Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kiện vỗ tay chấm dứt, rốt cuộc tiết toán có thể chính thức bắt đầu rồi.

Tuy nói Tần Tình chuyển đến bàn cuối đã gần một tuần, nhưng việc cô ngồi cùng bàn với Văn Dục Phong chính thức học tập, thật đúng là lần đầu tiên.

Quan sát hơn nửa tiết học, Văn Dục Phong liền phát hiện, sở dĩ bạn học nhỏ của cậu có thành tích ưu tú, có lẽ thật đúng là công lao của chỉ số thông minh. Ít nhất trong một tiết toán này, có một nửa thời gian thoạt nhìn đều là bị Tần Tình dùng để ngây ngốc.

Giữa tiết học, Thẩm Lương cho học sinh giải lao một đợt, để thư giãn đầu óc căng thẳng. Trong lớp không còn yên tĩnh nữa, Văn Dục Phong cũng liền cúi người xuống về phía Tần Tình. Giọng nói của nam sinh đè xuống thấp, mang theo ý cười như có như không. "Vì sao không nghe giảng?"

"..."

Tần Tình ngây ngốc xoay khuôn mặt nhỏ qua, không rõ sao mình đã che giấu sự thất thần, mà vẫn bị Văn Dục Phong phát hiện.

Hình như Văn Dục Phong nhận ra là cô khó hiểu, ý cười càng thêm ba phần: "Tuy em vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lơ đãng."... Giống như một con thỏ ngồi xổm trong cái bẫy đợi cậu tới đánh.

... Thì ra là bị phát hiện như thế này. Tần Tình bẹp miệng, chậm rì rì nhỏ giọng mở miệng: "Thầy Thẩm nói... chậm quá." Cô nghĩ nghĩ: "Em cũng rất muốn tập trung chú ý, chỉ là em biết những ý nghĩ và nội dung thầy sẽ giảng sau đó, nếu thầy giảng chậm, em sẽ vô thức thất thần."

"..."

Nhìn những biểu cảm nhỏ lơ đãng của cô bé, hầu kết của Văn Dục Phong lăn lộn. Qua một lúc lâu, cậu mới dời tầm mắt, cười khổ. Sao lại có kiểu khiến cậu mỗi thời mỗi khắc đều khiêu chiến sự tự chủ làm cậu từng kiêu ngạo?

"...Anh cười cái gì?" Tần Tình khó hiểu hỏi, sao đó như là phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi căng ra, biểu cảm cũng có vẻ nghiêm túc. "Thầy Thẩm đang giảng lại bài thi mà anh chưa làm, anh không thể thất thần như em."

"Thầy giảng anh cũng không nghe vào."

"..." Cô bé nghe vậy liền nhíu mi: "Vậy không được, nghe giảng rất quan trọng."

"Không sao." Nam sinh nghiêng mặt nhìn Tần Tình, nhỏ giọng cười khẽ. Qua hai giây, cậu mới không nhanh không chậm mà quay mặt lại, đôi mắt nhẹ rũ xuống: "Không phải anh còn có em sao... cô giáo nhỏ?"

Tần Tình chậm rãi chớp mắt. "Cô giáo nhỏ" "Bạn học nhỏ"... Lúc người này xưng hô với cô, hình như càng thích dùng từ "nhỏ" này.

"...Em không nhỏ." Tần Tình bỗng dưng mở miệng.

Không đợi Văn Dục Phong tiếp tục lấy lời nói trêu chọc mình, cô liền nói tiếp một câu: "Em sẽ lớn lên rất nhanh... thật lâu không dùng được."

Nói xong, cô bé liền ngước mắt lên trước, có vẻ bắt đầu chuyên tâm nghe Thẩm Lương giảng bài. Duy độc nhìn một bên, lỗ tai nhỏ xinh đẹp kia chậm rãi đỏ lên.

"..."

Bởi vì một câu của cô bé, Văn Dục Phong khó có được giật mình tại chỗ, qua một hồi lâu, cậu mới chậm rãi cụp mắt xuống. Cùng lúc đó, khóe môi cậu không thể nén được mà cong lên. Trước mắt là chuyện hôm qua, một màn hơi mơ hồ vì thần kinh bị cồn làm tê liệt.

"Nhanh lớn lên được không..." Khi đó, cậu nghe thấy chính mình nói ra lời bị ép dưới đáy lòng, lại không thể nào khống chế hoặc ngăn cản.

"...Xin em." Lúc nói ra chữ cuối cùng, trong ý thức mơ hồ của cậu không nhịn được muốn...

Chắc là cậu đã dọa cô bé của cậu sợ hãi? Kể cả là bị dọa... cũng xin em đừng chạy. Xin lỗi, bởi vì anh cũng không muốn.

Chỉ là mang theo ý tưởng sa sút tinh thần như vậy, trong một giây trước khi ý thức lâm vào bóng tối, cậu đã nghe được rất rõ giọng nói mềm mại nhẹ nhàng kia lên tiếng... "...Được."

"..."

Bên tai như lại vang lên tiếng nói kia, Văn Dục Phong chậm rãi giương mắt lên, đôi mắt không hề chớp miêu tả sườn mặt của cô bé từ góc độ của mình. Môi mỏng hơi nhếch lên...

Là em đồng ý rồi. Anh sẽ luôn nhớ kỹ.

...

Học thêm một chút, thầy Thẩm liền lại đây hướng dẫn đại biểu môn toán những công việc trong tiết toán buổi tối.

Bố trí xong, Thẩm Lương khoanh tay dựa vào tường mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn an tĩnh dừng trên người nam sinh. "Hôm nay không ra chơi bóng rổ?"

Văn Dục Phong nhìn lên, khuôn mặt thanh tuấn cười như không cười. "Xuân buồn ngủ thu mệt, không chơi được, thích hợp để học tập thật tốt. Cảm ơn thầy Thẩm quan tâm."

Thẩm Lương đánh giá cậu vài lần: "Được, thầy sẽ xem biểu hiện của em ở lần thi tháng sau."

Bên này Thẩm Lương vừa đi, có một bạn học thoạt trông đã do dự hồi lâu bên cạnh, cọ tới cọ lui đi đến.

Lúc còn cách bàn học 20cm, đại ca Văn ngồi phía ngoài bỗng nhiên ngước mắt. Ánh mắt như một lưỡi đao thanh lãnh.

"Có việc?"

"..."

Bạn học kia suýt bị dọa đến run run.

Tần Tình bên cạnh vừa nhớ kỹ công việc của môn toán mà Thẩm Lương dặn dò thì nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, sau đó cô liền nhíu mày. "Văn Dục Phong" Giọng của cô bé mềm mại: "Anh đừng bắt nạt bạn học."

"..."

Văn Dục Phong quay qua, không đợi nói gì, học sinh bên cạnh kia đã sợ tới mức vội vàng tiếp lời... "Không có không có, mình mình mình... vấn đề... Bạn học Tần Tình, này, đây là Lâm Văn Thao lớp bảy đưa bạn... đưa bạn." Học sinh kia vội vàng nói rồi nghiêng về trước, cách chỗ Văn Dục Phong để tờ giấy được gấp trong tay lên chỗ Tần Tình, sau đó sợ tới mức chạy luôn đầu cũng không quay lại.

Tần Tình cũng không cố so đo chuyện trước đó, chỉ tò mò giơ tay cầm lấy tờ giấy kia. Mở ra rồi, cô liền nhìn thấy chữ viết tinh tế gần nửa trang giấy.

Mới đầu Văn Dục Phong cũng không đặt lực chú ý tại đây, chỉ là qua vài giây, thấy ánh mắt của Tần Tình dần dần nghiêm túc lên, cậu liền hơi nheo nheo mắt lại.

... Lâm Văn Thao? Tên nghe hơi quen. Hình như là một nam sinh?

Theo lời người nọ nói, là lớp bảy bên cạnh... Nếu là học sinh cao nhị, hẳn là trước kia không quen biết bạn học nhỏ của cậu. Nói cách khác... Là mới quen trong mấy ngày nay cậu không có ở đây??

Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt đại ca Văn không sai sai.

Mà lúc này, Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ không nhanh không chậm tới lớp, vừa lúc nhìn thấy anh Dục của họ cả người tản ra áp suất thấp "người sống chớ gần", khoanh hai tay không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trắng kia trong tay cô bé bên cạnh. Thoạt trông chỉ thiếu đánh dấu bên cạnh bàn học một cái "trong có chó dữ".

Biểu cảm Lý Hưởng cổ quái gãi gãi đầu... Mấy ngày không gặp, sao anh Dục lại bày ra tư thế sắp đánh nhau với tờ giấy vậy?

Cứ việc tuần trước mới bị phê bình tàn nhẫn, nhưng Lý Hưởng vẫn không nhịn được mặt dày dán lên: "Anh Dục, anh nhìn gì thế?"

Vừa rồi đã nhận ra tiếng bước chân của hai người này, lúc này Văn Dục Phong cũng không vội xoay qua, mà là không chút hoang mang liếc mắt nhìn Tần Tình một cái trước đã... Cô bé như không nghe thấy, cũng chưa liếc cậu một cái, vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tờ giấy kia trong tay.

"..."

Ý cười trên mặt Văn Dục Phong hoàn toàn tan đi, mặt cậu vô cảm xoay người lại. "Xem có người gửi từ giấy cho cô ấy."

Lý Hưởng sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Nhận được thư đe dọa nhanh thế à?"

"..."

Nam sinh ngẩn ra một giây, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, chuyển tầm mắt qua... "Có ý gì?"

Lý Hưởng thấy phản ứng này của Văn Dục Phong, biết là chính mình đoán sai, biểu cảm không tốt trước đó của anh Dục nhà họ là do nguyên nhân khác. Nhưng lúc này lời đã nói ra, muốn thu hồi lại cũng không thể.

Hắn chỉ có thể e dè liếc mắt nhìn Tần Tình vẫn chăm chú một cái, sau đó liền phải mở miệng.

"Từ từ." Trước khi Lý Hưởng mở miệng, Văn Dục Phong bỗng dưng lên tiếng ngắt lời hắn, đồng thời nhăn mày kiếm đứng dậy. "Đi ra ngoài nói."

Lý Hưởng tuy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo ra ngoài.

Ra tới hành lang, vừa thấy sườn mặt lạnh lùng của vị đi đầu, đám học sinh trên hành lang theo bản năng im lặng đi, hiệu quả có thể so với chủ nhiệm giáo vụ Tôn Hưng lên sân khấu.

Văn Dục Phong cũng không để ý, lập tức đi tới bên cửa sổ. Sau đó cậu quay người lại, dựa vào cửa sổ, nhướng mày kiếm. "Nói đi, sao lại thế?"

Trong lòng của Lý Hưởng cực kỳ vô tội: "Không phải... Em chỉ tùy tiện đoán vậy..."

"Tùy tiện đoán sẽ đoán là thư đe dọa?" Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh xuống.

Lý Hưởng thở dài, chỉ có thể thành thật giải thích: "Anh Dục... Chính anh chắc không có cảm giác gì, nhưng rất nhiều con gái trong trường thích anh... Tần Tình ngồi cùng bàn với anh, hơn nữa lúc có chuyện quân huấn trước đó trong trường đã có nói xấu... Cho nên tình cảnh vừa nãy, em liền tưởng có ai gửi thư đe dọa bạn học mới."

Nói tới đây, Lý Hưởng tạm dừng lại, sau đó hơi khó hiểu nói tiếp: "Thật ra lúc trước trong trường lan truyền tin hoa khôi Lăng là bạn gái anh, đã có người đưa thư đe dọa cô ấy, nghe nói là có dính máu."

"..."

Vừa nghe chuyện này, giữa mày Văn Dục Phong nhíu lại sắp tạo thành một búi.

Không phải vì gì khác, chỉ là cậu nhớ tới cách đây không lâu lúc Tần Tình ở nhà của mình, đơn giản là cách rời đi của chú nhỏ hơi khác biệt đã bị dọa thành bộ dạng kia, hiển nhiên không phải to gan gì. Nếu thật sự để cô ấy nhận được một lá thư dính máu như vậy, không biết là cô sẽ bị doạ thành cái dạng gì nữa.

Nghĩ đến đây, biểu cảm của nam sinh càng lạnh thêm vài phần. Cậu nhìn về phía Lý Hưởng: "Biết có thể là ai làm?"

Lý Hưởng thành thật mà lắc lắc đầu.

Văn Dục Phong nắm chặt quyền, cuối cùng vẫn lạnh mắt đè nén lửa giận.

"Mấy ngày này giúp tôi nhìn chằm chằm chút."

Lý Hưởng hiểu ý, gật gật đầu: "Yên tâm đi, anh Dục."

Giữa trưa cùng ngày, Tần Tình vẫn là tới trường học sớm. Cầm lấy dụng cụ vệ sinh từ lớp học, cô và nữ sinh trực nhật cùng ngày đi tới khu vệ sinh của lớp.

Lớp sáu cao nhị vệ sinh dãy lớp góc đông nam, là một cái vũng thấp nền xi-măng biệt lập. Đất trũng xuống khoảng chừng 2m so với mặt đất chung của trường, từ mặt đất có một lối bậc thang để đi xuống. Một mảng lớn dưới bậc thang, là khu vệ sinh của lớp sáu cao nhị.

Chỗ này học sinh không hay đến lắm, cũng không có rác rưởi gì, nhiều nhất là chút lá cây do gió đầu thu thổi rơi xuống. Tần Tình và nữ sinh cùng lớp mất khoảng 10 phút, đã thu dọn khu vệ sinh sạch sẽ. Hai người tụ lại rồi kiểm tra qua một chút, liền chuẩn bị rời đi.

Chỉ là chưa đi được mấy bước, Tần Tình đã thấy ba nữ sinh đi từ bậc thang xuống. Diện mạo của ba người thật sự quen, chính là ba nữ sinh chặn cô ở cửa lớp ngày đó.

Trong lòng Tần Tình rùng mình, mi nhíu lại. Cô dừng bước. Có lẽ thoạt trông ba nữ sinh kia thực sự không có ý tốt, nữ sinh cùng trực nhật với Tần Tình cũng dừng bước, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tần Tình.

"Sáng nay nghe người ta nói thấy mày ở đây quét tước vệ sinh, không ngờ là thật." Nữ sinh cầm đầu kia cười hì hì, trong mắt lại không chút thiện ý.

Cô ta đánh mắt với hai người bên cạnh. Ba người cười, từng người đi ngang qua Tần Tình, đi thẳng vào khu vực vệ sinh của lớp sáu bên trong.

Mới đầu Tần Tình khó hiểu, lúc sau nhìn thấy túi đen trong tay ba người, trong đầu cô có thứ gì đó lóe lên lướt qua. Sau đó sắc mặt cô biến đổi, xoay người chạy tới ngăn cản. Lại không kịp.

...

Ba túi rác bị ba nữ sinh đổ vào bên trong khu vệ sinh, cuối cùng ba người còn ném túi, vỗ vỗ tay, cười lạnh nhìn về phía Tần Tình.

"Mấy bạn, mấy bạn sao có thể như vậy?!" Nữ sinh cùng trực nhật với Tần Tình tức giận đến mặt cũng đỏ bừng.

Ba người kia trước sau vẫn nhìn Tần Tình, người cầm đầu vẻ mặt đắc ý.

"Tao đã sớm cảnh cáo mày, là mày không nghe. Nếu như vậy, chỉ sợ mày phải ăn thêm chút khổ, chỉ là liên lụy tới bạn học của mày... tao còn ngượng ngùng thay cho mày."

"..."

Ngón tay Tần Tình nắm chặt cây chổi đều trắng bệch, chỉ là trên khuôn mặt tinh xảo lại càng vô cảm. Hỏa khí nóng hổi từ lồng ngực bùng lên, ánh mắt cô càng thêm lạnh.

Ngay một giây trước khi Tần Tình mở miệng, chợt thấy một trong ba nữ sinh đối diện khẽ biến sắc, ngước mắt lên, nhìn lên cao phía sau cô. Năm người ở khu vệ sinh đồng loạt nhìn qua.

...

Đầu thu, ánh mắt trời giữa trưa không quá gắt, nam sinh mặc quần dài áo hoodie màu đen cuốn tay áo, hai chân thon dài, ngồi trên tảng đá bên cạnh bậc thang đầu tiên. Mũi chân ở ngoài, đó là đài bằng đá cao hai mét.

Nam sinh uể oải cánh tay phải đáp lên đầu gối, còn quấn từng vòng từng vòng băng vải chói mắt, dưới ánh mặt trời tóc mái màu đen thoạt nhìn rất mềm mại. Lại nhìn lên đôi mắt thon dài hơi híp kia, không biết tại sao, Tần Tình nhớ tới lão hổ dựa vào cây lười biếng ngáp dài.

"..."

Cô bị ý tưởng này của mình chọc cho âm u trong lòng tan đi, khóe môi cũng hơi hơi cong lên.

Chẳng qua tâm trạng của những người khác lại không tốt như vậy. Đặc biệt là ba nữ sinh đằng sau, lúc này nếu không phải chỉ có một con đường chỗ bậc thang, đại ca Văn còn ngồi bên cạnh, có lẽ mấy cô gái đã sớm sợ đến mức chạy trối chết. Mà lúc này dù không trốn, hiển nhiên sắc mặt ba người đều có vẻ hồn vía lên mây.

"Chậc..." Nam sinh giơ tay trái lên, nhẹ xoa tóc mái trên trán, môi mỏng cong lên ý cười chây lười, đôi mắt đen nhánh dưới ánh nắng lại dày đặc hàn ý. "Sao không tiếp tục?"

Ba nữ sinh không dám nói lời nào, mắt thoáng nhìn nhau khẽ run, đều có vẻ không biết làm sao.

Văn Dục Phong nhẹ bĩu môi mỏng, tay trái chống mặt đất bên cạnh, sắp nhảy trên đài cao xuống luôn.

"Văn Dục Phong!" Có tiếng nói mềm nhẹ bỗng dưng gọi cậu lại, mang theo một chút ảo não không khó phát hiện.

"..."

Động tác đột nhiên cứng đờ đại ca Văn ngước mắt có vẻ vô tội, nhìn về cô bé phía dưới.

Tần Tình đưa tay chỉ chỉ tay phải của cậu. "Anh còn muốn đi khâu nữa à?" Giọng cô bé tuy mềm mại, nhưng ngữ điệu và biểu cảm nghiêm túc hơi căng thẳng lại là không cho phản đối.

"..."

Văn Dục Phong liếc nhìn băng vải trên tay phải mình một cái, nhướng mày, nhưng cũng chưa nói gì. Cậu đứng lên, ngoan ngoãn đi vòng qua một bên, theo từng bậc thang đi xuống. Đến bậc cuối cùng, cậu cũng đứng bên cạnh cô bé.

Chiều cao cách nhau hơn 20cm, nam sinh cúi xuống hạ tầm mắt: "Như vậy được rồi chứ?"

Cậu hơi nhếch môi mỏng lên...

"Cô giáo nhỏ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net