Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc thấy Tần Tình chạy về phía mình, Văn Dục Phong cảm thấy bất ngờ, ngoài ra còn cảm xúc sung sướng không thể phủ nhận lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không nhịn được bước lên phía trước một bước, đi ra khỏi bóng cây tối tăm.

Đồng thời, Tần Tình cũng đã dừng lại trước mặt cậu. Hô hấp của cô bé tinh tế mà hơi dồn dập, gương mặt trắng nõn ửng hồng.

"Văn Dục Phong..." Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên nhìn nam sinh cao ca trước mặt... "Anh về cùng với em đi."

Văn Dục Phong đứng trước mặt cô lại không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn cô không chớp.

Tần Tình do dự hai giây, có chút bối rối cụp mắt. "Tay anh có vết thương, tự đi thì không tiện..."

Môi mỏng của Văn Dục Phong hơi mấp máy, cậu cười như không cười cúi nhìn cô bé đang bất an ở trước mặt, giọng nói hơi khàn: "Mang anh lên xe, không sợ anh hai mắng em à?"

"..."

Khuôn mặt nhỏ của Tần Tình hơi nhíu lại, sau đó cô lắc lắc đầu, giơ tay kéo lấy tay trái của Văn Dục Phong.

Ánh mắt của Văn Dục Phong chớp động, tầm mắt áp xuống... Bàn tay của cô bé cũng nhỏ xinh như chính người cô, ngón tay tinh tế, so với ngón tay thon dài xương xương của cậu, thoạt trông càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu hơn. Có lẽ là vì không cầm được cả bàn tay cậu, cô chỉ nắm chặt ngón áp út và ngón út của cậu, kéo được liền hướng đến chiếc xe đỗ ven đường. Ánh mắt của Văn Dục Phong biến đổi mấy lần mới kiềm chế được mong muốn trở tay kéo người ta vào lòng.

Mà bên trong xe, Tần Hạo quan sát cả quá trình qua kính chiếu hậu trầm mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài của nam sinh đang đi theo Tần Tình. Cứ việc nam sinh kia cúi đầu xuống, bóng đêm cũng không cho phép anh nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng theo bản năng Tần Hạo vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Em gái đơn thuần nhà anh coi một con sói hung lệ trở thành một con cún dịu ngoan dắt về nhà... nguy hiểm. Mà cảm giác này, khi hai người đến trước xe, anh cũng thấy rõ bộ dạng của đối phương, rốt cuộc đã được chứng minh... Đây rõ ràng là nam sinh mà ngày đó họ nhìn thấy ở sàn đấu tổng hợp!

Tần Hạo hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Chỉ là không đợi anh lên tiếng, Tần Tình đã kéo cửa ở ghế phía sau ra, thò đầu nhỏ vào. "Anh hai, nếu anh không muốn thấy anh ấy, em với bạn học sẽ bắt xe về." Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hơi căng thẳng, con ngươi sạch sẽ biểu hiện rõ ràng ý tứ "em rất nghiêm túc".

"..."

Lời tới bên miệng Tần Hạo không thể không nuốt lại. Đầu có bị cửa kẹp anh cũng không thể để người này và Tiểu Tình nhà anh đơn độc đi về!

Tần Tình nhìn thấy Tần Hạo thỏa hiệp, khóe mắt mềm mại cong lên: "Cảm ơn anh hai." Nói xong, Tần Tình liền lui ra ngoài, để nam sinh đứng ngoài xe lên trước.

Gần như là lúc Văn Dục Phong cúi người chui vào xe liền cảm nhận được ánh mắt không tốt từ người đang ngồi ở ghế điều khiển qua kính chiếu hậu ở giữa. Môi mỏng nhếch lên một cái, cậu ngồi vào trong xe. Tần Tình biết tay phải của Văn Dục Phong không thể dùng sức, chủ động giúp cậu đóng cửa xe bên phải, sau đó mới vòng qua sau xe lên qua cửa bên trái.

Trong xe yên tĩnh đến gần như tĩnh mịch, Văn Dục Phong nhìn cô bé bên ngoài đến gần cửa xe, nhỏ giọng cười... "Cảm ơn anh hai."

"..."

Thân hình Tần Hạo ngồi trên ghế lái liền cứng đờ, phản ứng lại rồi suýt đã tức giận... "Cậu gọi ai là anh hai..."

Còn chưa nói ra hết, cửa xe bên trái đã bị Tần Tình kéo ra. Thân hình nhỏ xinh của cô bé liền chui vào. Hình như nghe được chút dư âm, Tần Tình cảm thấy khó hiểu chớp chớp mắt, nhìn người phía trước kia, lại nhìn Văn Dục Phong cười như không cười bên cạnh.

Tần Tình vừa ngồi vào trong xe vừa nhớ lại dư âm táo bạo lúc nãy, sau đó cô nhíu nhíu mày. "Anh hai." Tuy rằng không nói gì cụ thể, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Tần Hạo: "..." Anh mạnh mẽ ép lại những lời chưa thể nói, sắc mặt đỏ bừng, suýt nghẹn đến nội thương.

Sau hai giây, Tần Hạo hung tợn trừng Văn Dục Phong một cái qua kính chiếu hậu, khởi động xe chạy đi.

Xe chạy một đường yên tĩnh, tới khi tới dưới nhà bà nội Tần Tình. Mặt Tần Hạo vô cảm nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. "Tiểu Tình, em về nhà trước, anh đưa bạn học của em về."

Đang định mở cửa xe, động tác của Tần Tình cứng lại. Đến lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra, mình còn chưa nói chuyện hai người ở cùng tầng. Tần Tình chần chừ rồi vẫn mở miệng: "Anh hai... Anh ấy cũng ở tòa nhà này."

"..."

Thái dương của Tần Hạo căng lên, biểu cảm bất thiện quay lại. "Cũng ở đây??" Mỗi một chữ như là rít qua kẽ răng.

Tần Tình âm thầm lè lưỡi, chạy nhanh đẩy cửa xuống xe, sau đó chạy đến bên kia giúp Văn Dục Phong mở cửa xe, kéo người ta xuống. Dáng vẻ vội vàng kia như là sợ anh hai của mình sẽ đưa người ta đi sau đó hủy thi diệt tích.

Văn Dục Phong đứng bên cạnh xe bị dáng vẻ của cô bé chọc cho cười một cái.

Rốt cuộc Tần Hạo cũng không áp được lửa giận, cởi dây đai an toàn xuống xe, cửa xe bên ghế lái bị anh đóng sầm lại nặng nề. Sau đó anh nhanh chóng vòng qua đầu xe, biểu cảm âm trầm trong bóng đêm thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ.

Tần Tình cũng bị hoảng sợ... Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa từng thấy biểu cảm dọa người như vậy của anh hai. Khiến người ta không nhịn muốn cất bước chạy. Chẳng qua phản ứng bản năng của Tần Tình giây phút này lại là, không chút do dự duỗi hai cánh tay mảnh khảnh chắn cho Văn Dục Phong ở phía sau.

Động tác này của cô, không chỉ Tần Hạo đang đối mặt và Văn Dục Phong ở phía sau cô ngẩn ngơ, mà chính cô cũng ngây ra... Phản ứng này có vẻ kỳ quặc?

Nhưng không kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, Tần Tình đã nghển cổ tinh tế lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Tần Hạo, ánh mắt có vẻ vô tội. "Anh hai, trên tay anh ấy còn có vết thương... Anh đừng dọa anh ấy."

Tần Hạo lấy lại tinh thần, suýt tức xịt khói. Anh thật muốn xách em họ tốt của anh ra xem nam sinh đứng phía sau... ánh mắt lang sói thâm trầm kia, sao anh có thể làm cậu ta sợ? Chỉ sợ mình còn chưa kịp làm gì, con sói này đã ngậm Tiểu Tình nhà mình lên kéo vào trong ổ!

Nhưng mắt thấy Tần Tình trưng ra tư thế bảo vệ bé con, anh cũng không thể ép nữa, chỉ có thể nâng tầm mắt hướng đến nam sinh còn cao hơn mình một chút kia. "Nếu cậu dám làm gì Tiểu Tình..." Dư âm chưa hết, sắc mặt Tần Hạo lạnh băng xoay người về trong xe.

Chờ khi không còn nhìn thấy đuôi xe của Tần Hạo, Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra, thả cánh tay gầy vươn ra đến hơi tê xuống. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi mà nhăn mũi quay người lại: "Văn Dục Phong, anh không sao chứ?"

"..."

Chỉ là Tần Tình còn chưa nói xong, mới xoay người ra chỗ khác đã thấy nam sinh đã nhấc chân dài, dẫn đầu vào trong tòa nhà. Tần Tình đứng ngốc tại chỗ... Tức giận à? Cô hơi khó hiểu cau mày, chạy chậm theo vào.

Đến khi vào thang máy, nam sinh vẫn không nói một lời mà đứng phía trước cô bé. Bóng dáng vẫn thon dài đĩnh bạt. Nhưng nếu quan sát cẩn thận, là có thể nhìn thấy tấm lưng hơi căng cứng và tay trái đang nắm chặt trong túi áo hoodie

...Cậu chịu áp lực nào đó xao động cả đêm, thật vất vả mới kiềm chế xuống rồi lại bị cô bé dễ dàng gợi lên cảm xúc. Con ngươi tối đen thâm trầm nhìn chằm chằm cửa thang máy, cảm xúc bên trong cuồn cuộn ngập trời, như có thể đốt cửa thang máy kim loại ra làm hai lỗ.

Tay trái của Văn Dục Phong nắm chặt, đồng thời một lần lại một lần trấn an con mãnh thú trong lòng kia. Cố ấy mới 15 thôi, Văn Dục Phong. Làm người dù sao cũng phải có điểm giới hạn và lương tri... Đúng không?

Cứ như vậy, cửa thang máy mở ra, nam sinh cứng lưng đi ra ngoài. Sau đó cậu nghe thấy tiếng cô bé phía sau kêu lên nho nhỏ. Văn Dục Phong nhấc mí mắt. Trước mắt thật sự rất tối... Cho dù khả năng nhìn trong tối của cậu rất tốt, trong tình cảnh như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ. Mà hiển nhiên cô bé phía sau cậu không có khả năng này, lại càng không có gan này.

Tần Tình do dự thử bước ra khỏi thang máy. Chờ cửa thang máy khép lại, ánh đèn rời đi, trước mắt và xung quanh hoàn toàn tối đi.

"Là... Đèn hỏng rồi à..." Tần Tình có vẻ sợ tối, giọng nói hơi run rẩy hỏi.

Văn Dục Phong vốn chuẩn bị mang theo kết quả thành công kiềm chế được chính mình đi thẳng về nhà, nhưng vừa nghe tiếng nói dịu dàng tinh tế của cô bé, cậu gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô. Tưởng tượng như vậy, Văn Dục Phong cảm thấy trong lòng như bị một móng vuốt mèo cào một cái không nặng không nhẹ. Tê tê mà ngứa. Trong bóng tối, thân hình nam sinh càng thêm căng.

Mà Tần Tình không hề nhận ra những điều này, chỉ phí công mở to mắt hạnh xinh đẹp, đồng thời dán vào góc tường. Bàn tay mảnh khảnh cũng sờ soạng bước đi. Cô bị bóng tối như không có điểm cuối này bao vây dọa cho sợ hãi không nhẹ.

"Văn Dục Phong..." Lại mở miệng, giọng nói của cô bé càng thêm mềm mại nhỏ nhẹ, khiến người ta nhớ đến một con vật nhỏ co lại thành một quả bóng lông. "Anh, anh còn đó không?" Tiếng nói mềm mại khẽ run.

"..."

Văn Dục Phong chửi nhỏ một tiếng trong lòng. Cậu liếm môi khô khốc, xoay người qua kéo lấy tay cô bé, sau đó đẩy người ta đến bức tường bên cạnh. Cậu thuận thế dán lên, khom lưng phủ xuống bên cổ cô bé.

"Điềm Điềm..." Hô hấp nóng rực đốt người phả lên cổ cô bé, trong không gian thang máy trống trải tiếng nói khàn khàn trầm thấp hơi rung... "Em nên sợ anh."

Tần Tình ngốc một cái, cô chớp chớp mắt. Khoảng cách rất gần vì bóng tối giơ tay không thể thấy năm ngón, không mang đến cho cô bất cứ cảm giác quẫn bách gì. Mà hơi thở người này nhàn nhạt mùi thuốc lá bạc hà, lúc này trong bóng tối yên tĩnh, càng chỉ làm cô cảm thấy yên tâm. Chút sợ hãi lúc trước tan đi.

Vì thế Tần Tình cảm thấy khó hiểu mà nghiêng qua. "Em vì sao... phải sợ anh?"

Tiếng nói tinh tế của cô bé vang lên bên tai không hề phòng bị, ánh mắt Văn Dục Phong tối sầm lại, hầu kết lăn lộn. Cậu hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới cười nhẹ mất tiếng... "Bởi vì em căn bản không biết... giờ anh đang nghĩ gì."

Tần Tình ngẩn ra, còn định nói gì, lại cảm thấy hô hấp gần sát đột nhiên rời đi. Mà cùng lúc đó tay cô căng thẳng, bị người nọ rời khỏi thân thể rồi vẫn luôn nắm lấy đi trong bóng tối.

Sau một lát, Văn Dục Phong dừng bước. Cậu nắm chặt tay cô bé đặt lên then cửa, sau đó buông tay ra, ấn chuông cửa. Không đợi Tần Tình phản ứng, cậu liền xoay người đi về phía ngược hướng nhà của mình.

Văn Dục Phong đứng ở ngoài cửa, bất động cho tới khi cách đó không xa có ánh sáng mở ra, lại đóng lại. Cậu thở chậm lại, nghiêng người dựa lên tường. Khuôn cằm sắc bén ngửa lên, con ngươi xưa nay thâm thúy mang theo chút cảm xúc mờ mịt, nhìn vào bóng tối hư vô.

Ngay lúc tĩnh lặng nhất, cửa chống trộm nhà cậu ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng "cùm cụp" nhỏ. Thần sắc nam sinh đang dựa vào tường bỗng bị cảnh giác thay thế, tia sắc bén lướt qua sâu trong đồng tử.

Một tia ánh sáng từ bên trong cánh cửa xuất hiện, tiện đà dần dần kéo ra. Bóng dáng người đàn ông dựa nghiêng ở khung cửa lộ ra.

Thấy rõ dáng vẻ người nọ, Văn Dục Phong ngẩn ra: "...Chú nhỏ?"

Tần Tình vừa vào cửa liền ngửi được mùi canh gà ập vào trước mặt.

"Bà nội hầm canh gà ạ?" Tần Tình tò mò hỏi.

Bà nội Tần lại mở cửa cười tủm tỉm đáp theo: "Không phải canh gà, bà nấu cháo gà, nhưng trước khi nấu cháo bà đã ninh gà hơn hai tiếng, tuyệt đối ngon miệng." Bà nội Tần vừa nói, vừa quay người đi tới phòng bếp. "Giờ việc học của các cháu nặng như vậy, thân thể một đám tệ vô cùng. Bà phải bồi bổ cho Điềm Điềm của bà mới được."

Tần Tình cũng theo qua. "Quả nhiên tay nghề của bà nội, ngửi đã biết cực ngon."

"Không phải vậy sao." Bà nội Tần cười đồng ý: "Nhưng còn cần hơn mười phút, cháu đừng vội."

Tần Tình ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm phòng bếp không chớp mắt: "Cháu không vội."

Mười phút sau, cháo gà mới nấu khiến người ta phải động ngón tay được bưng ra, Tần Tình chuẩn bị cầm lấy thìa, thần sắc liền khựng lại. Cô ngồi đó do dự, nhìn chằm chằm cháo gà cảm thấy rối rắm.

"Sao vậy? Không ăn được à?" Bà nội Tần thấy kỳ quặc hỏi.

"Không phải..." Tần Tình rối rắm một lát, vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Bà nội, cháu có thể mang một ít cháo cho người khác không?"

Bà nội Tần sửng sốt một chút: "Hả? Đã trễ thế này, cháu còn muốn đưa cho ai?"

Tần Tình: "Chính là nam sinh ở nhà đối diện kia."

Động tác của bà nội Tần dừng lại, sau đó liền nhíu mày. "Chính là người bị một cô bé khóc lóc theo tới cửa?"

"..."

Tần Tình nghẹn một chút, sau đó xấu hổ gật gật đầu.

"Cháu biết nó?"

Tần Tình gật đầu cẩn thận: "Bà nội, tính anh ấy rất tốt. Lúc cháu vừa đến học lớp mới, là anh ấy giúp đỡ cháu rất nhiều lần."

Bà nội Tần vẫn hơi do dự, chẳng qua thấy ánh mắt tha thiết của Tần Tình, cũng không nói ra lời từ chối. "Bà đi tìm cà mèn, cháu mang qua cho nó một ít."

Mặt mày Tần Tình mừng rỡ: "Cháu liền biết bà nội là tốt nhất."

"Nếu là không đồng ý, bà nội liền không tốt phải không?" Bà nội Tần đùa đi vào phòng bếp: "Cháu là đứa không có lương tâm, học theo hướng khuỷu tay ra ngoài."

"Mới không đâu." Tần Tình đẩy cửa kính phòng bếp ra, nghiêng đầu tươi cười.

Một lát sau, Tần Tình đã cầm cháo ra ra cửa. Lần này cô học khôn, cầm theo cái đèn pin nhỏ, sau đó mới đẩy cửa phòng trộm ra.

"Đi nhanh còn về ăn cháo, không sẽ nguội mất." Bà nội Tần ở phòng bếp dặn dò.

Tần Tình đáp lời, đóng cửa lại phía sau. Sau đó cô đi tới cửa nhà đối diện, nhấn chuông.

"...Hẳn là sẽ không ngủ sớm vậy đi." Tần Tình nhỏ giọng nói thầm.

Không đợi cô nói xong, cửa phòng trộm đã mở ra. Một người đàn ông xa lạ xuất hiện trong tầm mắt cô. Dáng người thon dài đĩnh bạt, ngũ quan thâm thúy, con ngươi mang theo một chút ánh xanh thẫm. Hình như là... con lai?

Tần Tình ngốc một chút... Không phải lúc trước bà nội từng nói anh ấy sống một mình sao?

Không chờ Tần Tình hoàn hồn, ánh mắt sắc bén mà hơi lanh của người đàn ông đảo một vòng trên người Tần Tình, cuối cùng dừng lại ở cái cà mèn. Người đàn ông nhếch môi lên. "Cháu tìm Văn Dục Phong?"

Tần Tình chần chừ gật đầu.

Thấy người này cười, cô mới phát hiện diện mạo người đàn ông này và Văn Dục Phong hơi giống nhau. Nhưng khác với nam sinh cười lười biếng tản mạn mà cô vô cùng quen kia, trên người người đàn ông này hình như có vẻ... xâm lược khó nói rõ. Dường như giơ tay nhấc chân đều mang theo sát khí "người sống chớ lại gần".

Đang lúc Tần Tình rối rắm có nên đưa cà mèn cho người đàn ông này không, lại nghe tiếng nói từ tính kia vang lên. "Vào đi."

"...Cảm ơn." Trong luồng sát khí này, Tần Tình không dám từ chối, cầm cà mèn đi vào, sau đó ngoan ngoãn đứng ở góc tường ngay cửa.

Người đàn ông đã trở lạ phòng khách quay đầu nhìn cô một cái, như muốn nói gì đó. Sau đó Tần Tình liền thấy, trên cổ tay anh ta có vật gì đó giống như vòng tay lóe lên một cái

Người đàn ông nhướng mày kiếm, giơ tay lên đùa nghịch. Sau vài giây, anh ta xoay người hướng về phía phòng bếp...

"Tôi còn có việc. Cháu ở đây chờ đi."

Tần Tình lên tiếng. Cho tới khi bóng dáng của người đàn ông kia biến mất ở cửa phòng bếp, Tần Tình mới đột nhiên hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần... Không phải anh ta phải đi à? Vào phòng bếp làm gì? Có lẽ là lấy thứ gì đó? Mấy cái suy đoán, Tần Tình đợi vài phút cũng chưa thấy người nọ ra ngoài, rốt cuộc sụp đổ cả.

Tựa như từ lúc cô vào cửa, trừ nói chuyện, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông kia... Lúc sau vào phòng bếp cũng thế.

"..."

Tần Tình chỉ cảm thấy máu cả người vọt lên, da gà nổi khắp người, đôi mắt hạnh trên khuôn mặt nhỏ càng trừng to. Qua vài giây, cô mới biểu cảm căng cứng thật cẩn thận đi tới phòng bếp.

Lúc chỉ còn vài bước cách cửa phòng bếp, thân hình Tần Tình cứng ngắc tại chỗ. Trong phòng bếp không một bóng người, ngoài cửa sổ mở toang, gió thổi vào mang theo hơi lạnh vô tận khiến người ta sởn tóc gáy.

"...Văn Dục Phong!" Trong giây lát, một tiếng nức nở mềm mại vang lên trong phòng, Tần Tình ôm lấy cà mèn xoay người chạy tới hướng có lẽ là phòng ngủ.

Mà cùng lúc đó, trong nhà tắm phòng ngủ chính, động tác của Văn Dục Phong cứng đờ. Hình như cậu nghe thấy tiếng ai đó khóc? ...Hay là nghĩ nhiều đến mức xuất hiện ảo giác?

Sau hai giây do dự, Văn Dục Phong giơ tay khóa vòi sen, cầm lấy khăn tắm đang gấp gọn trên giá bên cạnh quây lại, đẩy cửa đi ra ngoài. Ra khỏi phòng tắm cậu đi thẳng đến phòng khách. Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy phòng khách không một bóng người, Văn Dục Phong thở dài bất đắc dĩ.

...Muốn mệnh. Đến ảo giác cũng có, thật sự là sắp điên rồi?

Nghĩ như vậy, Văn Dục Phong vừa chuẩn bị nghiêng người trở lại phòng tắm, liền nghe được tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong phòng.

Hai giây sau, cô bé chạy từ phòng ngủ phụ ra khóc nức nở, ôm cà mèn đâm thẳng vào lòng cậu.


Tác giả có lời muốn nói:

Lại tặng kèm vở kịch nhỏ ↓

"Sói ngậm thỏ về ổ" trong lời anh hai Tần.

Sói xám ngậm sau cổ thỏ con kéo vào trong ổ, thỏ con sợ tới mức cuộn thành một quả cầu.

Sói xám nhỏ nước dãi thò qua ngửi ngửi, "quả cầu lông" lập tức run run.

Sói xám vừa lòng há miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn. Sau đó nó liếm quả cầu lông một miếng.

Thỏ con bị liếm đến lăn lông lốc, lông cũng dựng lên. Nó mở đôi mắt hồng hồng, ngu ngơ nhìn sói xám.

Sói xám: "Mi lại đây, cho ta hôn một cái."

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net