Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nói trầm thấp của nam sinh vang lên, Kiều An ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc: " Anh... Anh Dục?"

"..."

Văn Dục Phong lại như là căn bản cũng không nghe thấy lời nói của Kiều An. Cậu chống tay vịn da thật của sô pha để đứng dậy, đứng lên rồi thân hình còn hơi lung lay. Hiển nhiên là say không nhẹ.

Có điều dù là trong trạng thái này, ánh mắt nam sinh vẫm không hề chớp nhìn chăm chú cô bé đang ngồi ở đối diện sô pha, ánh mắt âm trầm đến dọa người. Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, Tần Tình theo bản năng co sát vào sô pha một chút. Cô hơi ngốc ra... Lúc trước, không phải người này còn ra vẻ không quen biết cô sao?

Nếu nói Tần Tình chỉ hơi ngốc, thì người ở hai bàn còn lại đều đã hoàn toàn như lọt vào trong sương mù.

...

Tên gầy đến bên cạnh Kiều An đang dại ra, nhỏ giọng nói: "Anh Kiều An, em nói rồi... Anh Dục tuyệt đối là coi trọng cô bé nào đó bàn bên, anh xem, không phải đây sao?"

Một bàn khác bên cạnh, biểu cảm của Tôn Uyển hơi khó coi, cười với Phó Hàm Lâm: "Cô ấy thật có tâm kế, còn biết làm trái ngược lại, chọc cho Văn Dục Phong chú ý."

"..." Ánh mắt của Phó Hàm Lâm phức tạp liếc nhìn Tôn Uyểnmột cái, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người lại.

Tuy rằng Văn Dục Phong nhìn chằm chằm Tần Tình, nhưng đầu tiên lại là đi tới trước mặt Tôn Kỳ Phong.

Lúc nãy Tôn Kỳ Phong bị cậu gọi lại, mặc dù không tiếp tục sát, cũng không hề lùi lại nửa phần. Vẫn tư thế cúi người kia, Tôn Kỳ Phong ngước mắt, khi cười vẫn là dáng vẻ nho nhã bình tĩnh kia... "Anh Dục đây là muốn cướp?... Nhưng cô bé này là chạy từ chỗ anh đến chỗ này của tôi. Nếu anh không thể giữ người lại, giờ lại hành động thế này, có phải hơi khó coi không?"

"..."

Văn Dục Phong không nói chuyện, khóe mắt rũ xuống chậm rãi kéo lên, con ngươi lạnh băng. Sau đó cậu bỗng dưng cúi người, tay trái vươn ra, nắm lấy cà vạt của Tôn Kỳ Phong một phen, xách người ta lên luôn.

Đám Kiều An ở bàn sau đã sớm nhìn bầu không khí không thích hợp mà sắc mặt biến đổi, sôi nổi đứng dậy, vội vàng lại đây khuyên can... "Anh Dục, anh Dục, anh đừng tức giận với hắn ta..." Mấy người khuyên can mãi mới làm cho nam sinh thu tay.

Bị thả xuống sắc mặt Tôn Kỳ Phong cũng hơi khó coi, biểu cảm hắn bất thiện sửa sang lại cà vạt, cười lạnh hừ một tiếng... "Nếu không phải dựa vào cái họ kia của mày, tao cũng không biết mày có tư cách gì ngang ngược kiêu ngạo ở đây."

Ánh mắt Văn Dục Phong phát lạnh, cậu chậm rãi nheo mắt lại nhìn Tôn Kỳ Phong.

"Không cần tư cách gì." Giọng nam trầm thấp tạm dừng: "Cũng chỉ bằng chính tao, một tay cũng có thể phế mày. Có gan mày tới đây thử xem."

"..."

Tôn Kỳ Phong như bị đau đớn, dời mắt đi. Hắn ra vẻ bình tĩnh sửa sang lại vạt áo, nhưng lại không nhịn được nhíu mày... Tất nhiên hắn từng nghe nói về thân thủ của Văn Dục Phong.

Trong vòng này của họ không ai là không biết, Văn gia nuôi được một con sói hung ngạo xuất sắc ra ở riêng rồi, lại trùng hợp là con trai trưởng chi lớn đem con sói con từ bên ngoài về nhận tổ quy tong. Tuy nói con sói nhỏ này vẫn giữ lang tính, không chịu về nhà, nhưng ai cũng biết hắn được dán nhãn trưởng tôn của chi lớn Văn gia. Mặc dù hiện giờ tự đưa mình sung quân bên ngoài, họ cũng không dám dễ dàng trêu chọc. Huống chi, con sói nhỏ này còn được chú nhỏ của hắn mang ra nước ngoài tự tay chỉ dạy hai năm.

Người trong giới đều nói, chờ khi nanh vuốt của sói con được mài sắc bén, tất nhiên sẽ là một con hung tính không thua gì con sói đầu đàn. Chỉ nhìn một cách đơn thuần ánh mắt vừa nãy kia, cũng đã rõ ràng mang theo huyết khí xâm chiếm người ta. Nếu thật bị con sói hung ác này theo dõi, dù có bị xé thành máu thịt đầm đìa, chỉ sợ cũng không ai có thể vì hắn đòi lại chút công đạo.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tôn Kỳ Phong dù có hỏa khí cũng đành phải áp xuống. Hắn chịu đựng cơn giận ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua cô bé trên sô pha, sau đó mới nhìn về phía Văn Dục Phong: "Nếu Anh Dục bảo vệ như vậy, vậy nhân lúc còn sớm thì đưa người về giấu thật kỹ mới được, đỡ gặp phải nhiều chuyện như thế này." Nói xong Tôn Kỳ Phong cũng không ở lại lâu, nhấc chân chạy lấy người luôn.

Mọi người bên này đều không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Kiều An cũng thả lỏng cánh tay khuyên can Văn Dục Phong, cười có vẻ bất đắc dĩ: "Anh Dục, nếu anh thật sự nhìn trúng cô bé nào, nói một tiếng trước là được, thực sự không cần nháo lên. Tôn Kỳ Phong cũng là người không biết không có tội, anh Dục xin bớt giận."

"..."

Văn Dục Phong rũ mắt nhìn qua Tần Tình. Qua hai giây, cậu nhấc chân đi qua chỗ đó, để lại phía sau câu nói rất nhỏ: "Cô ấy vốn là của tôi." Tiếng nói trầm thấp như còn mang theo cảm xúc oán niệm ấm ức.

Đang lúc đám Kiều An nghe thấy lời này kinh ngạc không thôi, Văn Dục Phong đã chạy tới trước sô pha đối diện, cậu dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cô bé. Khuôn mặt thanh tuấn không thấy có cảm xúc gì, xa cách đạm mạc, duy chỉ có đôi mắt kia đen láy.

"...Ai bảo em đi tìm người khác?" Nam sinh bỗng dưng mở miệng, tiếng nói bị cồn tiêm nhiễm khàn khàn trầm thấp.

Thần sắc Tần Tình hơi hoảng: "Em thấy anh uống quá nhiều rồi..."

Nam sinh có vẻ không kiên nhẫn, cậu "chậc" một tiếng thật nhẹ, ngắt lời cô bé. "Lại đây." Tiếng nói nghẹn lại, mắt đen nặng nề, mở miệng.

"..."

Tần Tình chỉ cảm thấy xa lạ với dáng vẻ ít khi nói cười này của Văn Dục Phong. Mà câu "lại đây" cũng làm cô cảm thấy khó hiểu... Rõ ràng Văn Dục Phong đã đứng trước mặt mình, cách nhau có mấy tấc, chân cũng sắp dán vào, cô còn có thể "lại" đâu?

Thấy cô bé vẫn không có động tác gì, ngược lại chỉ dùng cặp mắt trong suốt vô tội nhìn mình không chớp, Văn Dục Phong đã bị cồn làm liệt phần nhiều lý trí rất không kiên nhẫn mà cúi người, tay trái khoác vào eo nhỏ của cô gái, một tay nhấc người ta lên ngồi trên tay vịn bên cạnh của sô pha mềm mại to rộng.

Đột nhiên bị di chuyển đến vị trí cao hơn làm Tần Tình ngây người một chút theo bản năng. Nhưng động tác của Văn Dục Phong quá đột ngột, cô thật sự bất ngờ, càng không nhớ để khống chế được hai chén rượu trong tay mình.

Vì thế, cái chén chỉ rót một phần ba để mời rượu, không dư giọt nào mà cống hiến hết lên áo sơ mi trắng của Văn Dục Phong. Sắc rượu vàng đồng, nhiễm thành một đóa đồ mi vào áo sơ mi thuần trắng. Hơn nữa áo sơ mi vốn đã mỏng, tưới từ ngực xuống, thân trên bị áo ướt dính sát vào, cơ bụng xinh đẹp cùng màu da trắng nõn của nam sinh đều có thể thấy được mơ hồ.

Ánh mắt hai người đồng loạt hạ xuống nhìn vết rượu kia, sau đó lại đồng thời ngẩng lên đối diện với nhau.

Một lát sau.

"...A." Ánh mắt của cô bé trong sáng mà vô hại, chậm chạp biểu đạt sự kinh ngạc rồi, liền không hề chớp mắt nhìn Văn Dục Phong.

"..."

Văn Dục Phong trầm mặc hai giây, vẫn duy trì tư thế cúi người kia, tay cũng không rời khỏi eo nhỏ của cô bé. Qua hai giây, cậu khẽ nhúc nhích môi mỏng... "Hất vào rồi."

Tần Tình chớp hạ long mi: "Không phải em... cố ý."

"Vậy em chuẩn bị sửa chữa sai lầm thế nào?" Đôi mắt đen của nam sinh như cất giấu hai quả cầu lửa màu đen.

"Em..." Tần Tình hơi quẫn, ánh mắt chột dạ nhìn xung quanh, không thấy miếng vải nào khác, cuối cùng đành nắm lấy tay áo cọ lên... "Em lau lau cho anh nhé?"

Đầu ngón tay ấm áp của cô bé ở lớp rượu lạnh lẽo, không nặng không nhẹ mơn trớn bụng Văn Dục Phong.

"..."

Tựa như như có một tiếng nổ vô hình vang lên trong đầu, sâu trong đôi mắt đen của nam sinh là hai đốm lửa đen, nháy mắt bùng lên đẹp đẽ như mực. Vì thế Tần Tình một giây trước còn đang nỗ lực "sửa chữa sai lầm", ngay sau đó bị Văn Dục Phong đột ngột ép vào chỗ tựa cong cong nhỏ bé của ghế sô pha.

Không biết có nữ sinh nào ở bàn bên sợ hãi kêu lên một tiếng, cả quán bar đều tĩnh lặng, ngoài hai bàn này, lại có nhiều người chú ý tới hơn. Trong giây lát, tiếng ồn ào, huýt sáo vang lên một tràng. Chẳng qua hai người trong tiêu điểm của mọi người lại hồn nhiên không để ý.

Có lẽ lưng dựa của sô pha ở quán bar này thực sự hơi thấp, thân trên của Tần Tình gần như ngửa ra sau thành một góc 45 độ. Mà ở phía trên cô, Văn Dục Phong cúi xuống, cánh tay phải còn quấn băng vải tay chống đỉnh chỗ tựa lưng sô pha trên đầu cô, nhấc tay trái, lòng bàn tay hơi lạnh nâng cằm cô lên.

Gần trong gang tấc khiến cô không thấy rõ đôi mắt ấy, như có một dải ngân hà ánh sao mông lung. Tần Tình cảm thấy như mình muốn chìm vào. Không ai có thể kéo cô ra.

"...Có sợ anh không?" Giọng nam trầm thấp vang lên thật gần, khàn khàn mà dịu dàng lưu luyến.

Tần Tình ngẩn ngơ mở to mắt hạnh. Sau đó cô liền phát hiện, người trước mắt thoáng cử động, mà hai chân mình gác trên tay vịn sô pha, đã bị nam sinh chặn lại.

...

"Nói chuyện." Giọng nam sinh vẫn khàn đến chọc người.

Mà chỗ đôi chân ép vào nhau, cách một lớp vải mỏng, độ ấm kia như vẫn đốt lên đến mặt cô.

"Anh không chán ghét em..." Ánh mắt Văn Dục Phong mang theo cơn say mê ly, mắt đen lại ngậm chặt bóng hình cô bé: "... Anh dọa đến em à?"

"..."

Tần Tình lại thật sự không nói nên lời. Dáng vẻ này của Văn Dục Phong, làm trái tim cô không nhịn được mà run sợ, rồi lại giống như không phải vì sợ hãi. Đó là một cảm xúc càng thâm trầm, càng khắc cốt, bị đè ép trong tâm thất, đang cố sức bơm ra. Sau đó lan truyền khắp cơ thể, làm toàn thân cô tê dại. Lần đầu tiên Tần Tình cảm nhận được cảm xúc kịch liệt thiêu đốt như vậy, cô không biết chính mình nên làm gì, cũng không biết nam sinh mong muốn điều gì. Cô liền chỉ có thể không nói một lời mà chỉ nhìn Văn Dục Phong như vậy, mắt hạnh như chứa đầy ánh nước lưu chuyển.

Không được trả lời, ánh mắt Văn Dục Phong buồn bã, cậu dần dần hạ tiêu điểm tầm mắt xuống, rơi trên cánh môi hồng nhạt của cô bé. Nam sinh từng chút từng chút áp chiếc cằm sắc bén xuống, không khí giữa hai người càng thêm loãng, như sắp bị xua đi hết.

Chỉ là một chớp mắt trước khi đôi môi dán sát, cách một chút xíu khoảng cách, động tác của nam sinh vẫn dừng lại. Cậu hơi quay mặt đi, xẹt qua. Môi mỏng để lại trên gò má nóng bỏng của cô bé một chút độ ấm đốt người nhưng lại lạnh lẽo.

Văn Dục Phong ghé vào bên tai cô bé. Khi môi mỏng nhẹ cử động, gần như muốn hôn lên tai cô.

...

"Điềm Điềm, nhanh lớn lên được không..." Giọng cậu nghẹn lại: "...Xin em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net