Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà nội Tần nhìn ra cửa, liền thấy cháu gái mình mặt đỏ như quả cà chua nhỏ đứng đó. Vừa nhìn thấy dáng vẻ này, bà nội Tần hoảng sợ, vội vàng buông đồ trong tay bước qua...

"Điềm Điềm à, cháu làm sao thế?"

"..."

Tần Tình bị bà nội Tần gọi cho hồi hồn, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục lại từ sữ quẫn bách và thẹn thùng mới nãy.

"Cháu không sao." Tần Tình chậm rì rì lắc đầu.

Tuy nói thế nhưng khuôn mặt đỏ ửng của cô bé vẫn không bớt đi chút nào.

Lúc ngồi xuống bàn ăn cháo gà vẫn bị bà nội Tần truy hỏi, Tần Tình rơi vào đường cùng chỉ đành mở miệng. "Bà nội, cháu chỉ bị dọa một chút thôi."

Biểu cảm bà nội Tần cả kinh: "Bị cái gì dọa?"

Tần Tình lấy thìa múc cháo, hai giây sau mới chần chừ ngẩng đầu lên. "Bà nói xem, thật có người dùng tay không leo lên 12 tầng lầu không? Thế thì cũng quá đáng sợ đi?"

"..."

Vừa nghe cái này, bà nội Tần dừng một chút, một lát sau bà lại vui vẻ. "Đương nhiên là có!" Bà nội Tần nhìn Tần Tình cười tủm tỉm, một ngón tay chỉ vào một bộ phim gia đình đang chiếu trong phòng khách: "Mấy năm nay bà nhàn rỗi không có gì làm liền xem phim điện ảnh gì đó trên TV, những bộ đội đặc chủng tinh anh được đặc huấn trong đó, đừng nói là 12tầng, thêm gấp đôi cũng không vấn đề đâu!"

"A..." Tần Tình hơi mở to mắt hạnh, gật gật đầu: "Thì ra chú nhỏ của anh ấy là bộ đội đặc chủng."

"Chú nhỏ của anh ấy?" Bà nội Tần lại mẫn cảm bắt được từ này từ lời nói nhỏ nhẹ của cháu gái. Bà nội Tần tò mò hỏi: "Chú nhỏ của ai?"

Tần Tình giơ tay chỉ chỉ về hướng đối diện: "Chú nhỏ của anh ấy, cháu mới thấy lúc đi đưa cháo. Chú ấy nói có việc phải đi, sau đó liền vào phòng bếp... Sau đó cháu không gặp chú ấy nữa, chỉ có cửa sổ mở to."

Chuyện này cũng làm cho bà nội Tần ngây người một lúc. "...Hiện thực bà chưa từng gặp."

Tần Tình gật đầu thật mạnh. "Nghĩ như vậy, người đó đi đường không phát ra tiếng chắc cũng là vì liên quan đến nghề nghiệp đi... Cháu còn tưởng rằng mình gặp quỷ đấy."

Ban đầu bà nội Tần không có phản ứng gì, đến khi nghe thấy Tần Tình nhỏ giọng nói câu cuối, bà liền không nhịn được nở nụ cười... "Xem cháu lá gan nhỏ thế này, khó trách sợ tới mức mặt đỏ đến thế."

"Cháu... gan cháu mới không nhỏ đâu." Tần Tình chột dạ mà mạnh miệng.

"Cháu còn không nhỏ? Lần trước trên TV chiếu "Thiếu niên Bao Thanh Thiên", trong có lão đầu hòa thượng bị người ta duỗi cây kéo từ cửa sổ mái nhà cắt rớt, cũng không biết ai đó sợ tới mức không dám tự đi toilet, còn khóc muốn bà nội che chắn ở cửa sổ toilet??"

"..."

Nghe bà nội Tần nhắc đến chuyện cũ năm xưa, Tần Tình chột dạ lúng túng. Trên thực tế, đến bây giờ nhắc tới bộ phim truyền hình kia, Tần Tình vẫn cảm thấy có hơi sợ... Tuyệt đối là bóng ma thời thơ ấu.

Thấy Tần Tình uống cháo xong, bà nội Tần liền thu dọn chén bát. "Cũng không còn sớm nữa, cháu mau chóng rửa mặt tắm vòi sen sau đó nghỉ ngơi đi?"

Động tác đứng dậy của Tần Tình lúc nghe thấy "tắm vòi sen" bà nội Tần nói lơ đãng liền cứng đờ, sau hai giây thấy bà nội Tần không phát hiện cái gì khác thường, Tần Tình lúc này mới cúi đầu đi về phòng ngủ của mình. Càng không muốn làm mình nhớ lại một màn lúc nãy, cảnh tượng trong đầu kia càng không vứt đi được.

Trước mắt Tần Tình một lần lại một lần là hình ảnh người nọ giải thích xong quay người rời đi: Hơi nước nóng bỏng phủ lên mày kiếm mắt sáng cùng mũi cao môi mỏng, mái tóc đen nhỏ nước, đường cong cơ bắp sau lưng đẹp đẽ... Tất cả đều như muốn khắc sâu vào trong đầu cô.

...Chỉ là đêm nay, hình như cô đã thật sự chọc cho Văn Dục Phong tức giận. Cô nhìn thấy rõ ràng lúc người nọ rời đi, tay trái rũ bên người nắm chặt, gân xanh nổi lên, bóng dáng cứng ngắc... Nhưng Tần Tình lại không rõ, chính mình đã làm gì khiến Văn Dục Phong tức giận?

Hôm sau lúc Tần Tình đi học, phát hiện Văn Dục Phong vẫn không lộ mặt. Tới giữa trưa, từ thông báo của chủ nhiệm lớp Thẩm Lương mới biết được anh ấy xin nghỉ hai tuần. Tối qua không được biết trước từ người nọ, hiếm khi Tần Tình cảm thấy bực bội. Hôm qua cô mạo hiểm bị anh hai phê bình thậm chí có nguy cơ nói với bố mẹ, còn đổ thêm dầu vào lửa mà bảo vệ anh ấy, bất kể mình đã làm gì chọc giận anh ấy cũng không thể nói rõ ràng với mình sao?

Tưởng tượng trưa nay phải nghênh lễ rửa tội nước miếng từ anh hai nhà mình, tâm trạng Tần Tình đã không tốt lại còn hậm hực thêm.

Mà bên này Thầm Lương thông báo xong, liền hơi bất đắc dĩ ra khỏi phòng học... Nói tới Văn Dục Phong, thì ra còn có thể có khái niệm "xin nghỉ" này. Hiện tại thầy hơi rối rắm, để hai đứa trẻ ngồi cùng bàn rốt cuộc là đúng hay sai?

Giữa trưa tan học, Tần Tình héo rũ đi ra ngoài, đồng thời chuẩn bị tâm lý thật tốt nghênh đón lễ rửa tội bão táp sắp tới. Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là, chuyện không vui, cũng không chờ cô tới cổng trường đã gặp phải.

"Mày chính là Tần Tình?" Tần Tình vừa ra khỏi lớp, một giọng nói không chút thiện ý vang lên phía trước.

"..."

Tần Tình ngẩn ra, nhấc mắt lên nhìn qua. Ba cô gái mặc đồng phục "tự do sửa chế" tụ lại góc tường, lúc này đang đi về phía Tần Tình.

Cảm nhận được ánh mắt rõ ràng không có ý tốt từ ba người kia, Tần Tình theo bản năng cảnh giác lên. Cô lui về phía sau một bước: "Các bạn tìm mình có việc?"

"Cũng không có gì, chỉ là giúp người ta truyền lời." Nữ sinh cầm đầu nói tiếp, ánh mắt khinh miệt quét qua Tần Tình một lần. Đánh giá xong, nữ sinh kia lại nói lời châm biếm với bạn bên cạnh. "Thật không biết anh Dục coi trọng nó chỗ nào? Trừ khuôn mặt nhỏ cũng không tệ lắm, người như cọng giá, chẳng lẽ thật sự coi trọng vì nó học giỏi?"

Hai nữ sinh bên cạnh phối hợp cười vài tiếng, ánh mắt nhìn Tần Tình tràn đầy trào phúng. Đối với ánh mắt trào phúng này, trên mặt Tần Tình cũng không lộ ra bất kì cảm xúc tức giận nào, ngược lại hờ hững không tìm ra chút phản ứng.

Ba nữ sinh kia cười một lúc, tự nhận ra không thấy thú vị, cũng không hề nhiều lời nữa. Cô gái cầm đầu lại tiến lên trước một bước... "Tao tới truyền lời thay người ta, cảnh cáo mày tự giác cách xa Văn Dục Phong một chút."

"..."

Tần Tình nhẹ liếc mắt hạnh: "Tờ giấy ở trên bàn mình làm mình "cách xa anh ấy", là các bạn để lại?"

"Mày thật ra còn rất thông minh." Một nữ sinh khác nói tiếp.

Khóe mắt Tần Tình hơi rũ xuống. "Mình có thông minh không, chỉ sợ bạn không có tư cách đánh giá."

Ba nữ sinh kia sửng sốt.

Nếu không phải tiếng nói mềm mại tinh tế này không thể nghi ngờ là phát ra từ cô bé trước mặt, các cô gái kia thật sẽ nghi ngờ có phải chính mình đang hoa mắt không... Con bé thoạt trông nhu nhược ngoan ngoan như con thỏ con cũng dám nói như thế với họ?

Nữ sinh cầm đầu phản ứng lại liền phát hỏa, ánh mắt tàn nhẫn bước lên trước. Tần Tình lại giơ tay lên, lộ ra di động vẫn luôn ở trong lòng bàn tay. "Nếu các bạn đã điều tra về mình thì nên biết mỗi ngày anh hai đều đến đón mình tan học... vừa nãy trước khi về mình cũng đã bảo anh ấy đi thẳng vào lớp bên này rồi." Khuôn mặt nhỏ vô cảm có vẻ đặc biệt diễm lệ, cằm nhỏ giương lên, ánh mắt Tần Tình hơi lạnh nhìn ba nữ sinh: "Đúng là mình không đánh lại mấy bạn. Có điều tính tình của anh hai mình trước giờ không tốt, mình đảm bảo, các bạn sẽ hối hận vì đã đến đây hôm nay."

Sắc mặt nữ sinh cầm đầu thay đổi, bàn tay đang chuẩn bị giơ lên cũng hạ xuống. Cô ta do dự quay qua hỏi bạn sát bên cạnh: "...Thực sự có người tới đón nó?"

Sắc mặt nữ sinh bên cạnh cũng có vẻkhó coi, nhỏ giọng nói: "Đúng thật mỗi tối đều có thấy, buổi trưa thì không biết... Nếu không tao cũng không nói với mày là không thể giải quyết ở bên ngoài."

"..."

Sắc mặt của nữ sinh cầm đầu kia thay đổi mấy lần, cuối cùng cô ta cắn răng một cái, cười lạnh. "Hừ, dù sao tao thấy từ hôm qua đến giờ Văn Dục Phong vẫn không lộ mặt đi? Không chừng muốn ngồi cùng bàn với mày chỉ là hứng thú nhất thời... Nếu chuyện gì đều không có, tao cũng lười lãng phí tinh lực với mày!" Nói xong cả ba người không hoảng hốt nhưng vội vàng bước nhanh đi.

Đi rồi làm hành lang dài trở nên vắng lặng, Tần Tình nhìn chằm chằm bóng dáng ba người kia đi xa. Cho tới khi trong tầm mắt hoàn toàn không còn bóng dáng mấy cô kia, cô mới bỗng dung nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn dựa vào tường bên cạnh. Bàn tay mảnh khảnh đặt lên ngực vỗ vỗ nhẹ nhàng, giống như chỉ như vậy mới có thể làm trái tim kinh hãi khỏi nhảy ra.

"Thì ra... Là giả." Khi hô hấp của Tần Tình đã dần vững vàng, trên hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng nói xen lẫn ý cười.

"..."

Tần Tình kinh hãi, phí sức thật lớn mới ép xuống được tiếng kêu sợ hãi đến bên miệng. Cô cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng nói. Là động tĩnh truyền đến từ cửa sau phòng học lớp năm bên cạnh.

Chốc lát, có người cầm cây chổi lộ mặt ra ở đó. Nam sinh đi ra vóc dáng rất cao, mặc đồng phục Trung học Nhất sư rất quy củ, khuôn mặt cũng thanh tú trắng nõn, tóc ngắn ngủn. Từ khi bước ra trên mặt cậu ta luôn cười, đôi mắt cũng hơi cong cong, là kiểu tươi cười làm người ta vừa thấy liền không thể khiến người ta chán ghét.

Sự cảnh giác trong lòng Tần Tình giảm xuống, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng nhu hòa đi.

"...Bạn biết mình?" Tần Tình thử hỏi.

"Nhất Trung có mấy người không biết bạn?" Nam sinh cười vui vẻ, lời nói lại có thâm ý: "Nhưng cũng là hôm nay, mới coi như mình chân chính quen biết bạn... bạn học Tần Tình."

"..."

Nhớ tới lời nói hành động phô trương thanh thế lúc nãy của mình, Tần Tình không cầm lòng được hơi đỏ mặt. Một lát sau cô mới lấy lại tinh thần, hắng giọng nói: "Ừm... Vậy bạn cứ quét tiếp, mình đi trước."

Nói đoạn Tần Tình xoay người định đi, chẳng qua khi tới cầu thang, cô liền bị nam sinh kia gọi lại. "Mình cũng chuẩn bị đi, có ngại đi cùng không?"

"...A?" Tần Tình ngẩn ra, xoay người sang chỗ khác. Lúc chắc chắn cậu nam sinh kia thật sự nghiêm túc chứ không phải đùa, cô không khỏi hơi lúng túng: "Mình còn có việc gấp, cho nên liền..."

Nam sinh kia cũng không bất ngờ với câu trả lời của Tần Tình, trái lại chống cái chổi cười: "Lúc này mấy cô bạn kia, rất có thể đang chờ bạn ở dưới lầu hoặc chỗ nào đó khác nha."

Tần Tình: "..."

Nhìn ra cô bé bị lời nói của mình làm cho sợ tới mức cả người cứng ngắc, ý cười nơi đáy mắt nam sinh càng đậm. Cậu ta xoay người trở về cửa sau lớp bảy, thả cái chổi lại, theo sát đi ra.

"Mình được rồi." Cậu ta đi đến bên cạnh Tần Tình còn chưa hoàn hồn. "Đi thôi?"

"...Cảm ơn."

Tần Tình do dự hai giây, vẫn không có can đảm nên quyết định tạm thời nghe theo đề nghị của nam sinh, ít nhất là cùng cậu ta ra đến đường lớn ở cổng trường. Đến lúc đó nếu có gặp... Chạy là có chút hy vọng nhỉ? Nghĩ như vậy, cô xoay người đi xuống cầu thang. Nam sinh lớp bên cũng lập tức đi theo.

Tuy nói là "đi cùng nhau" nhưng Tần Tình vẫn theo bản năng duy trì khoảng cách ít nhất là một mét với nam sinh kia. Có lẽ đối phương nhận ra cô không ổn, cũng không cố đến gần, liền đi không xa không gần cạnh Tần Tình.

Hai người một đường an tĩnh đi tới cổng trường, Tần Tình cũng xấu hổ một đường. Chờ thật vất vả thấy được cổng trường, trong lòng Tần Tình nhẹ nhàng thở ra. Cô hơi cười, định chào tạm biệt nam sinh kia.

Chẳng qua cô còn chưa kịp mở miệng, nam sinh kia đã nói trước... "Mình tên là Lâm Văn Thao." Khi nói chuyện, ánh mắt cậu ta dừng trên mặt cô bé đánh giá một lần, thấy Tần Tình không có vẻ quen thuộc gì, cậu ta cũng chỉ cười một cái tiếc nuối. "Chờ sau khi phân ban, mình tin rằng chúng ta sẽ chung một lớp. Đến lúc đó sẽ gặp."

"..."

Tần Tình ngây ngốc mở to mắt. Không đợi cô nói, Lâm Văn Thao đã tiêu sái phất phất tay với cô, xoay người rời đi.

Phân ban à... Tần Tình đứng tại chỗ rũ mắt xuống.

Trung học Nhất Sư cũng giống rất nhiều trường khác trong tỉnh, trọng toán khinh văn đã thành thái độ bình thường. Khối khoa học tự nhiên lập ra lớp dự bị đại học, để thu nhận những học sinh khoa học tự nhiên có thành tích ưu tú. Mỗi năm trong lớp dự bị đại học của Nhất Trung, phần lớn đều là cử đi học, kể cả nếu không phải là cử đi học, cũng là từ bỏ danh sách cử đi học để lựa chọn một trường tốt hơn mà mình muốn.

Dựa theo thành tích của Tần Tình, nếu chọn toán, tất nhiên là không thể nghi ngờ được chọn vào lớp dự bị. Xung quanh đã bắt đầu có học sinh rối rắm nên chọn văn hay toán, chỉ là trước nay chưa từng có ai hỏi cô vấn đề này. Cũng đúng, toán lý hóa ba môn đạt điểm tuyệt đối, chọn khoa học tự nhiên là đương nhiên rồi... Nhưng dựa vào cái gì lại là đương nhiên chứ?

Tần Tình vô thức nắm chặt đầu ngón tay, cho tới khi bên tai cô vang lên một tiếng nói... "Tiểu Tình, em đứng đây làm gì thế?

Tần Tình cả kinh hoàn hồn, thấy là Tần Hạo liền nhẹ thở ra. "Anh hai."

Tần Hạo lên tiếng. "Đi thôi, lên xe, anh đưa em về."

Nhớ lại chuyện tối qua, Tần Tình chỉ có thể nhăn cái mũi nhỏ gật đầu, theo sau là nghênh đón "bão táp" của cô.

Xe chạy được một lúc, trong xe là một mảnh an tĩnh rất lâu. Tần Tình lo lắng đề phòng một hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe Tần Hạo trên ghế lái mở miệng. "Tối qua anh đã suy nghĩ rất lâu."

"..."

Tần Tình ngây ngốc, chuyển mắt nhìn Tần Hạo.

"Có một số việc đúng là không đến phiên anh quản, anh cũng không quản được." Tần Hạo thở dài.

"Nhưng Tiểu Tình, anh chỉ hy vọng em nhớ rõ... dù trong hoàn cảnh nào, dù em có để ý đến người nào đó bao nhiêu, ít nhất em phải nhớ, bảo vệ tốt cho mình trước. Biết rõ nguy hiểm càng muốn nếm thử, việc ngốc như vậy, đừng làm."

Trong xe lại yên tĩnh thật lâu.

Sau một lúc lâu, Tần Tình chậm rãi gật gật đầu. "Dạ, em biết rồi."

...

Nói đến cũng khéo, lần này Văn Dục Phong vừa xin nghỉ, vừa vặn bỏ lỡ bài thi tháng đầu tiên của cao nhị. Thi vào thứ tư, mỗi lớp cao nhị sẽ dành ra một ngày để thi. Qua một ngày đó, các học sinh đều cảm thấy như bị cọ rớt một lớp da, cả khối cao nhị kêu rên từng trận.

Lớp sáu cao nhị có không ít học sinh ngưỡng mộ cái danh "tiểu tài nữ", trong tiết tự học buổi tối đều sôi nổi cầm bài tập ra tìm Tần Tình so đáp án. Hơn nữa Tần Tình không giỏi từ chối, nếu gặp phải bạn học so ý kiến lẫn nhau, ai đến cô cũng không từ chối mà nhất nhất giải đáp hết, vì thế nhanh chóng bị coi như vật sống tham khảo đáp án.

Hôm sau thi xong, còn có học sinh lớp sáu dứt khoát sửa sang thành phần đáp án thi toán, anh, lý, hóa, sinh bản của "tiểu tài nữ", truyền bá tới các lớp. Đáp án tham khảo nói có sách mách có chứng vừa ra, có người vui mừng có người sầu. Chẳng qua "sầu" vẫn chiếm đa số.

Không ít học sinh trong lòng hy vọng việc chấm bài thi tháng có thể đẩy qua sau thứ sáu, như vậy ít nhất họ còn có thể có một cuối tuần an tâm ở nhà. Nhưng các thầy cô cao trung cần cù chăm chỉ lúc này lại càng phá lệ lao động vất vả... Còn chưa qua được nửa thứ sáu, bảng điểm thi tháng đã được dán lên.

Tần Tình lấy một thành tích trên danh sách cho bốn môn toán, anh, lý, hóa, nhất bảng của khối. Thành tích vừa có, khối cao nhị cả tầng sóng gió. Ở đây tất nhiên lớp sáu là đặc biệt nhất.

"Tần Tình, bạn giỏi thật."

"Đúng vậy, bốn môn đứng nhất, mình thật không dám tưởng tượng đến thành tích này..."

"Không biết bạn học thế nào, nhiều hơn chúng mình hai bộ não phải không?"

Một đoàn người nhốn nháo rộn ràng vây quanh bàn cuối lớp, mọi người mồm năm miệng mười mà khen. Ngược lại là cô bé bị vây quanh chính giữa có vẻ vô thố rũ mắt. Trên thực tế, trước nay cô đều không am hiểu trường hợp như vậy, cũng thật sự không học được nên đáp lại thế nào.

"Lúc trước không phải có ai nói Tần Tình và Lâm Văn Thao của lớp bảy kia cạnh tranh nhau à? Mình thấy trừ toán hai người chỉ chênh 3 điểm, ba môn kia Lâm Văn Thao vẫn không thể so với Tần Tình đâu."

"Có điều Lâm Văn Thao cũng rất giỏi, từ năm nhất tới giờ, trừ Tần Tình, còn chưa có ai cướp được danh hiệu nhất khối từ tay cậu ấy đâu."

Nghe được cái tên hơi quen này, Tần Tình ngẩn ra một chút, ngẩng đầu lên. "...Lâm Văn Thao?"

Nữ sinh nhắc tới Lâm Văn Thao đầu tiên khó có được trả lời, vội vàng tiếp câu chuyện.

"Đúng vậy, Lâm Văn Thao lớp bảy kia, học rất giỏi. Trước Tần Tình bạn, cậu ấy chính là bóng ma của cả khối chúng mình, có điều bây giờ, ha ha, bạn đã thay thế được cậu ấy!"

Tần Tình hơi hơi gật đầu. Vốn là đứng nhất khối à? Khó trách ngày đó nam sinh kia, lại nói phân ban rồi gặp nhau sau.

Cuối tuần đầu tiên sau kỳ thi, vừa ăn trưa xong, Tần Tình đã bị Lâm Mạn Tuyết cầu xin ra ngoài. May là vừa thi xong, cuối tuần cũng không có bài tập gì, Lâm Mạn Tuyết đưa Tần Tình đến công viên trò điên cuồng chơi tận hứng, mãi cho tới khi trời tối rồi mới đưa người về nhà.

"Mai tiếp tục nha!" Đóng cửa xe taxi lại, Lâm Mạn Tuyết ấn hạ cửa sổ xe xuống, liều mạng vẫy tay với Tần Tình.

Tần Tình bất đắc dĩ liếc nhìn: "Mạn Tuyết, bà quả thực là bà điên thừa thãi tinh lực."

"Bà là mới biết tôi ngày đầu tiên à???" Lâm Mạn Tuyết nghe câu này không thấy sỉ nhục mà còn như khen. "Hơn nữa chúng ta trời nam biển bắc như thế, lâu như thế mới gặp nhau một lần, điên hai ngày thì làm sao? Hay là nói... thành thật khai báo, bà có người khác bên ngoài phải không??"

"..."

Tần Tình không chịu nổi Lâm Mạn Tuyết làm trò, bất đắc dĩ cười liên tục xin tha: "Được được được, sợ bà luôn, mai tiếp tục còn không được à?"

"Này còn chấp nhận được." Lâm Mạn Tuyết có được lời hứa, vừa lòng bảo tài xế lái xe đi.

Nhìn thấy đuôi xe biến mất khỏi tầm mắt, Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười bất đắc dĩ đi về.

Tần Tình đi một đường vào tòa nhà, đi thang máy thẳng lên tầng 12. Đến tầng, cửa thang máy mở, Tần Tình đi ra. Chẳng qua vừa rẽ cô liền sững sờ tại chỗ. Giữa hành lang hình chữ T đối diện thang máy, nam sinh dáng người thon dài đĩnh bạt dựa tường rũ mắt, không biết đã đứng đợi bao lâu.

Xét đến ba người sống ở tầng này, hiển nhiên người này không phải đợi bà nội Tần thì chính là đợi cô. Tuy rằng Tần Tình vẫn hơi do dự vì còn tức giận, nhưng cuối cùng vẫn đi đến. Sau đó cô dừng bước, chủ động ngẩng mặt lên hỏi. "Văn Dục Phong, anh đang đợi em à?"

"..."

Từ lúc nghe được cô bé đã ra khỏi nhà, nam sinh đã đứng bên ngoài bốn tiếng đồng hồ nhấc mắt, đôi mắt đen như mực lạnh lẽo.

Nhìn ánh mắt vô tội của cô bé hai giây, Văn Dục Phong chuyển tầm mắt qua một bên, tay trái giơ đồ vật lên. "Anh đến trả cà mèn." Phiên dịch lại, cơ bản chính là anh không đợi em, vừa lúc gặp được mà thôi.

Tần Tình: "..."

Vốn dĩ cô còn muốn hỏi, rốt cuộc tối hôm đó mình đã làm gì đắc tội với anh ấy, đến nỗi người này lúc ấy giận dỗi, sau xin nghỉ cũng không nói với cô. Nhưng giờ nhìn thấy thái độ này của nam sinh, Tần Tình thật sự không hỏi ra nổi, chỉ có thể nuốt lại hết những lời định nói. Ngẫm lại chính mình lúc trước còn vì người này bị ba nữ sinh uy hiếp đe dọa một trận mà không thể hiểu được, ấm ức trong lòng Tần Tình đã đến độ sắp thành một cục.

Qua hai giây, thấy nam sinh vẫn không định mở miệng, Tần Tình rũ mắt xuống, "ồ" một tiếng, liền xoay người đi về phía cửa nhà.

Cô vừa đi hai bước đã bị tiếng nói phía sau kéo lại... "Chiều nay em đi đâu vậy?"

Tần Tình dừng bước chân lại. Cô đứng tại chỗ, không quay đầu lại: "Công viên trò chơi."

Văn Dục Phong nhấc mày kiếm, đỉnh mày nhíu lại. "Đi với ai?"

"...Ai cần anh lo." Tần Tình nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thuận miệng nói ra rồi, chính Tần Tình cũng ngẩn ra một chút. Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi trợn lên. Trong ấn tượng của cô từ nhỏ đến lớn, cô còn không nhớ mình từng nói chuyện như vậy với ai. Hồi phục lại tinh thần, Tần Tình hơi quẫn bách mà quay người lại, muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào.

Chỉ là chờ cô vừa ngước mắt, lại phát hiện nam sinh dựa tường tuy đã rũ mắt xuống, nhưng môi mỏng lại hơi hơi cong, có vẻ tâm trạng rất tốt.

"..."

Tần Tình nhăn lại khuôn mặt nhỏ... Quả thực người này hỉ nộ vô thường tới mức nào đó rồi.

Nghĩ như vậy, cô nhìn xuống cà mèn trong tay Văn Dục Phong. Vì thế Tần Tình bước lên hai bước, đưa tay ra.

"Anh đưa cà mèn cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net