[07.1] Hạ Dương/Sunflower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tan học, Dụ Ngôn bị người ta chặn lại trong phòng.

Cô có ấn tượng với bạn học nam trước mặt, cảm giác khó chịu vì tự dưng bị nhìn chăm chú hồi lâu vẫn còn như mới trong tâm trí.

Cô còn chưa mở miệng khách khí, đã nghe thấy tiếng đối phương gấp gáp bảo: "Bạn học Dụ Ngôn, cái đó, thứ bảy này có đi ngoại ô ngắm cảnh vẽ tranh không? Lớp chúng ta có mấy người cùng đi."

Để tỏ vẻ ngây thơ không vụ lợi, cậu ta còn thành khẩn: "Cậu có thể hỏi thầy! Là tự nguyện, nhưng mọi người đi chung sẽ dễ dàng hơn, cậu có đồng ý đi với mọi người không?"

Vốn định chém đinh chặt sắt từ chối, Dụ Ngôn bỗng nhiên có chút do dự. Lấy năng lực của Triệu Tiểu Đường, tìm một nơi đẹp đẽ để ngắm cảnh vẽ tranh không thành vấn đề, vấn đề là ở khía cạnh chuyên môn, có bạn học đi cùng vẫn là chuyện tốt.

Quỷ thần xui khiến thế nào, cô hỏi bạn học nam kia: "Mang người thân theo được không? "

Cậu ta do dự: "À... cũng không thấy nói là không được."



Thời gian gần đây Tạ Khả Dần cứ sống qua ngày thế thôi. Dụ Ngôn là người rất nghiêm túc, lúc đi học căn bản không trả lời tin nhắn của cô, nói là chơi điện thoại di động sẽ phá hư linh cảm của cậu ta. Tạ Khả Dần không phải không hiểu được, chỉ trách nhàm chán, nhàm chán đến mức buổi chiều chạng vạng ôm ván trượt đến quảng trường yên tĩnh dạo mấy vòng. Dương Thành oi bức chẳng phân biệt thời gian địa điểm, khiến cả người cô thấm đầy mồ hôi. Mặt trời mới biến mất trên đường chân trời, lưu lại một mảnh lửa đỏ, rọi vào kính của tòa nhà chọc trời.

Cô ghé qua quầy bán đồ lặt vặt, lúc này bên người không có đám bạn lít nhít kia nữa, cũng không có Dụ Ngôn. May bà chủ nhớ mặt, thấy cô thì nhiệt tình chào mời, bảo: "Lâu không thấy con tới." Tiếng Quảng nói không chuẩn lắm, nhưng cũng thân thiện: "Không ăn kem sao?" Cô lấy phía dưới ra một cây kem ốc quế hiệu Ngũ Dương Bài vị khoai môn, gật đầu một cái: "Ăn cái này! "

Cô thích kiểu ngọt ngào và béo ngậy này, dù vận động xong cả miệng khô khốc cũng chỉ muốn ăn kẹo. Qua quýt như vậy cũng xong một đêm bình thường. Hiếm thấy Tạ Khả Dần không hừng hực chơi ván trượt nữa mà từ từ đi về. Không biết làm vậy là vì cái gì, giờ phút này lại cảm nhận được mọi người đang rộn ràng về nhà, còn náo nhiệt hơn so với dĩ vãng.

Cô mờ mịt, nhìn theo đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tạ Khả Dần ở đường phố Hạ Dương này đã hơn một năm, vẫn không tìm thấy nơi bám rễ, có khi cô là bồ công anh, theo gió, theo yêu thương, không biết lần sau sẽ đáp xuống nơi nào. Cô nửa ngưỡng mộ, ngưỡng mộ người khác có chốn thuộc về, có người che chở, ngưỡng mộ những đứa trẻ được cùng cha mẹ ăn bữa cơm bình thường, ngưỡng mộ tiếng ồn không ngừng lúc nhà hàng xóm đang chơi mạt chượt.

Kem cũng ăn xong rồi nha, Tạ Khả Dần cúi đầu nhìn xuống chỉ còn lại một đoạn giấy bọc, tựa như mất mác bên trong đâm ra phía ngoài. Cô nghĩ, đường phố Hạ Dương cũng không phải nhà mình, sao mình không thể thoát khỏi nơi này.

"Tạ Khả Dần."

Cô quay đầu.

Phía sau là Dụ Ngôn đang vác bảng vẽ, cả người nhuộm sáng rực rỡ, hướng về phía cô, mở hai tay: "Ôm một chút."

Lần trước là cô giang tay với Dụ Ngôn, coi như chủ nhân đường phố Hạ Dương tạm thời hoan nghênh cậu ta gia nhập. Ba tháng ngắn ngủi về sau, thân phận hai người đã xoay ngược, giờ Dụ Ngôn phải dẫn cô rời khỏi vùng trời nhỏ, cương quyết đi sâu vào một nơi chốn mới.

Cô không có cách gì không động tâm.

Lúc hai người ôm nhau, chỉ có cái ván trượt lẻ loi xông ra ngoài, còn chủ nhân của nó thì dừng lại trong ngực người khác.

Cảm giác tim cũng không tốt, cả người như búi tỏi chụm lại, không biết trên trời dưới đất, chỉ có nhiệt độ và hô hấp quẩn quanh. Thân thể nóng là Dụ Ngôn, trong lòng nóng lại là ai?

Hồi lâu, Dụ Ngôn bất đắc dĩ nói: "Đúng là quỷ mít ướt."

Người đó giờ luôn cậy mạnh giờ không muốn thoát khỏi trạng thái đà điểu, càng cố gắng dùng quần áo đối phương nhịn nước mắt rơi, miệng không tha người: "Quần áo cậu có dính thuốc màu, tôi cũng không chê..." Cô còn không dám nói rằng mình rất thích mùi nước hoa trên người cậu ta.

Dụ Ngôn bật cười: "Đây là lời của tôi, ra sao đi nữa, tôi cũng không chê cậu."

Cô lại đưa tay ra, nói: "Về nhà thôi."

Hiếm thấy Tạ Khả Dần nguyện ý tự mình xuống bếp, dù chỉ là tô mì đơn giản. Dụ Ngôn len lén liếc nhìn cái đầu bên kia bàn ăn, khiến đối phương vui mừng không thôi: "Nhìn tôi mãi làm gì, ăn không ngon sao?"



Cuối cùng chỉ còn lại mấy miếng canh, hai người lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Dụ Ngôn không nhịn được, đưa tay ra với lấy bên kia, chỉ thấy Tạ Khả Dần làm bộ làm tịch, ra vẻ như không tình nguyện đưa tay tới.

Mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, hai người ăn ý cùng cười ngây ngô. Rơi vào trạng thái trống trải không có gì làm, Dụ Ngôn nhìn ra cái cửa ố vàng, cảm thấy an tâm chưa từng có.

Hồi lâu, cô phá vỡ yên tĩnh trong phòng: "Tạ Tuyết, ngày mai đi chơi với tôi đi."

Tạ Khả Dần "A " một tiếng, như thể không ngờ sẽ có chuyện như vậy: "Đi chơi? Tôi không tin. Có phải cậu đi vẽ tranh, thấy thiếu người bên cạnh không?"

Dụ Ngôn nhẹ nhàng hích hai cái tay nhỏ bé của đối phương hai lần, tựa hồ như đang trả thù cái thói tài lanh của người kia: "Đúng rồi nha, tôi không muốn một mình, cậu ở cạnh tôi đi."

Cậu ở cạnh tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net