[04.3] Giông tố/Storm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về đến nhà mới phát hiện mưa đúng hạn tới, rơi như thác đổ, báo động màu vàng không biết từ lúc nào đã chạm mức cam, chiều năm giờ, cả thành phố không còn thấy ánh nắng. Từng đợt sấm chớp tập kích thành phố, Tạ Khả Dần vừa lên sân thượng lấy quần áo, vừa thưởng thức cảnh mây đen đầy trời. Chỉ có loại thời điểm này cô mới thấy không cô độc, chỉ có nhà là nơi tránh mưa, có ảm đạm đến thế nào, vẫn tốt hơn người trên đường cái không có chỗ nào đi.

Có thể bị thời tiết ảnh hưởng, dẫu sao trước nay cô cũng chưa từng khát khao được bày tỏ mãnh liệt như vậy. Tạ Khả Dần lên Wechat block Dụ Ngôn và người quen của cậu ta xong, khẩn cấp tìm một chỗ phóng thích.

Cuối cùng mở app Message in a Bottle, viết liên tục mười mấy mẩu tin nhắn, bảy tám cái trong đó đơn thuần là kêu gào, giống như đánh càng nhiều chữ "A" càng tốt. Còn có mấy cái thuần túy là oán giận: "Tại sao bạn tốt của tôi muốn tỏ tình với tôi?", "Bạn tốt của tôi nói cậu ta thích tôi.", "Bị người khác phát hiện một phần tính cách của mình là giả bộ, thì phải làm sao", "Hai đứa con gái làm sao có thể chung một chỗ? Chuyện này không phải rất kỳ quái sao?", "Bạn ăn cơm chung đợt trước là một cặp đôi đồng giới."

Như thường lệ, có mẫu tin nhận được phản hồi mấy dấu chấm hỏi, số nhiều là đá chìm đáy biển, giống như bình thật trôi đi, đem thống khổ của cô rơi vào trong biển sâu. Tóm lại, Tạ Khả Dần thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng hơi thoải mái, thoát khỏi giao diện ứng dụng.

Trong phòng bếp, bếp lạnh mà đồ ăn cũng nguội, cuộc sống vặt vãnh tựa hồ vỡ nát theo quan hệ. Cho dù có tâm tư khác, cũng phải thừa nhận, Dụ Ngôn là người tốt nhân trên đời được thượng đế phái tới cứu cô, tìm mọi cách dựa dẫm ỷ lại cậu ta, lòng không đến nổi như lạnh như băng.

Người ngoài nóng trong lạnh, người ích kỷ, muốn được yêu thương.

Bởi vì thời tiết xấu, mẹ đã tan làm, giữa lúc hỏng bét này cũng coi như được an ủi. Tạ Khả Dần ngồi ở cạnh bàn ăn, ăn sủi cảo đông lạnh, trong lòng len lén nhớ cơm tối lầu dưới. Cũng không ai biết mưa như thác đổ kéo dài đến bao giờ, cô vẫn không ngủ ngon, ban đêm xen lẫn tiếng mưa gió, vang dội giữa con hẻm chật chội, cũng làm lòng cô không cách nào bình tĩnh.

Quả nhiên ban đầu gần gũi Dụ Ngôn là quyết định sai lầm.

Hồi đó cô còn lo lắng sẽ lúng túng, dẫu sao ở chung một tòa nhà, làm hàng xóm mà đến chết già cũng không lui tới với nhau thật quá khó khăn. Ngay cả mẹ cũng quan tâm: "Mấy ngày nay con không tới tìm em gái 401 chơi nữa hả?"

Nữa, con gái mẹ bị người ta dọa chạy nè! Tạ Khả Dần không dám nói chân tướng sự thật, ấp úng nửa ngày, tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ.

Rất nhanh sau đó, cô phát hiện mình lo xa. Một tuần tiếp theo, đừng nói thấy người, đêm khuya vắng lặng cũng hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh dưới lầu. Nhiều lần đứng trên ban công thu quần áo, trong lòng cô cũng không nhịn được muốn thò đầu ra nhìn xem. Sẽ không dễ dàng tổn thương rồi dọn nhà đi như vậy chứ? Tạ Khả Dần lo lắng bất an, bản thân cũng không hiểu nổi loại tâm tình này.

Đầu tuần tháng bảy cứ trôi qua thong thả như vậy, Tạ Khả Dần cũng hoàn thành sự nghiệp lớp mười một. Thời điểm chuông báo kết thúc vang lên, trên mặt bạn học ở lớp cũng chẳng có bất kỳ dấu hiệu ung dung nào, vì đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu.

Nãi Vạn dường như nhìn thấu tình trạng mất hồn mất vía gần đây của cô, trên đường về nhà không nhịn được mở miệng hỏi: "Gần đây cậu có khỏe không? Sao thấy dáng vẻ nhiều tâm sự thế, mẹ cậu không đồng ý cho cậu thi nghệ thuật à?"

Tạ Khả Dần lắc đầu một cái: "Không phải chuyện này."

Có thể nói không? Cái loại tâm tình này?

Hai người không vội về nhà, cuối cùng chạy tới tiệm trà sữa cuối phố Hạ Dương, vừa vặn mặt trời sắp xuống núi, phù hợp để thầm thì, là một chỗ để nói xong rồi đi. Tạ Khả Dần order hai ly trà sữa tất da, rồi ngồi vào trong góc.

"Mình nói cậu không nên cười nhạo mình nha..." Tạ Khả Dần hoàn toàn không đói bụng, vừa ngồi xuống thì bắt đầu lảm nhảm: "Mình với bạn nhau, cậu ta làm chút chuyện mình không tài nào tiếp nhận được, mình muốn để cậu ta bình tĩnh, nên block đường liên lạc... Kết quả giờ không gặp được cậu ta mình lại thấy không vui, cảm giác như mình làm sai."

Nãi Vạn hết sức ngạc nhiên: "Cậu cũng có lúc gây với người khác hả, cậu là làm nhiều chuyện quá đáng lắm sao?"

Nhiều? Chỉ là, Dụ Ngôn chịu đựng cô quấy rầy, ngày ngày nấu cơm cho cô ăn; Dụ Ngôn đưa chìa khóa nhà cho cô, bảo muốn vào thì cứ vào; Dụ Ngôn vẽ rất nhiều tranh dễ thương về cô, còn dùng hai cái tay vẽ vời ấy đấm bóp cho cô... Rốt cuộc Dụ Ngôn làm gì sai? Bởi vì phần tình cảm "thích" này sao? Có thể vì thế mà đánh giá là người ta sai không?

Tạ Khả Dần há miệng muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Cô không cách nào tiếp nhận, cũng không có lập trường chỉ trích. g

Cả người cô ướt đẫm trước trận gió lốc này, vốn tưởng tránh được xâm nhập, thực tế lại bị dìm sâu hơn, cuối cùng cũng chỉ giãy giụa giữa bùn lầy.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net