Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là em để." Cô bé cầm cốc nước ấm đứng trước mặt Văn Dục Phong, có chút bối rồi nhìn nhìn bức thư trên mặt bàn.

"..."

Ánh mắt Văn Dục Phong nhìn Tần Tình trầm xuống.

... "Cậu bây giờ cũng chỉ dựa vào cái gọi là "cận thủy lâu đài"* mới gần gũi với cô ấy như vậy, nhưng khoảng cách giữa hai người các cậu, "cận thủy lâu đài" là có thể lấp đầy sao?"...

*Cận thủy lâu đài (近水楼台):Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

... "Thừa nhận đi Văn Dục Phong, trước giờ cậu và cô ấy chưa từng là người trong cùng một vòng tròn, tôi thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc vì sao mà cậu phải một hai quấn lấy cô ấy?"...

... "Chờ phân ban rồi, lấy thành tích của cô ấy, tất nhiên sẽ vào lớp dự bị đại học khoa tự nhiên... Tôi sẽ ở đó chờ cô ấy, cậu có thể sao? Thật sự đến lúc đó rồi, khoảng cách giữa hai người sẽ trở nên lớn bao nhiêu?"...

Dư âm những lời này của Lâm Văn Thao tựa như vẫn còn bên tai, Văn Dục Phong liếc mắt nhìn Tần Tình một cái thật sâu, xoay người về chỗ. Chuông vào học cũng reo lên sau cậu. Tần Tình do dự rồi, liền cũng vội vàng đi qua.

"...Đây là do một nữ sinh sơ trung đưa tới." Về chỗ ngồi rồi, Tần Tình do dự nhìn Văn Dục Phong ngồi bên cạnh mình, sườn mặt thanh tuấn của nam sinh lúc này có vẻ sắc bén ít khi nói cười, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ hơi tức giận. "Cô ấy đưa cho em rồi lập tức chạy mất, cho nên..."

Văn Dục Phong rũ mắt xuống, ngón trỏ ngón giữa thon dài kẹp lấy bức thư hồng nhạt hơi mỏng, lắc lắc không trung. Sau đó cậu mới hơi hơi nheo mắt lại, xoay người sang. "Em biết đây là cái gì không?"

Tần Tình nhìn bức thư kia suy tư hai giây, mới nhăn cái mũi nhỏ lại hơi không chắc chắn hỏi: "... Thư tình?"

"..."

Văn Dục Phong suýt bị dáng vẻ vô tội của cô bé chọc cho đau sốc hông. "Em liền không có một chút cảm giác gì?"

Lúc này cả chân mày tinh tế của Tần Tình cũng nhíu chặt: "Cảm giác gì?"

"..." Ánh mắt hung dữ của Văn Dục Phong chớp một cái, rồi sau đó cậu bỗng nhiên cúi người đè ép qua, bức thư trong tay đập một cái lên mặt bàn bên cạnh của cô bé. Cùng lúc đó, tay trái của cậu chống lên vách tường phía sau Tần Tình.

Tần Tình kinh sợ ngửa người ra sau, chờ lấy lại tinh thần, đã bị nam sinh vây giữa ngực cậu và vách tường phía sau.

Trong lớp có nghe thấy động tĩnh ở bàn cuối, sôi nổi chuyển mắt tới cẩn thận nhìn trộm. Chẳng qua vừa nhìn thấy tư thế động tác của hai người, mọi người không hẹn mà cùng súc cổ quay đầu lại... Tuy rằng họ rất muốn xem náo nhiệt, nhưng vẫn biết bảo mệnh là số một.

"Bây giờ thì sao", khóe môi nam sinh nhếch lên, nụ cười này mang theo hơi thở nguy hiểm mà Tần Tình không quen thuộc. Cậu càng sát về phía trước: "Bây giờ có cảm giác gì?"

"..."

Tay Tần Tình ở bên người đã sớm nắm chặt. Cô ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm nam sinh gần trong gang tấc, không biết là vì khoảng cách hay vì nín thở, gương mặt trắng hồng hơi đỏ lên.

"Văn Dục Phong, đây là lớp học, anh, anh không thể như vậy."

"Anh còn tưởng là em thực sự không có một chút cảm giác." Nam sinh ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của cô, khóe môi càng cong lên khinh bạc, hô hấp nóng rực bắt đầu tới gần quét qua vành tai của cô bé...

"Vậy nếu anh như vậy với người khác, em cũng không có cảm giác?"

"..."

Tần Tình chậm rãi mở to hai mắt. Cuối cùng cô cũng tìm được một khe hở trong hơi thở khiến người ta hít thở không thông, cũng thành công làm lý trí từ khe hở kia chui ra, hiểu rõ nguyên nhân người này đột nhiên có động tác kỳ quặc.

Tần Tình nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong: "Em biết anh sẽ không."

"..."

Lần này đến lượt nam sinh ngơ ngẩn. Đôi mắt của cô bé hắc bạch phân minh, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng trong suốt của mình.

Tần Tình vẫn chưa chú ý tới Văn Dục Phong thất thần, ánh mắt rơi xuống bức thư hồng nhạt trong tay nam sinh: "Cứ cho là anh nhận lấy, anh cũng sẽ không đọc chứ?" Cô quay mặt lại, mặt mày xinh đẹp mềm mại hơi hơi cong, khóe môi cũng cong lên: "Văn Dục Phong, em biết anh là người thế nào, em biết anh sẽ không làm như vậy... cho nên em mới nói là không có cảm giác gì."

"..."

Trong vài giây ngắn ngủi này, tình thế chợt xoay chuyển, Văn Dục Phong cuộn hầu kết, có vẻ cuống quýt dời tầm mắt. Cậu thế mà lại cảm thấy chính mình không dám lại đối diện với cô bé. Sợ không nhịn được.

Hai người duy nhất rong lớp có thể may mắn bàng quan tất cả, chính là Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng bàn bên. Lý Hưởng vừa nhìn thấy Văn Dục Phong quay lại, hắn cũng vội vàng né tránh, ánh mắt nhìn qua Triệu Tử Duệ... "Đây chính là phản dame trong truyền thuyết đi??... ĐM, tôi thật sự phục... bạn học mới có khả năng, quả thực là nắm chặt anh Dục của chúng ta trong lòng bàn tay đi!"

Triệu Tử Duệ bên cạnh cũng chứng kiến cả quá trình không thể nhịn cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Đúng là giỏi. Thấu hiểu tâm tư đến trình độ này, cũng là số ít; như mấy người Lăng Vũ chơi những tâm cơ đó, so với Tần Tình, thật là thông minh bị thông minh hại." Chưa nói xong, Triệu Tử Duệ liền giơ tay lên, khoa tay múa chân giữa không trung làm ra cái hình hai dấu ngoặc kép... "Đương nhiên, "thông minh" đánh dấu ngoặc kép."

Lúc gần tan học, Tần Tình nghe thấy nam sinh bên cạnh mình trầm mặc hơn nửa tiết học đột nhiên mở miệng. "Thi tháng lần sau xong liền phải phân ban, em có suy nghĩ gì?"

"...?"

Câu hỏi bất ngờ làm Tần Tình ngẩn ra. Cô ngẩng đầu lên khó hiểu, nhìn Văn Dục Phong.

Văn Dục Phong hỏi: "Em sẽ chọn xã hội hay là tự nhiên?"

"...Em còn chưa nghĩ kỹ." Tần Tình nghĩ nghĩ, nói thật: "Anh thì sao?"

"Anh không sao cả. Khoa xã hội hay tự nhiên đối với anh đều không có gì khác nhau." Giọng nam sinh trầm thấp, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô bé không chớp: "Nhưng anh muốm ở gần em."

Tần Tình ngẩn ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi mở to.

"Cho nên nếu em chọn khoa học tự nhiên, anh liền chọn khoa học tự nhiên; em chọn xã hội, anh liền đi khoa xã hội." Văn Dục Phong nói: "Chuyện phân ban sẽ quyết định từ kỳ thi tháng sau, trước lúc đó, anh sẽ cố hết sức để ở gần em hơn." Cậu ngừng nghỉ: "Em sẽ giúp anh chứ?"

Tần Tình gật đầu theo bản năng.

"..." Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe: "Thế để toàn tâm phụ đạo, em với Lâm Văn Thao lớp bảy kia giao lưu, bằng không tạm thời gác lại đi."

Tần Tình ngây ngốc, không biết sao đề tài đột nhiên chuyển tới chuyện này, cô nhìn Văn Dục Phong, ánh mắt thập phần vô tội.

"Không thể à?" Đôi mắt nam sinh buồn bã.

Tần Tình: "..."

Không biết tại sao, Tần Tình đột nhiên nhớ tới lần trước tại quán bar với giờ giải lao tiết trước trên hành lang, người này nói nhỏ câu kia bên tai mình.

Tần Tình đang nghĩ thế, Văn Dục Phong lại như muốn áp người về phía mình.

"Em, em đồng ý rồi!" Tần Tình cuống quýt trốn ra sau, đồng thời mở miệng liên thanh.

"..."

Một tia ý cười vì đạt được lướt qua sâu trong ánh mắt của Văn Dục Phong. "Đây chính là em nói, không thể đối ý."

...

Trước kỳ thi mấy tuần, các thầy cô bộ môn của lớp chấn kinh không nhẹ. Nguyên nhân không gì khác, chỉ là họ phát hiện ra, Văn Dục Phong thường đi lại trong lớp không nghe các thầy cô dạy dỗ, mỗi tiết học gần như không hề lộ mặt, thế mà hình như bắt đầu chăm chỉ học tập.

Lấy giáo viên Ngữ văn làm ví dụ, lần đầu tiên thấy vở văn đề tên ba chữ "Văn Dục Phong", một ngụm Đại Hồng Bào vừa uống vào miệng đã bị thầy cống hiến hết cho bàn làm việc. So với Ngữ văn, tiếng Anh những môn coi trọng kiến thức tích lũy, thành tích toán, lý, hóa của Văn Dục Phong tiến bộ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Vì thế, ngay cả Thẩm Lương luôn luôn thích lấy Văn Dục Phong trêu ghẹo, cũng vài lần khen ngợi cậu ở lớp.

Chuyện này làm học sinh trong ngoài lớp sáu kinh ngạc cảm thán không thôi, bản thân Văn Dục Phong lại không phản ứng với mấy lời khen ngợi này đó... tựa như cậu cũng từng thờ ơ như thế với "bảng đen đề danh" của Nhất Trung.

Chẳng qua nhanh chóng tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn, tự nhiêu yêu cầu phải trả giá rất lớn. Ít nhất theo như Tần Tình quan sát, sự mệt mỏi nơi đáy mắt Văn Dục Phong thực sự là một ngày so với một ngày càng thêm nghiêm trọng. Chỉ nhìn Văn Dục Phong thường ngủ rất lâu trong tiết tự học, cô cũng đoán được tình trạng đối phương gần đây nghỉ ngơi không đủ...

Sáng nay vẫn là tự học cuối tuần theo yêu cầu của trường. Tiết tự học đầu tiên còn mười phút là tan.

Chỗ bàn cuối, nam sinh gối lên cái đệm mềm màu xám nhạt, mày kiếm nhíu lại, dưới mắt thon dài có chút nhợt nhạt mệt mỏi, thoạt nhìn rất mệt nhọc. Tần Tình bên cạnh cũng cau mày nhìn một lúc, khi cô đang chuẩn bị làm gì đó, chợt nghe từ cửa lớp một loạt bước chân hỗn loạn...

"Chuyện lớn! Chuyện lớn!... Tuần này trường mình muốn tổ chức lại Đại hội thể thao mùa thu vốn đã bảo hủy!!" Ủy viên thể dục lớp sáu người còn chưa xuất hiện ở cửa, tiếng nói đã truyền khắp mỗi góc lớp.

Sau lớp học, các học sinh đang giữ im lặng, không hẹn mà cùng xoay đầu đánh mắt một hướng. Lúc này ủy viên thể dục đã vọt vào lớp tươi cười trên mặt cứng đờ. Đến lúc yên lặng như chết này, hắn mới đột nhiên nhớ tới... Khác với trước kia, vị đại ca Văn rất khó chịu lúc vừa ngủ dậy kia của họ, bây giờ là thường trú ở sau lớp...

Nghĩ đến đây, lá gan của ủy viên thể dục cũng suýt sợ đến nát. Hắn run rẩy trái tim, nhìn qua. Như hưởng ứng dự cảm cực kỳ đáng sợ trong lòng hắn, một tiếng nói trầm thấp rét căm căm, mang theo khàn khàn lúc mới dậy, vang lên ở cuối lớp...

"Ông mẹ nó... muốn chết à?" Cùng lời nói, có âm thanh bàn ghế bị kéo chói tai vang lên. Xong nam sinh trầm khuôn mặt sắc bén đứng dậy, tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, tĩnh mạch màu xanh nhạt, có thể thấy được rõ ràng nổi lên trên làn da trắng nõn.

"...Xin, xin lỗi anh Dục, em..." Ủy viên thể dục nuốt một ngụm nước miếng, cứ việc còn cách hơn nửa phòng học, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm như ác lang hung lệ tàn bạo kia, vẫn theo bản năng lùi lại một bước.

Văn Dục Phong bước một bước ra, mắt đen vững vàng, chân dài bước ra định đi lên trước lớp học. Chỉ là không chờ bước ra bước thứ hai, cổ tay áo bên trái của cậu đã bị một người nắm lại.

"...Văn Dục Phong, anh đừng tức giận." Bị ánh mắt chưa rút hết hung lệ kia quét đến, Tần Tình cũng hơi bất an. Nhưng cô không buông tay, ngược lại càng nắm chặt... "Em... Em giảng đề cho anh được không?"

Văn Dục Phong: "..."

Học sinh cả lớp: "...??"

Thân hình nam sinh cứng đờ đứng tại chỗ vài giây. Sau đó làm cả lớp phải ngã vỡ mắt kính chính là, đại ca Văn của họ thế mà thật sự chậm rãi xoay người, cuối cùng ngồi lại.

Biết chuyện đã hòa hoãn, Tần Tình nhẹ nhàng thở ra. Cô lấy ra bài thi hôm qua chưa nói xong, lấy đề cuối cùng cho Văn Dục Phong làm một lần.

Chờ nhìn thấy trên khuôn mặt đẹp đẽ của nam sinh dần dần khôi phục lại ý cười không chút để ý như thường, cuối cùng Tần Tình cũng không nhịn được do dự mở miệng:

"Bực tức khi ngủ dậy có thể là do tụt huyết áp tạo thành, anh có thể đi khám xem, nếu đúng vậy, chỉ cần mang theo viên đường bên người là được rồi..."

"Đúng là anh có triệu chứng tụt huyết áp nhẹ." Văn Dục Phong cầm bút vừa thử lại phép tính trên bài thi vừa trả lời: "Có điều không cần đường."

"A?... Vì sao?"

"..."

Ngòi bút trong tay Văn Dục Phong dừng lại.

Qua hai giây, cậu chậm rãi giương mắt lên, một chút ý cười nhiễm vào khóe mắt...

"Không phải anh còn có em à?"

"...Điềm Điềm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net