Chương 4: Cái gì gọi là không biết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Cái gì gọi là không biết!

Ngày hôm sau, Đỗ Mạn Ninh bị hồi chuông điện thoại như bùa đòi mạng đánh thức, khi nàng mở to mắt, nhìn căn phòng lạ lẫm trước mặt làm cho nàng một lúc lâu vẫn chưa định thần, qua hồi lâu nàng mới nhớ tới đây là căn phòng nàng đặt trong khách sạn hôm qua, đưa tay với lấy điện thoại ở đầu giường: “Này…”
Âm thanh mềm mại vô lực vang lên, người bên kia điện thoại dừng lại một chút, sau đó truyền đến âm thanh lễ phép của một người đàn ông: “Ách, tiểu thư, chào cô, tôi là quản lý của khách sạn Anh Hoàng, xin hắnỏi cô… Là Đỗ tiểu thư ở phòng 8018 sao?”
“Đúng vậy a? Làm sao vậy?” Đầu óc còn chút mơ hồ, Đỗ Mạn Ninh trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu được ý của đối phương, người trong điện thoại cười gượng hai tiếng: “Không, không có gì! Đỗ tiểu thư, cô… Đêm hôm qua có khỏe không?”
“Rất tốt a…” Xoa đầu một cái, hình như mình uống nhiều rồi, nhưng mà chuyện này chắc cũng không cần phải nói với quản lý khách sạn đâu.
“Thật sự? Cô không xảy ra chuyện gì chứ?” Quản lý khách sạn không yên lòng hỏi lại lần nữa, Đỗ Mạn Ninh khẽ lên tiếng nói: “Không có chuyện gì.”
“Được, vậy thì tốt, vậy tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, Đỗ tiểu thư, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại!” Đỗ Mạn Ninh vừa mới nói xong, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh bĩu môi, người kia tắt điện thoại với tốc độ rất nhanh khiến Đỗ Mạn Ninh không khỏi nhíu chặt mày một lúc, lầm bầm một câu: “Không hiểu ra sao.” Sau đó mới đặt điện thoại trở lại bàn.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy một chồng lớn tiền mặt đặt ở đầu giường, sắc mặt của nàng liền thay đổi, có cái gì đó đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, nàng lập tức kéo chăn ngồi dậy, thân thể đau nhức giống như bỗng nhiên bị nàng đánh thức vậy, thiếu chút nữa làm nàng bị ngã lại trên giường, tình cảnh tối hôm qua cứ như thủy triều hướng về phía nàng mà dâng lên, vừa mơ hồ vừa xa xôi…
Thế nhưng khi nàng run rẩy xốc chăn lên, sắc mặt thoáng cái liền trở nên trắng bệch. Cái này vừa nhìn cũng không quan trọng lắm, ba hồn sáu phách thiếu chút nữa bị dọa bay mất, ga giường hiển nhiên đã xuất hiện dấu vết màu nâu loang lổ, rất rõ ràng đêm hôm qua đã phát sinh toàn bộ.
Đây không phải là giấc mơ, mà nó thật sự tồn tại, nàng… Đỗ Mạn Ninh! Vậy mà lại vì say rượu mà bị mất cái kia rồi, làm cho nàng bi phẫn nhất là còn không biết người đàn ông kia là ai, trong giấc mơ... Hình như đúng là Tôn Nặc An trở về? Nhưng Đỗ Mạn Ninh biết tất cả nhứng thứ này cũng chỉ là ảo tưởng, nàng đặt căn phòng này Tôn Nặc An căn bản cũng không biết.
Đây là bất ngờ mà nàng muốn tặng hắn, một phần còn chưa kịp tặng bất ngờ! Tuy rằng trong đầu vẫn cảm thấy không có khả năng lắm, thế nhưng Đỗ Mạn Ninh vẫn như cũ tự lấy túi xách, run rẩy trở tay cầm điện thoại di động, trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc, Đỗ Mạn Ninh sau khi mở ra liền nhìn thấy: “Mạn Mạn, đêm đã khuya nên không gọi điện thoại làm phiền em, anh hiện tại đang ở chỗ kiểm an, lập tức liền lên phi cơ, ngày mai gặp, nhớ em!”
Tin nhắn được gửi lúc mười một giờ bốn mươi tối, như vậy thì cũng phải buổi trưa hôm nay hắn mới về tới, nhấn phím trở về rồi bấm gọi hắn, chỉ nghe trong điện thoại di động truyền đến âm thanh người phục vụ khách hàng: “Ngài khỏe, điện thoại người được gọi hiện đã tắt máy!”
“Trời… Ông trời ơi!” Đỗ Mạn Ninh giống như con đà điểu ngã xuống giường, theo bản năng muốn trốn tránh những thứ này, chỉ có điều dư vị nằm trong chăn đã nhắc nhở nàng, nàng đành phải tự mình đứng lên, tự mình rửa mặt qua loa, sau đó đi vào phòng quản lý khách sạn.
“Ngươi nói gì vậy? Cái gì gọi là không biết?” Từ bên trong phòng quản lý truyền đến tiếng gào thét của một cô gái, cái gì mà tao nhã, cái gì mà hình tượng, giờ khắc này trong mắt Đỗ Mạn Ninh đều chỉ là không khí, tin rằng loại chuyện như thế này mà phát sinh trên người ai cũng sẽ không thể bình tĩnh như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shinbo89