[05.1] Phế tích/Ruins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường mở đèn xong mới chú ý trong phòng khách đen thui có một người đang ngồi một, sợ hết hồn: "Còn tưởng cậu không ở đây, sao không bật đèn?"

Dụ Ngôn duy trì tư thế ôm chân, dựa trên ghế sa lon không nhúc nhích, ánh mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, không có chút ý định đứng dậy nghênh đón đứa bạn già: "Mình ở đây tìm chút linh cảm. Đồ ăn nóng trong nồi cơm điện."

"Mình ăn rồi, quên nói với cậu." Triệu Tiểu Đường vẫn còn cởi giày trong bóng tối, bộ dạng mệt mỏi: "Nhóm nhỏ liên hoan, Ngu Thư Hân than phiền với mình kêu tiệm cơm không ngon bằng đồ cậu làm, cậu chiều hư miệng chị ấy rồi."

Nhà nghệ thuật vẫn còn tìm linh cảm giữa cõi mộng, Triệu Tiểu Đường đặt mông ngồi xuống phá hư bầu không khí. Người bạn cảm thấy nói không nên lời, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn về phía gia chủ: "Thế nào?"

"Lúc nào cậu học xong?"

"Nhanh nhất cũng phải một tuần lễ."

Cô ở tạm nhà Triệu Tiểu Đường một tuần, không có nguyên nhân nào khác, thuần túy là trung tâm tập huấn trung xay ra chút vấn đề. Nói còn đang sửa chữa, tạm thời đổi thành cao ốc xa một trăm lẻ tám ngàn dặm, vừa vặn gần nhà Triệu Tiểu Đường. Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày dụng binh một thời, bạn tốt phải đem ra dùng sèn soẹt ngay lúc này.

Triệu Tiểu Đường không có ý kiến gì, vừa vặn Dụ Ngôn đang vào thời kỳ mất mát vì tỏ tình bị từ chối, đổi hoàn cảnh cũng tốt. Người bạn vòng vo hỏi ý Dụ Ngôn, ai biết Dụ Ngôn giống như quên mất Tạ Khả Dần người này quên mất vậy, một lòng hai chuyện vẽ tranh nấu cơm, chuyên chú khiến người không đành lòng quấy rầy.

Hôm nay cũng vậy, buổi tối không bật đèn ra ngồi ở phòng khách, nói là tìm linh cảm, Triệu Tiểu Đường thật sợ bạn mình bứt rứt thành bệnh

Cô biết ngoài miệng Dụ Ngôn không nói, trong lòng vẫn là giả vờ phiền toái.



Tạ Khả Dần cảm giác mình có chút sợ ma, cảm ơn khu nhà cách âm kém cỏi, cô có thể nghe rõ rất nhiều thanh âm, tỷ như trẻ sơ sinh cách vách nóc lầu khóc lúc nửa đêm; tiệm ăn đánh mạt chược dưới lầu vẫn làm ăn rất tốt; học sinh trung học năm nhất về nhà còn ở chơi bóng rổ trên đường. Trăm vị cuộc sống rơi vào bên tai, duy chỉ thiếu một người.

Dụ Ngôn tối nay vẫn không có xuất hiện.

Cô vô cùng hối hận ngày đó trả lại chìa khóa cho Dụ Ngôn, cho tới giờ, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ngoài cửa phòng, không có cách nào tìm ra kết quả. Cũng hối hận block Triệu Tiểu Đường, hôm nay không tìm được người hỏi tung tích Dụ Ngôn. Bởi vì thiếu thốn tin tức, có lần cô hoài nghi không biết Dụ Ngôn có phải đã về Bắc Kinh hay không, sợ hãi vội vàng đi tìm chủ nhà, mới biết nhà 401 vẫn chưa có ai mướn mới thoáng an lòng.

Cho nên cố ý không về nhà để tránh cô sao?

Dụ Ngôn nói không sai, cô không thích ai, cũng chưa từng thử thích ai, từ đầu đến cuối, loại tình cảm này trong lòng đều mơ hồ. Có thể cô không quên được vẻ mặt bị tình thế bắt buộc của Dụ Ngôn, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo, quá tự tin, khiến cô mơ hồ có chút mong đợi.

Cô hơi ấm ức: Không giữ vững được sao? Nói không chừng còn có cơ hội.

Suy nghĩ lung tung thành một đêm ngủ không ngon, ngay cả trong mộng cũng thấy gương mặt đó hướng về phía cô cố gắng tâm tình. Ngày thứ hai, ôm vành mắt đen ra cửa, làm thành viên nhóm Hồ Điệp rối rít nhiều chuyện: "Lão Tạ, tối qua làm gì vậy?"

Học sinh lớp mười hai đáng thương chỉ có hai tuần nghỉ lễ, thời gian tựu trường đã định, ngày ba tháng tám. Khó chịu thì khó chịu, mọi người cũng hiểu quy định của trường học, dĩ nhiên, cái này cũng không ngăn cản bọn họ chè chén say sưa suốt hai tuần này. Chỉ nghe Tạ Khả Dần kêu rên một tiếng: "Tối qua gặp ác mộng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net