Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức đại hội thể thao mùa thu một lần nữa được tổ chức tựa như một cơn gió, nhanh chóng lan truyền khắp cao trung. Hai khối cao nhất, cao nhị hưởng ứng nhà trường kêu gọi, các lớp tuyên bố ra danh sách phân công tham gia đại hội thể thao...

Trừ bệnh nhân có giấy xác nhận của bệnh viện, mỗi học phải tham gia ít nhất một hạng mục đại hội thể thao. Nghe thấy tin tức này, Tần Tình chỉ cảm thấy nhân sinh cũng u ám. Thật vất vả đào thoát khỏi quân huấn cho cao nhất, cô không thể ngờ, mình lại thua vào hố đại hội thể thao mùa thu.

"Em liền không muốn tham gia đại hội thể thao đến vậy à?" Thấy cô bé vốn đã nho nhỏ nhắn càng cuộn mình thành một nắm héo rũ, Văn Dục Phong bên cạnh chống má, cười như không cười nhẹ híp mắt hỏi.

"..."

Tần Tình đang nằm bò trên mặt bàn thẳng lên, đôi mắt trong suốt sạch sẽ cũng một dáng vẻ không có gì sáng rọi. "Em không thích nhất là chạy bộ."

Văn Dục Phong nghe vậy đứng lên. Tần Tình một bên mờ mịt nhìn cậu, không biết nam sinh muốn làm gì. Sau đó cô liền thấy Văn Dục Phong quay về phía ủy viên thể dục gọi một tiếng. "Tống Lâm, lấy một tờ đăng ký cho tôi."

"Ai ai, anh Dục tốt!" Ủy viên thể dục vừa đắc tội Văn Dục Phong một lần, còn đại nạn không chết, vội vàng cầm lấy tờ đăng ký chạy tới.

Văn Dục Phong nhận lấy form biểu liền ngồi xuống. Cậu nhanh chóng xem qua các lựa chọn một lần, sau đó đẩy form biểu qua trước mặt cô bé. "Trừ thi đấu điền kinh, em cũng có thể lựa chọn hạng mục thi điền kinh."

Tần Tình mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Cái gì là thi đấu điền kinh? Cái gì là thi điền kinh?"

Văn Dục Phong: "..."

"Phụt..." Lý Hưởng bên cạnh nghe lén không nhịn được cười ra tiếng.

Văn Dục Phong quét ánh mắt hơi lạnh qua.

Lý Hưởng nén cười: "Anh Dục, em thật sự không ngờ, anh toàn năng như vậy, sao lại gặp phải một cô gái mù thể dục như thế... Ái ui..." Chữ cuối cùng bị bao phủ bởi tiếng kêu đau của chính hắn.

Chờ cơn đau qua đi, Lý Hưởng căm tức quay đầu lại nhìn Triệu Tử Duệ mới nhéo mình một cái, Triệu Tử Duệ cho hắn một ánh mắt sâu không lường được.

Phía sau lưng Lý Hưởng cứng đờ, phản ứng được mình suýt nói cái gì, vội vàng chột dạ quay đầu lại cười làm lành: "Bạn học mới, hay là bạn với anh Dục của chúng mình học tập lẫn nhau một chút ha ha ha... Như vậy mới có thể bổ sung cho nhau, à không, như vậy mới có thể phát triển toàn diện đức trí thể mỹ..."

Tần Tình nghe Lý Hưởng nói mãi như lạc vào sương mù, khó hiểu quay qua Văn Dục Phong. Lúc này Văn Dục Phong thu lại ánh mắt rét lạnh lẽo từ gương mặt cười cứng đờ của Lý Hưởng, sau đó cậu chỉ vào các hạng mục trên tờ đăng ký giải thích.

"Yêu cầu tiến hàng trên đường đua ví dụ như đi, chạy thuộc về hạng mục thi đấu điền kinh; mà kiểu như nhảy cao, ném đá, liền thuộc về hạng mục thi điền kinh." Cậu dừng lại một chút, giương mắt nhìn về phía cô bé đang nhíu chặt mày, lại nói: "Nếu em không muốn tham gia thi kiểu đi bộ, chạy bộ, thì có thể lựa chọn hạng mục thi điền kinh."

Tần Tình nhíu mày với tờ đăng ký: "Chính là nâng tạ, ném lao, ném đá này nọ à?"

"..."

Văn Dục Phong nhìn mấy hạng mục kiểu ném đá kia, lại nhìn cô bé bên cạnh, một cánh tay mình đã có thể cuốn vào lòng, không khỏi cười nhẹ. "Hay là đổi cá biệt đi, hửm?"

Từ một tiếng cười nhẹ này, Tần Tình cảm thấy mình nghe ra sự trào phúng khó có thể che lấp. Cô giương cổ lên: "Lỡ đâu em, có thể thì sao..." Chẳng qua càng đến cuối, cô bé nói càng không có chút tự tin.

"Ừm, có lẽ em có thể, có điều vẫn là tính." Văn Dục Phong cười phụ họa.

"...Vì sao?" Tần Tình bất mãn nhìn Văn Dục Phong.

"..." Ánh mắt Văn Dục Phong lướt qua cánh tay mảnh khảnh của cô bé, tiếng cười khàn khàn: "Lỡ như bị thương, anh sợ mình đau lòng."

"..."

Lúc này đây cô bé ngây người ước chừng bốn năm giây mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần. Sau đó cô đỏ mặt, nghiêm túc nhìn nam sinh: "Văn Dục Phong, anh không thể như vậy."

Bị phản ứng của cô bé làm cho vui vẻ, Văn Dục Phong cúi người khàn tiếng nói... "Không thể như thế nào?"

Tần Tình cầm lấy tờ đăng ký, trước khi khoảng cách giữa hai người kéo lại rất gần, để tờ đăng ký mới tinh kia chặn giữa mình và Văn Dục Phong. Dưới ánh mặt trời, cách trang giấy hơi mỏng gần như trong suốt, Văn Dục Phong nghe thấy tiếng nói mềm mại của cô bé:

"Anh hai em nói, không nên để ý những người ở trường thích..." Cô tạm dừng, nghĩ lại những từ Tần Hạo đã dùng, nghĩ xong rồi lập tức vui vẻ nói tiếp: "Em không thể để ý những người thích tùy tiện "đùa bỡn" các cô bé ở trường."

"...Đùa bỡn?"

Nam sinh động trái cổ, cách trang giấy hơi mỏng, cậu nhìn hình dáng mơ hồ của cô bé, ánh mắt thâm trầm hơn. Khi lại mở miệng, tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười khàn khàn: "Anh lúc nào thì trêu chọc em?"

"..."

Tần Tình tức giận mà trừng tờ đăng ký vô tội: "Rõ ràng anh..."

Lời còn chưa dứt, tờ đăng ký đột ngột ép về phía cô. Không đợi Tần Tình phản ứng lại, đã cảm giác được có thứ gì đó ấm áp cách tờ giấy hơi mỏng chạm vào môi cô. Dừng lại liền tách ra.

Bên tai là tiếng cười khàn khàn từ tính.

...

"Cái này mới tính."

Tần Tình: "..."

Tờ đăng ký từ đầu ngón tay cô bé chảy xuống đất. Đôi mắt hắc bạch phân minh, con ngươi dưới ánh sáng hơi co lại.

Tần Tình ngơ ngẩn nhìn tờ giấy rơi xuống rồi, ánh vào đáy mắt là bóng dáng người nọ. Trên sườn mặt tuấn tú, từ khóe môi giương lên kia còn có thể mơ hồ thấy được ý cười không nén được, độ cong phóng túng mang theo hương vị tốt đẹp.

Một chút sắc hồng theo vành tai nhiễm lên, như lửa chậm rãi thiêu đốt gương mặt Tần Tình. Suy nghĩ cẩn thận lại tiếp xúc vừa nãy là cái dạng gì, Tần Tình hoảng loạn lấy lại tinh thần, quay người đi.

Bởi vì trong lớp có học sinh có năng khiếu nhảy xa, hơn nữa với điều kiện của bản thân Tần Tình tự động môn ném đá, hai môn nhảy cao, cho nên cô vẫn chỉ có thể đăng ký thi đấu điền kinh. So sánh các cự ly, cuối cùng Tần Tình lựa chọn chạy tiếp sức 4x400m cho nữ. Cứ việc đã bớt đi một nửa so với thi thể dục bình thường là 800m, nhưng đối với Tần Tình, hiển nhiên vẫn là thực sự cố hết sức.

...

Ít nhất trong giờ ăn tối hôm nay, vào sân thể dục thử lần đầu tiên Tần Tình lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác hít thở không thông khi chạy ở cự ly dài.

"Tiểu Tình, tố chất thân thể của bạn..." Trác An Khả đưa nước cho cô bé đang thở hổn hển, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé nói bất đắc dĩ: "Thật sự là kém cỏi nhất trong số những người mình đã gặp!"

"...Thảm thiết vậy à?" Tần Tình vô lực cười khổ.

Cô mở cốc nước ra chuẩn bị uống, chỉ là môi còn chưa chạm tới vành cốc, trước mặt bỗng dưng xuất hiện một bàn tay từng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Tần Tình còn chưa kịp hoàn hồn, cái tay kia đã cầm lấy cốc nước khỏi tay cô.

...

"Mới vận động xong không thể uống nước ngay."

Vừa nghe thấy giọng nam trầm thấp này Tần Tình không cần quay lại cũng biết là ai làm. Trước mắt cô lờ mờ hiện ra chút... tiếp xúc thân mật cách tờ đăng ký lúc trước.

"...Đại ca Văn??" Trác An Khả nhìn người đang đi tới, kinh ngạc mà buộc miệng thốt ra. Nói xong cô mới phản ứng lại, không khỏi vội vàng dùng tay bưng kín miệng, đồng thời vô tội nhìn về phía Tần Tình.

Văn Dục Phong vốn chưa chú ý tới nữ sinh bên cạnh Tần Tình, lúc này nghe thấy tiếng động tĩnh không thể coi là nhỏ, cũng chỉ khẽ giương mắt. Con ngươi đen nhánh liếc qua khuôn mặt nữ sinh một cái, cuối cùng rơi xuống trên người Tần Tình đang đưa lưng về phía mình.

Khóe môi của Văn Dục Phong nhếch lên, cúi người xuống... "...Đại ca? Thì ra em đều gọi anh như vậy với người khác?"

"Không phải, chỉ là trước đây..." Tần Tình cuống quýt giải thích, chỉ là lúc quay người lại, cô liền thấy rõ ý cười dưới đáy mắt nam sinh.

...

Hiển nhiên người này chỉ trêu đùa cô mà thôi. Phản ứng lại rồi, Tần Tình tức giận tới mức không còn lời gì để nói, chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp trừng mắt nhìn nam sinh không chớp. Môi đỏ mọng vô thức mà hơi hơi chu lên.

"..."

Văn Dục Phong nhìn đến ánh mắt của trầm xuống.

Trác An Khả bên cạnh thấy bầu không khí giữa hai người này càng ngày càng làm cho chó độc thân như cô cảm thấy không khỏe, trong lòng chậc chậc chậc cảm thán một phen, sau đó liền nói với Tần Tình: "Tiểu Tình, mình đột nhiên nhớ ra mình còn có chút việc, vừa khéo đại... Ặc, học trưởng Văn cũng đến, bạn nhờ anh ấy giúp bạn bấm giờ cho mà tập." Trác An Khả chọn góc độ, ái muội chớp chớp mắt với Tần Tình: "Học trưởng Văn chắc sẽ chuyên nghiệp hơn mình nhiều, đúng không?" Nói xong, Trác An Khả gật gật đầu với Văn Dục Phong bên cạnh, xoay người định đi.

Trước khi đi, Trác An Khả như nghĩ tới cái gì, bỗng dưng ghé lại bên tai Tần Tình nói nhỏ: "Bạn mới chạy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sao người nào đó vừa xuất hiện, mặt lại đỏ thành thế này?" Nói xong, không đợi Tần Tình trả lời, Trác An Khả cười chạy đi.

"..."

Tần Tình hơi bực nhìn về phía Trác An Khả, cũng chỉ có thể đuổi theo được bóng dáng của cô nàng.

"Kỳ thật anh cũng tò mò." Lúc Tần Tình đang nhìn theo hướng Trác An Khả rời đi, người đang đứng phía sau bước một bước lên bên cạnh cô, tiếng nói mang theo ý cười lười hờ hững... "Là lần đầu tiên em nhìn thấy anh liền đỏ mặt như vậy, là vì anh làm gì à... Điềm Điềm?"

Tay Văn Dục Phong đút trong túi quần tâm trạng rất tốt nhìn xuống, cô bé mà cậu vốn nghĩ rằng sẽ trầm mặc lại ngoài dự đoán mà ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đón nhận ánh mắt mà không chút sợ hãi. Cứ việc khuôn mặt cô bé vẫn ửng hồng không thể che lấp được...

"...Văn Dục Phong, anh biết rõ còn cố hỏi."

Câu trả lời ngoài dự kiến khiến Văn Dục Phong chậm rãi nheo mắt lại. Cậu thuận thế chậm rãi xoay người, cúi xuống nhìn cô bé, môi mỏng cong lên có chút tà khí khó hiểu...

"Đúng vậy." Cậu khàn khàn: "Anh chính là biết rõ còn cố hỏi. Vậy em biết không, Điềm Điềm?... Em biết chuyện anh làm với em sáng nay, có ý nghĩa gì không?"

"..."

Cô bé mím chặt môi, đuôi mắt xinh đẹp cũng rũ xuống.

Qua một lúc lâu cũng không chờ được đáp án, Văn Dục Phong thở dài. Là do cậu quá nóng vội sao?

"...Em biết." Tiếng nói mềm mại ấm áp bỗng vang lên bên tai.

Văn Dục Phong kinh ngạc giương mắt, thấy cô bé đỏ mặt, ánh mắt lại nghiêm túc căng mặt nhìn cậu: "Chỉ là, Văn Dục Phong, em còn nhỏ đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học nhỏ: Em còn nhỏ.

Văn Dục Phong:...

... ... ... ...

Trong lòng anh Dục khổ : )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net