[07.END] Hạ Dương/Sunflower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Dụ Ngôn ngủ lại phòng 501 qua. Mẹ Tạ Khả Dần đi làm về thấy cô cũng không nói gì, còn ân cần: "Không phải Tiểu Dụ đây sao? Dì làm cho con chút đồ ăn đêm nhé." Còn chưa kịp từ chối, cô đã bị Tạ Khả Dần lôi đi: "Không cần ạ, cậu ta trước giờ không ăn khuya."

Dụ Ngôn chỉ kịp nói một câu cám ơn, sau đó bị kéo vào trong phòng. Cô ngốc tại chỗ, bén nhạy đánh hơi được một tia khác thường. Hành động của Tạ Khả Dần quá khác thường, nhưng rất nhanh sau đó, Dụ Ngôn hiểu ngay được tâm tình này.

Là xấu hổ.

Tạ Khả Dần chưa ý thức được người sau lưng đang ép tới gần, đứng trước bàn đọc sách tự lẩm bẩm: "Hôm nay về sớm quá..." Còn chưa cảm khái xong đã bị bắt lại, giữa lúc không rõ tình hình, Dụ Ngôn ôm Tạ Khả Dần vào trong ngực, tiện thể tắt đèn.

Ưu tư bại lộ trong bóng tối, bất an bị phóng đại gấp mấy lần, Tạ Khả Dần bị động thừa nhận hết thảy các thứ này. Không đỡ nổi đôi tay ngày ngày cầm bút, cậu ta hô nhỏ một tiếng, sau đó ngã về phía giường. Dụ Ngôn nắm cằm đè ngực không cho người kia cơ hội chạy trốn, còn mượn cơ hội này chiếm cứ tất cả quyền chủ động.

Động tĩnh hơi lớn, bên ngoài truyền tới tiếng dì quan tâm hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Hai đứa té hả? "

Dụ Ngôn hơi chừa lại một ít khe hở để Tạ Khả Dần thở dốc, nhưng cũng không chừa lại nhiều thời gian cho người kia bắt bẻ, vì vậy chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hơi thở, giả bộ điềm tĩnh nói láo: "Không sao mẹ ơi... kệ sách bị đổ."

Tiếng địa phương Cẩm Thành không khác tiếng phổ thông là mấy, nên trò chuyện cũng không có bí mật. Lúc người kia nói chuyện, Dụ Ngôn cũng không an phận, tay duỗi vào theo vạt áo quần, đụng phải là đường cong mê người.

Tạ Khả Dần hạ thấp giọng nói thêm: "Cậu khốn kiếp! Dụ Ngôn!" Gian phòng nhỏ này chỉ có thể mượn được chút ánh sáng ngoài cửa sổ, hắt vào trên mặt, Dụ Ngôn thấy rõ ánh mắt ướt át của người phía dưới, bắt chước cái vẻ oan ức lẫn lộn với bất bình.

Cô nói: "Cậu cũng khốn kiếp."

Nói không sai, thời điểm trung thành với dục vọng của bản thân, hai người đều không trói buộc. Tạ Khả Dần nhẹ nhàng cắn bên tai sau, cọ vào ánh trăng đang treo cao, đem tất cả ngôn ngữ ấm áp ái muội truyền tới bên tai đối phương. Dụ Ngôn tới giờ chỉ biết giơ cao đánh khẽ, cô là người cày cấy, là người hiến dâng , cũng là người chi phối. Vòng tay cô trở thành biển cả dịu dàng, mằn mặn, trơn bóng, toàn bộ đều phóng thích vào bên trong đất trời nho nhỏ.

Người bị đưa tới đỉnh núi, không còn sức mà vẫn cố làm ra vẻ: "Tôi không hòa với cậu đâu nhé." Nít ranh giận dỗi uy hiếp."

Sau cùng Dụ Ngôn gạt sạch mồ hôi trên chóp mũi, mà có khi còn xen lẫn thứ chất lỏng khác, bản tính thật bị ép lộ ra: "Không chịu thua sao? "

Hai người cuốn một cái chăn, Tạ Khả Dần ở trong bóng tối mò tới gương mặt người kia, dùng cách hôn chặn cái miệng không tha người của đối phương. Dụ Ngôn ngày càng làm tới, dụ dỗ người, để cho người cảm thụ hết thảy.

Hai người cuối cùng cũng dùng cách riêng viết thành kết cục, trong đó Tạ Khả Dần ngầm thừa nhận dung túng. Cô thật hư hỏng, dẫn dắt đứa trẻ ngây thơ lãng mạn tiến vào bẫy rập của mình, mà đứa bé kia chỉ biết đong đưa cánh tay cô, ngỏ lời: "Tôi có phải là duy nhất của cậu không?"

Đương nhiên. Ưu điểm của cô là thành thật: "Cậu là bảo vật trân quý của tôi."

Một đêm vô mộng.



Ngày thứ hai tỉnh dậy chỉ thấy eo mỏi lưng đau, Tạ Khả Dần thỉnh thoảng nắm tay nắm chân, còn Dụ Ngôn giống như người không có chuyện gì vậy, yên lặng gom hết đồ, dọn hành lý sạch sẻ, chỉ cần Tạ Khả Dần chuẩn bị xong thì có thể lên đường ngay.

Hôm qua cô đồng ý sẽ ra ngoài chơi với Dụ Ngôn, dù mục tiêu không rõ, nhưng vẫn có chút mong đợi. Chỉ là tối hôm qua thật có chút mệt nhọc, hai người vừa tới chỗ ngồi chỉ định trên xe, Tạ Khả Dần kề ngay lên vai Dụ Ngôn, theo xe buýt lảo đảo lắc lư, ngủ một mạch.

Dụ Ngôn khôi phục gương mặt lạnh như băng, ở trên viết bốn chữ "người sống chớ gần" thật to.

Địa điểm ngắm cảnh vẽ tranh ở trong một trang viên, nghe nói là nông trường tư nhân. Mượn khí hậu bốn mùa của Dương Thành mà trồng được rất nhiều loại hoa quý, nhìn xa xa thấy hoa cỏ bốn phía đẹp vô cùng. Nhưng vị trí khá hẻo lánh, cộng thêm Dương Thành lúc nào cũng kẹt xe, trước giờ cơm trưa mới đến nơi.

Đối với Tạ Khả Dần mãi ngủ mà nói, phong cảnh trong nháy mắt tỉnh dậy đủ khiến linh hồn cô rung động.

Dọc theo đường đi, hai người xuyên qua vô số hoa cỏ, sinh viên mỹ thuật vốn đã quen mắt, không cảm thấy có gì hứng thú. Hết lần này tới lần khác chỉ có Tạ Khả Dần là đứa ngốc, hai mắt lấp đầy hoa hướng dương, tinh thần phấn chấn, không tự chủ được lộ hết cả yêu thích ra ngoài mặt.

Giữa trưa mười hai giờ, ánh mặt trời không còn thoải mái nữa, mà đã thành rượu quý đậm đà, nhưng hoa hướng dương cũng không thèm để cái loại lửa cay cay này, càng mở rộng mâm hoa nghênh đón mặt trời. Người đi đường liếc nhìn lại, thấy ánh sáng đang nhảy nhót giữa đại dương màu vàng, thỉnh thoảng đung đưa theo cơn gió ngoại ô, dâng một cơn sóng dịu dàng lãng mạn.

"Mặt trời thật lớn." Sau khi xuống xe, cô giở giọng nũng nịu, Dụ Ngôn đã sớm có chuẩn bị, lấy nón trắng trong túi đeo lưng ra, đập lên cái đầu nhỏ của Tạ Khả Dần, thay cô đuổi mùa hè nóng nảy đi.

Đang lúc thản nhiên, Tạ Khả Dần thấy một gương mặt quen thuộc, miệng nhanh hơn đầu óc: "Con Chuột? Cậu cũng ở đây sao." Cậu học sinh đang nhìn trộm giật mình, mãi mới dám nhận: "Tạ lão bản, thật là cậu... Vừa rồi tôi không dám chào hỏi, sợ nhận sai."

Chưa nói tới chuyện quen thuộc, nhưng cùng chung một cấp học mà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cộng thêm Tạ Khả Dần là người sôi nổi có ảnh hưởng, biết là chuyện đương nhiên. Tạ Khả Dần vẫn còn đang suy tư xem nên nói gì, chỉ nghe Con Chuột nghi vấn: "Ngày hôm qua Dụ... bạn học Dụ bảo dẫn người thân theo, không ngờ là cậu! Hai người là họ hàng?"

"Chúng tôi là... ."

"Hàng xóm."

Hai chữ "bạn bè" vẫn còn quẩn quanh trong cuống họng, lại bị Dụ Ngôn gắng gượng chối thành quan hệ phổ thông bình thường. Tạ Khả Dần cảm thấy nụ cười của mình nhất định đã cứng ngắc trên mặt, gật đầu một cái coi như ngầm thừa nhận câu trả lời.

Trong lòng đột nhiên trống trải.



Dụ Ngôn nhanh chóng nhận ra cậu ta không ổn, sau khi cách xa đám người náo nhiệt mới lặng lẽ nắm tay giải thích: "Tôi không biết cậu hy vọng câu trả lời nào, nên chọn đáp án bảo thủ nhất. Cậu giận à? "

Cô giống như đứa con nít, lắc cánh tay Tạ Khả Dần, ý đồ dùng loại hành động ngây thơ lấy được thông cảm. Tạ Khả Dần bị lắc mấy cái, không khỏi làm căng: "Gì! Cậu muốn nói gì thì nói, tôi không giận! "

Dụ Ngôn không bỏ qua: "Cũng biết cậu giận, vậy lần sau nói cậu là bạn gái tôi, đồng ý không? "

"Không nói với cậu nữa! Cậu nói hết rồi, tôi vẫn còn đang giận..."

Dụ Ngôn cười, bóp mặt cậu ta, không nói gì thêm.

Chỉ là trong chốc lát không thể giấu người, bại lộ dưới ánh mặt trời mùa hạ. Cô nghĩ, dù Tạ Khả Dần là một khối băng mãi không tan, bị ánh sáng rực rỡ bao vây như vậy, cũng nên có phân nửa giao động nhỉ.

Sau khi nhóm giải tán tại chỗ, rất nhiều người đi vào ruộng tìm chuyện chơi. Hiểu rõ tiếng bạn học trò chuyện huyên náo không xa, thế giới của hai người lại yên tĩnh ngoài dự tính. Tạ Khả Dần đi phía trước, Dụ Ngôn không nói gì, đi phía cuối, vừa tức cười vừa ăn ý.

Nếu như hoa biết nói chuyện, giờ phút này hẳn đang cười nhạo hai người, cười các cô không thấy chính mình, cũng không bắt được đối phương.

Vì vậy, trước hãy bắt lấy cậu ta.

Tạ Khả Dần kêu lên một tiếng, theo lực kéo té ngửa về phía sau, rơi vào một vòng tay mềm mại.

Hai người đứng tại chỗ không nhúc nhích, duy trì tư thế ôm sau lưng, Dụ Ngôn chôn cả khuôn mặt trên hõm vai Tạ Khả Dần, tựa hồ cực kỳ mệt mỏi, đem sức nặng của mình đổ hết lên bải vai đối phương, còn dụi mấy cái bày tỏ mình hưởng thụ, hài lòng.

Nói chuyện cũng không quên hỏi: "Tạ Khả Dần, rốt cuộc cậu có thích tôi không? "

"Trước kia tôi không tin chuyện vừa gặp đã yêu, thật khó tin chuyện yêu thích một người mới gặp mặt lần đầu, ngay cả lai lịch của đối phương cũng không rõ."

"Đến khi gặp cậu, tôi mới biết, thì ra thứ tình cảm này là quà tặng thượng đế ban cho, cần thiên thời địa lợi nhân hòa, cùng vừa vặn sinh ra hà cậu (thiếu chữ)

Hết thảy đều đang nhắc nhở, là tôi yêu người.

Là cái ván trượt cô đơn lướt đi, là bánh bao thịt nóng hổi rơi dưới đất, hoặc là sớm hơn, hay là hai cái tay nhỏ chụm thành hình kèn, kêu là cái đó hai tay có nhỏ hình kèn, bảo ai dọn đồ phế phẩm lộn xộn ra ngoài là người kém cỏi.

Cô hung hăng lái xe ba gác tới nơi chốn bí mật, giữa đường phố Hạ Dương, dưới ánh mặt trời, vừa gặp đã thấy mến thương.



"Sao nào, tôi yêu cậu thật mà."

Tạ Khả Dần nghĩ, mẹ kiếp tương lai, mẹ kiếp yêu đương đồng giới. Ông trời cho mượn quá nhiều cớ để cự tuyệt Dụ Ngôn, nhưng hôm nay, cô dùng hai nguyên nhân tự thuyết phục bản thân.

Một, thời tiết hôm nay thật đẹp.

Cô tránh khỏi vòng tay Dụ Ngôn, lại xoay người nhào tới. Hai kẻ ngốc không đứng vững, cùng nhau ngã xuống ruộng hoa. Tạ Khả Dần chỉ kịp che sau ót đối phương, còn mượn đất lấy lực mà hôn. Không triền miên như dĩ vãng, mấy giây ngắn ngủi hôn xong, cô vội vàng nói: "Tôi đồng ý!"

Sau này lúc giới thiệu Tạ Khả Dần, nhớ phải nói là "bạn gái Dụ Ngôn."

Hai, là vì tôi cũng yêu người.



END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net