Chương 3: Tất cả đều đã muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tất cả đều đã muộn

Âm thanh của Nam Cung Hàn trở nên khàn khàn, cúi đầu hôn lên môi nàng, hương vị mềm mại ngọt ngào làm trong lòng hắn thầm kinh hãi, ánh mắt cả hai chạm nhau khiến hai người không khỏi giật mình, cái loại cảm giác như bị điện giật lập tức truyền đến khắp tứ chi.
“A...” Đỗ Mạn Ninh thoải mái ngâm nga một tiếng, cả người như ở trên biển bồng bềnh vậy, đầu cũng trở nên choáng váng.
Nam Cung Hàn nghe âm thanh này thì càng bị kích thích hơn, phản ứng chân thực này của nàng vậy mà lại có thể kích thích hắn như vậy.
“Không...” Đỗ Mạn Ninh hét lên một tiếng, hai tay chống đỡ thân thể hắn, cơn đau nhức đột nhiên ấp đến khiến đầu óc đang say rượu của nàng xuất hiện một tia thanh tỉnh, gương mặt nam tính mờ nhạt trước mặt, còn có hơi thở mãnh liệt nóng bỏng, cuối cùng làm cho nàng nhớ đến kế hoạch mà chính mình đã chuẩn bị, nhưng mà thật sự đau quá!
Nam Cung Hàn đột nhiên dừng lại, hắn rõ ràng cảm nhận được có một tầng kia cản trở, hắn có rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào những người còn trong trắng, hắn chán ghét cái kiểu dây dưa không dứt của phụ nữ, từ trước đến giờ hắn đều là thanh toán bằng tiền bạc, theo như nhu cầu của mỗi bên.
“An...An ca ca...” Âm thanh tựa như đang cười khanh khách lại mang theo chút nứt nở của Đỗ Mạn Ninh vang lên, hắn không hề ôn nhu mà có thể nói là cướp đoạt nàng một cách mãnh liệt, làm cho nàng trong thống khổ lại có chút khoái cảm.
Nàng nhắm mắt lại thở hổn hển, toàn bộ thân thể lộ ra vẻ bất an run rẩy, trong đầu nhất thời đều trở nên trống rỗng, chỉ biết nỉ non gọi: “An ca ca...”
“Đùng...” Một âm thanh vang lên, cảm giác đau đớn truyền đến, hắn...Vậy mà lại đánh nàng?
Tuy rằng ra tay không nặng không nhẹ mà lại như kiểu muốn lấy lòng, thế nhưng điều này làm cơn tức giận trong nàng bùng nổ, nàng oan ức chờ hắn cả đêm, huống chi hắn còn lừa gạt nàng nói rằng mình bỏ lỡ chuyến bay, không có mở mắt ra, Đỗ Mạn Ninh giống như mèo con nhỏ nghẹn ngào một tiếng, di chuyển thân thể tê dại rúc vào trong lòng hắn, cũng không biết tìm vị trí nào hung hăng cắn một cái.
“Ách!” Nam Cung Hàn bị đau kêu lên một tiếng, có chút dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ trong lòng nhắm chặt hai mắt ra sức cắn hắn, một chút cũng không nể mặt, lúc nàng buông ra, dưới nách đã có một dấu son môi đang rớm máu.
“Chậm đã, mèo hoang nhỏ.” Cúi người hôn lên môi nàng, ngăn chặn nàng kinh ngạc mà thốt lên…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shinbo89