Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến nhiều năm sau, người khác hỏi Tần Tình, chuyện khó quên nhất trong cuộc đời cô là gì. Tần Tình sẽ không cầm lòng được mà nhớ đến ngày này.

Ở một nơi bình thường như vậy, dưới ánh đèn lờ mờ, tùy ý có thể thấy được quán bar, hỗn loạn ầm ĩ đều như đến từ một thế giới khác, mà trong mắt cô cũng chỉ chứa một bóng người này, một vùng trời đất chỉ có cô và người trước mắt. Đây là lần đầu tiên cô chân chính hiểu được từ "kinh diễm".

...

Không cần nhiều lời, chỉ một câu "xin em" áp lực mà khắc chế là đủ.

Rất nhiều năm sau, cô và bạn bè nhắc lại câu chuyện này, khi miêu tả một màn này, bạn bè cảm thán thật lâu rồi không nhịn được than một câu: "Nếu thời niên thiếu mình cũng được trải qua một màn kinh diễm như vậy, nhất định sẽ trở thành kỷ niệm khó quên nhất trong cuộc đời mình... đến 80 tuổi mình còn có thể khoe khoang với các cháu trai gái của mình."

Nhưng lúc đó Tần Tình chỉ điềm tĩnh cười, lắc lắc đầu: "Đáng tiếc, đây không phải là chuyện mà mình khó quên nhất."

Bạn bè kinh ngạc: "Cái này còn không phải?"

"Một màn này trong vài giây đó đúng thật có thể nói là "chuyện khó quên nhất trong cuộc đời", Tần Tình cười đến mặt mày hơi cong, mơ hồ còn mang theo vẻ mềm mại vô hại từng có: "Đáng tiếc, chỉ tính đến khi anh ấy nói xong câu kia, trước lúc ngã xuống sô pha ngủ bất tỉnh nhân sự."

Bạn bè: "..."

Qua một hồi lâu, bạn bè khó khống chế cảm xúc mới giãy giụa hỏi: "Sau đó... thì sao?"

"Sau đó à... Sau đó anh ấy bị đưa về." Tần Tình nhìn về nơi xa, vô thức nhẹ nhàng rũ mắt.

...

"Cẩn thận... đúng, từ từ..."

Bên ngoài chiếc xe đen dừng ở ven đường trước giải trí Phong Hoa, Kiều An và một người khác đỡ Văn Dục Phong đang ngủ vào trong xe, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài, quay lại nhìn hai cô bé đứng phía sau.

Ánh mắt Kiều An không dấu vết đánh giá một cô bé nhỏ xinh trong hai người một lần, trong lòng cười khổ, đi qua.

"Tôi là Kiều An, Kiều trong kiều mộc (cây cao to), An trong an tĩnh. Tôi và anh Dục là bạn bè quen nhau đã hai năm, nhưng thực sự hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy vị tiểu thư này, không quen, không biết nên xưng hô với tiểu thư thế nào?"

"..." Lần đầu tiên bị người ta xưng hô đứng đắn như vậy, thần sắc của Tần Tình hơi mất tự nhiên, chẳng qua rất nhanh cô đã tiếp lời: "Em là Tần Tình, Tần trong Hán Tần, Tình trong tình không (trời quang đãng)."

"A, thì ra là Tần tiểu thư." Kiều An cười gật gật đầu, bàn tay xoa xoa, mày hơi hơi nhăn lại, tươi cười lại không thay đổi. "Tôi thấy có vẻ Tần tiểu thư quen biết anh Dục? Không biết hai vị là..."

Lời nói tuy chưa hết nhưng Tần Tình đã hiểu rõ ý đối phương. "...Bạn học cùng lớp."

Nếu là trước hôm nay, có lẽ Tần Tình có thể nói được đúng lý hợp tình, chỉ là lúc này mở miệng, cô liền không nhịn được nhớ tới tình cảnh lúc nãy. Vừa nghĩ đến gương mặt Tần Tình liền hơi nóng, không khỏi chột dạ mà bổ sung một câu: "Ừm... Mới ngồi cùng bàn."

Nghe câu trước, Kiều An còn hơi không chắc chắn được trước đó là Văn Dục Phong biểu lộ chân tình thực cảm hay là say rượu thần trí không tỉnh, lại nghe Tần Tình bổ sung, hắn liền biết đáp án... Theo như lời hắn, từ trước Văn Dục Phong đã không hề chấp nhận cho bất cứ cô gái nào chủ động đến gần mình trong vòng một thước, càng không cần phải nói là ngày ngày gặp nhau, trong khoảng cách nghe được hô hấp của nhau. Nếu Văn Dục Phong không có cảm giác với cô bé này, hai người không thể nào trở thành bạn cùng bàn.

Hơn nữa... Kiều An quay đầu lại liếc mắt nhìn chiếc xe màu đen một cái, trong lòng thầm than. Nhìn phản ứng của Văn Dục Phong lúc nãy trong quán bar, chỉ sợ không phải mức bình thường. Chỉ là lấy bối cảnh trong nhà của anh Dục...

Trong lòng Kiều An thở ngắn than dài, trên mặt lại vẫn cười hiền lành: "Vậy nhà của Tần tiểu thư và vị bạn học này ở đâu? Tôi tìm người đưa hai vị về."

Vừa nghe lời này, Tần Tình còn chưa kịp nói gì, Lâm Mạn Tuyết bên cạnh đã vẫy tay: "Em thì không cần, đợi chút em tự bắt xe đi là được, các anh đưa Tần Tình về đi." Ngừng hai giây, Lâm Mạn Tuyết do dự, lại sửa miệng: "Thôi, vẫn là em đưa Tần Tình về đi, nói thế nào cũng là do em mang người ta tới."

Tần Tình phụ họa: "Dạ, không cần phiền ngài, chúng em có thể tự về."

Trong bụng Kiều An quay mấy vòng, hắn sao có thể không nhận ra là hai cô bé trước mắt đề phòng mấy người mình? Vì thế hắn cũng không ép buộc, gật gật đầu: "Thôi được, hôm nay hai vị tiểu thư đến địa bàn của tôi là tôi chậm trễ, lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ nhận lỗi với hai vị."

Lời này làm Lâm Mạn Tuyết sửng sốt, sau đó hai mắt đều mở to: "Quán bar kia... là của anh?"

Kiều An cười lắc lắc đầu.

Trước khi Lâm Mạn Tuyết bày ra phản ứng "tôi đã nói mà", hắn nâng cánh tay lên, một ngón tay chỉ về tấm biển LED to lớn "Kinh đô giải trí Phong Hoa" chói mắt khác thường dưới bóng đêm mông lung sắp sửa bao phủ xuống. "Nói chính xác, cái này mới là của tôi."

"..."

Lâm Mạn Tuyết vô thức há miệng. Tần Tình bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, mắt hạnh xinh đẹp hơi ngưng lại, nhưng biểu cảm lại không có phản ứng quá lớn.

Kiều An âm thầm gật đầu trong lòng, thoáng thu lại ý cười. "Vậy tôi đưa anh Dục về, hai vị tiểu thư đi thong thả."

Tần Tình đáp theo: "Cảm ơn."

Sau đó, Kiều An lên ghế phụ, cửa xe đóng lại, nghênh ngang mà đi.

Chờ xe hơi bên này vừa đi, Lâm Mạn Tuyết cũng khôi phục lại tinh thần. Áp lực của cô một đường từ lúc ra khỏi kinh đô giải trí rốt cuộc cũng không áp được nữa... "Tiểu Tình, bà và Văn Dục Phong quen biết nhau?? Còn không phải quen biết bình thường??"

"..."

Sớm lường trước được sẽ có một màn này Tần Tình bất đắc dĩ quay sang Lâm Mạn Tuyết: "Không còn sớm nữa, chúng ta bắt xe, lên xe rồi nói."

"Được được được, lên xe nói!"

Sáng sớm hôm sau, Văn Dục Phong vốn xin nghỉ hai tuần liền ở trước mắt bao người vào lớp học.

Tiết đầu tiên là toán, lúc này vẫn chưa vào học. Thẩm Lương vốn đang đứng trên bục giảng lật bài thi tháng mới tuần trước, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng thon dài đi qua trước mặt mình, hắn liền sửng sốt một chút.

Sau đó Thẩm Lương ngẩng đầu lên, cười hỏi Văn Dục Phong: "Không phải xin nghỉ à? Sao chưa tới một tuần đã quay lại?"

Văn Dục Phong bị tiếng Thẩm Lương gọi, liền dừng lại. Cậu quay người về phía Thẩm Lương, tay cũng rút từ trong túi quần ra, trên khuôn mặt thanh tuấn mang theo tia cười ba phần lười biếng...

"Tính thời gian là đã bỏ lỡ bài kiểm tra tháng đầu tiên, em vội vàng quay lại học tập cho tốt, miễn cho thầy Thẩm ngài đổi lại chỗ ngồi."

Thẩm Lương nghe vậy cười càng thêm tươi: "Có tâm tư này tất nhiên là tốt, có điều em cũng không cần quá tiếc nuối... dù sao dựa theo thành tích trước đây của em, có tham gia thi hay không cũng không khác nhiều."

Lời này vừa ra, trong lớp học có người không nén được bật cười. Chẳng qua giây tiếp theo liền vội vàng bưng kín miệng mình, sợ hãi nhìn về phía Văn Dục Phong dưới bục giảng, sợ không cẩn thận một cái chọc tới vị đại ca này.

Văn Dục Phong đang quay lưng về phía mọi người trong phòng học cũng không quay đầu lại, có vẻ như cũng hoàn toàn không bực vì những lời này của Thẩm Lương. Các học sinh chỉ nghe tiếng nói của nam sinh vẫn khàn khàn nhiễm ý cười khó hiểu... "Có thầy Thẩm ngài bồi dưỡng trợ giúp, em nào dám phụ lòng?"

Thẩm Lương: "Đổi bạn cùng bàn rồi, không biết thành tích có thể tiến bộ nhiều hay ít, nhưng lại biết nói chuyện à?"

Khóe mắt Văn Dục Phong rũ xuống, nghẹn cười. "...Có lẽ vì bạn cùng bàn mới quá ngọt đi."

Tiếng nói này ép xuống cực thấp, bàn đầu cũng không ai nghe rõ, Văn Dục Phong không hề lắm lời, hơi cúi người gật đầu một cái với Thẩm Lương, liền giương mắt, xoay người ý cười tản mạn mà về chỗ ngồi của mình.

Tới trước bàn học, tay trái của Văn Dục Phong chống lên mặt bàn, cúi người về chỗ cô bé ngồi trong... "Sáng nay sao không đợi anh?"

Tần Tình ngồi ở đó ngốc ra... Từ khi người này tiến vào lớp học đến một giây trước khi đến đây, cô vẫn đang suy nghĩ người này sẽ giải thích thế nào với mình về chuyện xin nghỉ tránh thi với chuyện hôm qua, bản thân lại nên trả lời thế nào; nhưng Tần Tình không thể nào nghĩ đến, người này thế đi đến liền "hưng sư vấn tội" mình trước?? Đây chính điển hình của "ác nhân cáo trạng trước" trong truyền thuyết.

Có điều chờ Tần Tình hoàn hồn, cũng lập tức phản ứng lại, đáp trả: "Là lần trước anh chủ động bảo dừng lại."

Văn Dục Phong nhướng mày: "Hôm nay từ bảy giờ anh đã ở thang máy đợi em, em không cố ý trốn tránh anh, sao lại không gặp?"

Tần Tình càng vô tội: "Hôm nay em trực nhật, phải vệ sinh quét dọn, phải đến lớp sớm đầu tiên."

"...Trực nhật?" Từ lúc đại ca Văn vào lớp mới, cái từ này cũng bị uỷ viên vệ sinh tự giác moi ra khỏi từ điển của cậu rồi. Hiện giờ chợt nghe thấy, có thể nói thật là xa lạ.

Phản ứng này của Văn Dục Phong, cô bé ngồi chỗ đó hơi nhấp môi dưới, đôi mắt đen nhánh liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái không tán đồng. "Là một thành viên trong lớp, giữ gìn vệ sinh của lớp là vinh dự, mỗi người đều có trách nhiệm."

Văn Dục Phong: "..." Có lẽ lời này được nói quá đúng đạo lý, cậu không có cách nào để phản bác.

Không quá hai giây, tiếng chuông vào học tiết đầu vang lên, Văn Dục Phong ngồi vào chỗ của mình.

Thẩm Lương đứng trên bục giảng, dời ánh mắt khỏi bài thi, cười tủm tỉm nhìn cả lớp... "Lần thi tháng này, dù là thành tích toán hay điểm trung bình các môn của lớp chúng ta đều cao hơn so với năm học cao nhất. Ngoài việc các bạn trong lớp cùng nhau tiến bộ, thầy phải đặc biệt khen ngợi hai vị công thần." Thẩm Lương dừng lại một chút, nâng tầm mắt lên, nhìn về phía cuối lớp. "Đầu tiên, chính là bạn học Tần Tình của chúng ta. Mọi người đều biết rồi, bạn học Tần Tình lấy thành tích đứng đầu bốn môn anh, toán, lý, hóa, xếp hạng nhất khối trên bảng lớn."

Lời này phát ra, học sinh trong lớp dù đã sớm khâm phục, lúc này vẫn không nhịn được cảm thán, càng không biết bắt đầu từ góc nào, bắt đầu đến khi tiếng vỗ tay dần dần lan ra cả lớp.

Mà lúc này trong lớp sáu cao nhị, người duy nhất không hiểu rõ là Văn Dục Phong, cười như không cười nghiêng đầu, nhìn cô bé bên cạnh mình. Giọng nói nam sinh do di chứng rượu mạnh hôm qua hơi khàn khàn, cố tình nói nhỏ lại nhiễm ý cười, càng mê hoặc một cách khó hiểu... "Bạn học nhỏ, có thể truyền thụ kinh nghiệm học tập không?"

Tần Tình nghe cả lớp vỗ tay cũng không có nhiều phản ứng, lại vì một câu nói ánh mắt này mà hơi đỏ mặt. Cô căng khuôn mặt nhỏ: "Kinh nghiệm học tập... Có lẽ ít nhất là không đánh nhau không bị thương có thể thuận lợi tham gia kỳ thi đi."

"..."

Vừa nghe lời này chính là đang nói về mình, Văn Dục Phong lại không hề có vẻ không thoải mái, trái lại môi mỏng còn cong lên vài phần.

"Vị công thần thứ hai của chúng ta đâu..." Tới đây, tiếng vỗ tay đã dừng lại, Thẩm Lương trên bục giảng thanh giọng nói, khuôn mặt mỉm cười. "Tất nhiên chính là bạn học Văn Dục Phong."

Lời vừa nói ra, tính cả Văn Dục Phong và Tần Tình, đều bất ngờ ngước mắt lên.

Trên bục giảng, Thẩm Lương tiếp tục mỉm cười: "May mà bạn học Văn Dục Phong xin nghỉ không thi, thành tích không đáng ghi vào hệ thống, mới khiến điểm trung bình lớp chúng ta có thể cao lên rất nhiều." Hắn giơ tay, vỗ vỗ hai cái... "Nào, chúng ta cũng vỗ tay cho bạn học Văn Dục Phong, cổ vũ bạn ấy không ngừng cố gắng."

"..."

Trong lớp học lặng ngắt như tờ. Không ít học sinh cố nén cười, nghẹn đến mức mặt đều đỏ bừng. Nhưng vẫn không một ai dám vỗ tay.

Trong hoàn cảnh không ai phối hợp, không khí có chút xấu hổ. Có điều trên mặt Thẩm Lương trên bục giảng cũng không nhìn ra cái gì.

Lại an tĩnh vài giây, một góc phòng học, tiếng vỗ tay nhẹ nhàng đột ngột vang lên.

"...??"

Học sinh trong lớp khiếp sợ nhìn về phía phát ra âm thanh. Tâm tư mọi người đều tựa như nhau... họ thật sự tò mò, rốt cuộc là ai anh dũng như vậy, vì cho thầy Thẩm một bậc thang bước xuống, liền mạng cũng dám từ bỏ?

Tìm tòi nửa vòng, cuối cùng tầm mắt mọi người ngắm đến một bàn cuối lớp... bên cạnh Văn Dục Phong.

Mà lúc này, Văn Dục Phong đã sớm nghiêng tầm mắt qua nhìn trước mọi người, vẻ mặt cười như không cười, mắt đen có cảm xúc khó hiểu. Nhìn cô bé bên cạnh mình mắt nhìn thẳng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn bàn tay nhỏ non mịn mảnh khảnh kia từng cái từng cái vỗ nhẹ, ánh mắt Văn Dục Phong dần trở nên thâm trầm.

Qua hai giây, cậu đưa lưỡi chậm rãi liếm hàm trên, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.

Sau đó Văn Dục Phong quay lại, tay cũng nâng lên. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay chạm nhau.

Khi cả lớp trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, đại ca Văn thần thái chây lười tản mạn nhẹ híp mắt, vỗ tay theo cô bé.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Dục: Đều nghe vợ😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net