch trong mạch máu dưới da mình.

Thành phần thuộc về tin tức tố Omega từ máu nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân Nhạc Hi, mãnh liệt mà kích thích gien Alpha ngủ đông của cô, hết sức toàn lực thay đổi giác quan cô, sau khi trong nháy mắt bùng nổ mà cố gắng bắt giữ hết thảy xung quanh có quan hệ với tin tức tố còn lại.

Kích thích ngắn ngủi làm Nhạc Hi chậm chạp kéo khứu giác nhạy bén lên, cô dần dần lướt qua phát tán mùi cồn trong không khí, thuộc về sữa tắm nước hoa trên người mình, cùng với mùi nước hoa dễ ngửi trên người Trì Sơ Tễ còn sót lại, lần đầu tiên trong nháy mắt tóm được một loại khứu giác không thể nhận ra được mùi vị...

Như hồ băng gió mát, như núi tuyết mênh mang, là một loại duy nhất thuộc về mùi vị tuyết.

Đó là thuộc về mùi vị tin tức tố của Omega... Rất nhạt... Gần như với không, nhưng mãnh liệt tin tức tố kích thích ở dưới, Nhạc Hi vẫn là ngửi thấy được.

Trong nháy mắt này, phút chốc tim Nhạc Hi đập chợt nhanh hơn, trên mặt cũng hiện ra một loại ửng hồng không giống bình thường.

Cô dường như là nhà hành hương cúng bái thánh địa, thả lỏng cơ thể nằm ở trên sô pha, khi tĩnh mạch trong mạch máu mình chậm rãi mà hấp thụ tin tức tố tổng hợp nhân tạo, cô cũng hết sức chăm chú mà cảm thụ được tin tức tố Omega từ người phụ nữ trưởng thành bao vây.

Cô khép lại hai mắt, xem nhẹ hết thảy sinh lý không khỏe, nằm ngửa trên sô pha để tâm mà phân biệt mùi vị thuộc về Trì Sơ Tễ.

Rất kỳ quái, rõ ràng đều là mùi vị, thế nhưng là tin tức tố lại không phải chỉ có thể dùng khứu giác là có thể cảm nhận được.

Nó như là một loại đến từ một diện khác -- giả sử chỗ sâu linh hồn trong hơi thở, mang theo một dấu vết khó phai của linh hồn con người, dùng năm giác quan cùng một cái khác phải thêm thứ gì đó thần bí mới có thể cảm nhận được.

Nhạc Hi vẫn luôn cảm thấy tuyến thể có khả năng chính là vật duy nhất khai thông loại mùi vị thần bí này. Bất kể là Alpha, Beta, Omega đều có thể thông qua vật này, để cảm thụ mùi vị linh hồn một người.

Chỉ có cô là không thể, bởi vì cô khuyết tật, là người bị thần bỏ đi...

Chỉ có thông qua cách thức như vậy, cô mới có thể ngắn ngủi mà cảm nhận được lời thầm thì đến từ linh hồn người khác trên thế giới này.

Cô là người hành hương.

Nhạc Hi nghĩ như vậy, phía dưới mãnh liệt kích thích lặng lẽ mà cuộn tròn nổi lên cơ thể mình, cắn răng nhẫn nại cơ thể căng đau, duỗi tay đem ống tiêm đã tiêm vào đến cuối từ bên trong tĩnh mạch rút ra.

Sau khi tin tức tố tiêm vào xong, mãnh liệt ngắn ngủi kích thích làm Nhạc Hi như cũ có thể ngửi được mùi vị duy nhất thuộc về Trì Sơ Tễ.

Qua khoảng chừng mười phút, mùi vị tuyết lạnh lẽo như vậy, liền như là bông tuyết dần dần tan rã, biến mất không thấy...

Khi bông tuyết hoàn toàn tiêu tan, trong không khí rốt cuộc cũng không cảm giác được hơi thở lạnh lẽo giống tuyết kia.

Nó rời đi thế giới vật chất, trở về linh hồn núi tuyết thần thánh.

Nhạc Hi nghĩ như vậy, cắn môi nhẫn nhịn cơ thể khó chịu, sau khi đem đồ vật trên bàn trà rửa sạch sẽ, đứng dậy đi trở về mình phòng.

Cô đóng cửa phòng lại, sau khi đều tắt đèn phòng mình, nằm ở trên giường.

Mùa thu ban đêm vô cùng mát mẻ, gió đêm từ cửa sổ thổi vào, hết sức mà muốn vuốt phẳng tâm trí khô khan của Nhạc Hi.

Cô nằm ở trên giường, nhắm mắt lại trong phòng đen tối, trong đầu hiện ra dáng vẻ Trì Sơ Tễ mới vừa rồi nằm ở trên sô pha.

Thánh khiết, ấm áp, quanh thân tản ra một mùi vị riêng thuộc về người phụ nữ ôn nhu lớn tuổi Omega.

Ôn nhu, là có sức mạnh nhất, cũng là đặc điểm tình cảm trí mạng nhất.

Nhạc Hi hô hấp dần dần dồn dập, cô nhịn không được suy nghĩ, nếu Trì Sơ Tễ vừa rồi có thể ôm cô một cái thì tốt rồi. Thật giống như chín tuổi năm ấy, đem cô té ngã từ trên mặt đất đỡ lên, sau đó ôm cô ở trong ngực, ôn nhu mà trấn an cô.

Lại giống như ngày sinh nhật mười sáu tuổi đó, sau khi suốt đêm sốt cao qua đi, nàng liền ngồi một bên giường bệnh của mình, giơ tay vuốt ve cái trán cô, âm thanh lạnh lẽo, nét mặt lại gần như ôn nhu mà nói: "Chúc mừng con, từ hôm nay trở đi, con chính là một cái chân chính người lớn."

"Con phân hoá, thành một bé Alpha."

Đúng vậy, cô phân hoá, còn được như ý nguyện mà trở thành một Alpha.

Vui sướng lớn lao nảy lên trong lòng, cô sốt ruột vội vàng mà vận động giác quan mình, muốn đi cảm nhận mùi vị Omega của đối phương là cái gì.

Còn không chờ vui sướng tiêu tan, Trì Sơ Tễ lại cầm tay cô, dùng một loại ánh mắt ôn nhu khác thường nhìn cô: "Cho dù thực thuận lợi, nhưng... Bác sĩ nói con phân hoá cùng người khác có chút không giống nhau lắm. Chẳng qua không cần quá lo lắng, đây đều là vấn đề nhỏ, hết thảy đều sẽ giải quyết."

Đây là trải nghiệm hiếm thấy, Trì Sơ Tễ lần đầu tiên cùng cô nói nói nhiều như vậy. Nhạc Hi rất vui mừng, nhưng thực nhanh vui sướng của cô đã bị một chậu nước lạnh dội tắt.

Cô là trở thành một Alpha, từng mặt một đều là Alpha không có vấn đề gì.

Duy nhất thiếu hụt là, tuyến thể ở cổ bẩm sinh có khuyết tật, không đủ để chống đỡ cô phân bố tin tức tố đi hấp dẫn Omega, đi uy hiếp Alpha khác, cũng không đủ để cảm giác mùi vị tin tức tố của Omega khác.

Trước mắt mà nói, con đường trị liệu chỉ có một: Đó chính là kiên trì tiêm tin tức tố Omega vào trong cơ thể, kích thích tuyến thể mình, mong đợi nó có thể phát dục lần thứ hai.

Lần thứ hai phát dục, có lý luận rằng có thể thực hiện, thực tế tỷ lệ thành công rất thấp, đại khái chỉ có 1%.

Tuổi nhỏ từng trải, làm Nhạc Hi cũng không cảm thấy mình sẽ trở thành 1% được ưu ái kia.

Cô là người bị thần vứt bỏ, cũng nhất định là thần trừng phạt vì cô có những suy nghĩ không nên có, mới làm cô trở thành dạng người như vậy.

Đáng được ăn mừng chính là, cô tuy rằng không có biện pháp dựa vào tuyến thể ở cổ phân bố tin tức tố đánh dấu Omega, nhưng cô sở hữu đầy ắp tin tức tố cùng Alpha bình thường không khác nhau lắm.

Cho dù không cách nào ngửi được mùi vị tin tức tố, cô cũng là Alpha danh xứng với thực.

Nhưng tựa như một người bình thường sẽ lựa chọn đối tượng tình yêu là một người câm, một Omega sẽ lựa chọn Alpha như vậy cùng nhau qua cả đời, tỉ lệ rất thấp.

Coi như cô về sau có thể dựa vào tin tức tố bên ngoài cơ thể khiến cho Omega động dục, nhưng cô có thể dựa vào tin tức tố của mình phân biệt tin tức tố Omega sao? Có thể làm được chuyện này so với ngôn ngữ cao cấp hơn biểu đạt tin tức sao?

Cô cảm thấy không thể, cho nên cô chỉ có thể dựa vào tin tức tố Omega ngắn ngủi mà kích thích mình, dòm ngó giọng nói thần linh...

Lại sau đó... Lại sau đó...

Đi khinh nhờn thánh địa núi tuyết này.

Cô giống dê con suy nhược, thản nhiên như đem chính mình dâng tế nằm xoài trên trên giường, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà.

Ồn ào náo động gió đêm cùng với đèn, xuyên thấu gian phòng, chiếu một mảnh xám xịt lên trần nhà.

Nhạc Hi hô hấp thật sâu rất nhiều lần, sau khi làm ngực mình kịch liệt phập phồng dần dần thong thả, mới thả chậm tốc độ hô hấp.

Gió đêm lại thổi vào, cho thân thể nóng bỏng của cô mang theo từng trận mát lạnh. Trong không khí tràn ngập một luồng mùi vị kỳ dị, nồng đậm làm axit trong dạ dày người quay cuồng.

Nhạc Hi cố đè xuống dạ dày khó chịu, nâng tay phải lên hướng về phía trần nhà, ở trước mặt mình mở ra.

Trong bóng đêm, cô nhìn ngón tay mình lớn lại tinh tế, cười nhạt một tiếng, hơi có chút chán ghét nói: "Thật ghê tởm." Nhạc Hi đánh giá một câu, kéo lên thân thể từ tràn đầy tội nghiệt trên giường, mang theo một thân mồ hôi mỏng một lần nữa đi vào phòng tắm.

Sau một phen cọ rửa, cái loại mùi vị nồng đậm này trong không khí dần dần tan đi.

Nhạc Hi thay áo ngủ, kéo ra ghế dựa bàn đọc sách trong gian phòng mình, từ cặp sách lấy ra một bộ bài thi, bắt đầu sửa lỗi đề sai của mình.

Cơ thể đặc biệt phấn khởi làm cô khó có thể đi vào giấc ngủ, đơn giản lại học tập một hồi. Viết viết, Nhạc Hi thở dài, từ cặp sách móc ra một cuốn bút ký da mềm đen nhánh, lật đến một mặt mới nhất, hạ xuống một hàng chữ.

"Minh Ương đeo cặp công văn đẩy ra cửa nhà từ cửa trước đi vào tới, khi ánh mắt đầu tiên liền thấy được người phụ nữ kia ngã vào trên sô pha..."

"Người phụ nữ kia, cướp đi mẹ của cô kia, người phụ nữ công khai xâm nhập nhà cô, giờ này khắc này trong coi một bàn bữa tối phong phú bên cạnh, với một loại tư thế không hề phòng bị sa vào trong lúc ngủ mơ."

"Minh Ương đi đến sô pha bên cạnh, trên cao nhìn xuống mà xem kỹ vẻ mặt khi ngủ của nàng, nhướng mày."

"Người phụ nữ chải lấy búi tóc đẹp mắt, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, như lá liễu duyên dáng mỹ mạo, nhỏ nhắn mũi ngọc tinh xảo, cánh môi như hoa anh đào mềm mại..."

"Đúng vậy, mềm mại, ít nhất Minh Ương biết nàng có bao nhiêu mềm mại."

"Minh Ương cúi người, đem mảnh dài ngón tay dừng ở trên cánh môi nàng, dùng một loại cách thức đánh giá trên cánh môi nàng vuốt ve qua lại. Động tác quấy rầy rất nhỏ này, lông mi mảnh dài của người phụ nữ, như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, hiện ra một loại dáng vẻ vỡ vụn kinh hoảng."

"Minh Ương nhìn dáng vẻ này của nàng, khóe môi nhẹ nâng, đè xuống thấp cơ thể, nhẹ giọng nói: "'Tiểu thư Vân Thanh, cô tỉnh đúng không? '"

"'Nếu tỉnh, tôi đây liền không khách khí.' Minh Ương nói như vậy, nắm vuốt cằm đối phương, dùng môi lưỡi mình bắt đầu nhấm nháp một phần bữa tối mỹ vị không thuộc về cô này..."

"Đang dây dưa kịch liệt, Vân Thanh rốt cuộc cố gắng chống đỡ không nổi ngụy trang của mình. Nàng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, đẩy bả vai người trẻ tuổi, co rúm lại chật vật mà trốn tránh cô, lại nhịn không được ngồi ở trên đùi người trẻ tuổi, nhiệt tình mà ôm lấy cô."

"..."

"Minh Ương vì nàng bây giờ vỡ tan mùi vị Omega nữ tính mê muội, cầm lòng không đặng mà gọi nàng..."

"'Tiểu thư Vân Thanh... Tiểu thư Vân Thanh.... A tiểu thư Vân Thanh, cô mỹ lệ như vậy, trách không được mẹ tôi sẽ vì cô rời đi gia đình... Bà ấy đơn giản vì mê muội...'"

"'Tiểu thư Vân Thanh... Tiểu thư Vân Thanh...'"

Đã là đêm khuya, cô gái trẻ tuổi ngồi ngay ngắn ở trước bàn sách, cầm bút viết trên bút ký dày nặng thổ lộ không thể nào gọi tên tình cảm của mình. Cô lĩnh hội tình cảm trập trùng của nhân vật chính, giống với đối phương, vô ý thức mà gọi tên người phụ nữ: "Tiểu thư Sơ Tễ... Tiểu thư Sơ Tễ..."

"Dì Sơ Tễ..."

Bên trong đang từng tiếng kêu gọi, Nhạc Hi dừng bút lại, theo cơ thể cứng ngắc của cô xoẹt một tiếng trên giấy vẽ ra một đường dấu vết.

Nhạc Hi buông lỏng bút trong tay, giống con cá chết tê liệt ngồi ở trên ghế.

Một hồi lâu, cô mới giơ tay che lại mặt của mình, không khỏi suy nghĩ Trì Sơ Tễ trong phòng giờ này khắc này đang làm cái gì.

Nàng có phải hay không đã ngủ? Nàng sẽ nằm mơ sao? Trong mộng sẽ có Alpha sao?

Một loại ghen ghét kỳ diệu từ Nhạc Hi trong lòng dâng lên, không cách nào biến mất, không cách nào loại trừ.

Cô gục đầu xuống, co lại cánh tay ghé vào trên mặt bàn, trầm thấp một tiếng.

"Thật ghê tởm..." Nhạc Hi ghé vào bên trên bút ký của mình, sau khi hết thảy xao động trong cơ thể tiêu tan, chỉ có đáy lòng dâng lên một tia cảm giác tội ác mãnh liệt mà bao phủ cô.

Tuy rằng ghê tởm, nhưng cô lại hoàn toàn không cách nào kháng cự cảm giác như vậy, mê muội lại nghiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net