Chương 11~12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: LƯU MANH MANG THEO GIÁO SƯ VẬN ĐỘNG THỂ THAO ĐỪNG CÓ Ý NGHĨ KHÔNG ĐỨNG ĐẮN.

Cuộc hẹn đến sân bóng rổ của Hà giáo sư, mãi cho đến nhiều tuần sau mới có thể thực hiện. Thường Kiện đã ở sân bóng rổ hơn hai giờ, mới nhìn thấy người kia mặc quần áo thể thao, khoan thai mà tới.

Thường Kiện đem Hà Luật đánh giá từ đầu tới chân, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua có cơ hội quan sát người này gần như vậy, tuần trước nhiều tiết của Hà Luật bị hệ hóa học thay thế, theo lý mà nói không nên có một cảm giác đói khát gặp mặt như vậy. Thế nhưng nghĩ đến mấy ngày nay một vị giáo sư áo mũ chỉnh tề đứng dạy học nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ vủa người nào đó, cố tình vẫn là không nói ra được loại cảm xúc mãnh liệt kia, nhiều lần như thế Thường Kiện cũng quen rồi, cũng là vẫn thấy một loại bức thiết bên trong không dễ chịu.

"Thầy Hà!" Thường Kiện cầm trong tay chai nước suối mới mở còn chưa uống ném qua cho Hà Luật, vô cùng thành công che dấu chính mình không được tự nhiên khi nhìn thấy Hà Luật một khắc đó. Vô nghĩa, tuy rằng bạn học Thường Kiện không bởi vì mấy giấc mộng kia mà đối với xu hướng tình dục của mình nảy sinh hoài nghi to lớn cùng kinh hoàng, thế nhưng hắn vẫn lo lắng đến giáo sư nhà hắn sẽ nhìn ra cái gì không đúng a. Thản nhiên tiếp thu hiện thực không phải là thản nhiên đối mặt với đương sự.

Không biết có phải là em gái ánh mắt khá là tinh, ngược lại Thường Kiện trong tiết học lần trước đã bị bạn học Tiểu Tích phê phán "Dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Hà giáo sư tuổi trẻ mỹ mạo".

"Hắc, hóa ra là giáo sư a!" Bọn con trai chơi cùng Thường Kiện phấn khởi vỗ vai Hà Luật, "Chúng ta thuộc hệ Quản lý , giáo sư dạy cái gì?"
"Hệ vật lý cùng hệ hóa học tin học." Hà Luật không dấu vết đem bàn tay dính đầy mồ hôi cùng bụi bẩn của nam sinh lấy xuống. Quả nhiên áo mới trên vai đã đen một mảnh.

Một nam sinh vóc dáng nhỏ bé cũng tiến đến: "Thường đội, ngươi hẳn là nên mang một mỹ nữ giáo sư đến đây đi. Soái ca chỉ có thể cùng chúng ta tranh đoạt tầm mắt của mỹ nữ a. Thiệt thòi lớn rồi!"
Thường Kiện vỗ một cái vào đầu nam sinh: "Nói linh tinh gì đó." Cái kí bộp một tiếng Hà Luật nghe đều cảm thấy đau, bất quá Thường Kiện tựa hồ yêu thích phương thức phản bác ý kiến phóng khoáng lại bạo lực này.

"Thầy à, thầy trước tiên làm nóng một chút, sau đó liền gia nhập đội của em." Thường Kiện nói xong liền quàng cổ nam sinh vóc dáng nhỏ bé chạy đi.

Hà Luật một bên hoạt động gân cốt, một bên chú ý đến động thái trên sân. Thường Kiện không thể nghi ngờ là thành viên xuất sắc nhất trong đội, động tác mạnh mẽ lại không thiếu linh hoạt, nam sinh vóc dáng nhỏ bé kia tốc độ cực nhanh, mấy lần ném bóng đều rất chuẩn, nhưng thật ra nam sinh vừa chụp bẩn vai Hà Luật lúc mới đến tốc độ cùng kĩ thuật cũng chỉ bình thường.

Hà Luật không yêu vận động, nhưng không có nghĩa là hắn không có mắt nhìn. Tuy rằng có lúc dựa vào quần áo mà phán đoán thuộc đội nào có chú khó khăn.

Sau mười phút, Thường Kiện thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hà Luật. "Đi, vào sân."

Lại sau mười phút, Thường Kiện bất đắc dĩ, nhưng dù bất đắc dĩ Thường Kiện vẫn còn hi vọng Hà Luật không phải là gỗ mục không thể điêu khắc, hắn tin là Hà giáo sư chỉ là trường kì không vận động nên chưa quen thôi. Lại qua hai mươi phút, cánh tay Thường Kiện dùng sức, thân thể Hà Luật đang xông về phía trước, thái độ tin chắc đã hoàn toàn sụp đổ.

Thần kinh vận động không tốt, nguyên lai không có chút nào là khiêm tốn.

"Hà... Hà giáo sư...Lúc thầy đi học....Đều không có trải qua tiết bóng rổ đúng không?" Thường Kiện vừa thở hổn hển vừa kinh ngạc nhìn kĩ trên người Hà Luật hầu như không chảy tí mồ hôi nào, ngay cả sắc mặt cũng bình thường, đương nhiên cánh tay đặt ở phần eo Hà giáo sư đã lưu luyến mà kiên quyết thu hồi.

"Trải qua..." Hà giáo sư trả lời, " Nhưng dưới tình huống không nhường thì không đạt tiêu chuẩn."

Thời đại thiếu niên kéo bè kéo lũ đánh nhau có thể đuổi theo xe máy của người bị thua chạy suốt mấy con phố bạn học Thường Kiện đương nhiên không thể vì thế liền từ bỏ như vậy, sau khi đợi đội bóng rổ theo thường ngày tản đi, Hà giáo sư bị giữ lại tiếp tục tiếp thu khóa huấn luyện của bạn học Thường Kiện.

Sau hai giờ, dưới mồ hôi như mưa, Thường Kiện vậy cũng không ra mồ hôi
mới đối với Hà giáo sư hoàn toàn tuyệt vọng rồi: "Hà giáo sư, thầy vì sao vận động như vậy mà không ra mồ hôi?"

"Trời sinh thể chất chính là như vậy, dù vận động như thế nào cũng rất ít có mồ hôi." Hà giáo sư đối với cậu học sinh trưng ra khuôn mặt ủ rũ có phần đồng tình. Từ nhỏ đến lớn đại đa số giáo viên thể dục đối với mình đều bắt đắc dĩ như thế, nhưng chưa từng có người bất đắc dĩ đến không cam lòng như thế.

"Quên đi," Thường Kiện vẻ mặt quyết tâm, "Bóng rổ không được, lần tới thay cái hạng mục vận động khác, em không tin không được."

Từ bóng rổ đến bóng đá bóng chuyền, lại tới cầu lông bóng bàn, Thường Kiện rốt cục chịu thua, một người nếu như không am hiểu đều có thể không am hiểu đến như vậy toàn diện, Thường Kiện cho rằng Hà Luật cũng không có tư cách tiếp thu khinh bỉ.

"Thầy đến tột cùng là có thể tham gia hạng mục thể thao gì?" Thường Kiện đã tuyệt vọng vừa ăn như đùi gà trong tay là hùm sói, vừa không ôm hi vọng hỏi Hà Luật.

Hà Luật bình tĩnh trả lời: "Đánh cờ."

"Ha?"

"Cờ vua Trung Quốc, cờ vua, cờ vây, cờ năm quân." Hà giáo sư câu khóe miệng, "Ngoại trừ không tham gia thi đấu cờ năm quân, các cái khác đều đạt đến giải thưởng cấp thị. Có hứng thú đánh một ván?"

"Dựa vào, cái kia tính là hạng mục thể dục gì a?" Thường Kiện gục đầu, sống chết không thừa nhận bởi hắn không biết chơi cờ mà ủ rũ.

Hà giáo sư thiện lương không có tiếp tục tiến hành đả kích học sinh nhà anh: "Nhanh ăn đi, buổi chiều không phải còn có lớp?"
"Làm sao thầy biết buổi chiều em có lớp?" Thường Kiện cắn đùi gà có chút mất tập trung, như thế nào cùng Hà Luật quen biết mình xem ra càng ngày càng giống như tứ chi phát triển đầu óc đơn giản đây?

Hà giáo sư hơi ngập ngừng: "Tôi nhớ tới cậu thật giống như nhắc qua, buổi chiều thứ năm có lớp..."

Thường Kiện ngốc lăng ừm một tiếng, ánh mắt chậm nửa nhịp mới sáng lên, trong lòng khẽ động ý xấu, mới chuyển đề tài: "Thầy, người còn không có bạn gái chứ?" Kì thật trong lòng bạn học Thường Kiện cũng đã nắm rõ đáp án.

Hà Luật dùng khăn tay lau lau, mới chậm rì rì mà lắc đầu một cái: "Không có." Hà Luật đại khái là nhớ tới cái gì đó, lông mày có hơi nhăn lại, nhất là bạn học Thường Kiện bày ra nụ cười trộm từ nội tâm, nhất thời kích thích tâm hồn pha lê của Hà giáo sư: "Cười cái gì, em thì có?"
Em đương nhiên không có, nếu không còn cần phải buồn phiền như thế sao. Thường Kiện ở bên trong yên lặng nói, trì độn không phải đức tính tốt, vì lẽ đó bạn học Thường Kiện sau khi phát hiện mình đối với giáo sư mù màu này sinh ra ảo tưởng đẹp đẽ, cũng đã quả quyết tiếp nhận hiện thực rồi. Thường Kiện rất muốn như thế nói cho anh: Lão tử chính là đang trên con đường truy đuổi bạn gái!

Hết chương 11.

CHƯƠNG 12

Thường Kiện không chút nghi ngờ nào chính là theo phái hành động, cậu cũng coi như hiểu rõ Hà Luật là thể chất thụ động, phải đợi cậu đưa tới cửa, nếu không đến đời sau cũng chưa chắc đợi được.

Hà giáo sư bắt đầu có điểm phiền muộn, đối với lời mời nhiều lần của một học sinh, muốn nói chán ghét cũng không thể nói được, Hà giáo sư chỉ là không thích ồn ào, không có nghĩa là hưởng thụ cô quạnh, bên cạnh có người đi tới đi lui ồn ồn nhiệt nhiệt kỳ thực cũng không sai; nhưng Hà giáo sư vẫn có chút ưu sầu, cùng bạn học Thường Kiện xem như là bạn học lâu năm sao? Cái kia phải là mình lấy tư thái của trưởng bối mà quan tâm đến tiểu bối nhiều hơn mới đúng, tại sao lúc cùng nhau ăn cơm ngược lại là Thường Kiện thu dọn bàn, trong nhà thời điểm nấu cơm cũng hầu như là Thường Kiện nấu chính, ra ngoài cũng là Thường Kiện đi cùng mình?

Những câu hỏi khó hiểu này quấy nhiễu Hà giáo sư, kết quả Hà giáo sư không quen suy nghĩ nhiều quyết đoán vung tay, nghĩ nhiều thế làm gì, miễn là vui là được a!

Cùng Thường Kiện ở chung đúng là vui vẻ, dù cho Hà giáo sư cũng thừa nhận tính cách của mình cũng không phải quá tốt để ở chung. Thường Kiện bao dung, ôn nhu, phần lớn thời gian còn rất tri kỷ. Trần lão sư gõ gõ đầu, khẳng định là nơi nào hỏng rồi mới cảm giác học sinh của mình đối với mình lại rất ôn nhu.

Hà giáo sư đầu hỏng rồi cuối tuần này lại cùng thường kiện đi xem phim , có người nói là phim 3D mới, phải ở rạp chiếu phim xem mới có cảm giác. Bây giờ : chuyện này đối với một người xem phim hầu như đều là trên máy tính như Hà giáo sư mà nói , là một hồi trải nghiệm khá là mới mẻ.

Vừa mới vào rạp chiếu phim, Thường Kiện danh chính kéo tay người yêu của mình xuyên qua chỗ ngồi, thỉnh thoảng còn quấy nhiễu một đôi tình nhân đang dây dưa. Thường Kiện cười đến trong lòng nở hoa, loại bầu không khí này, thật là TMD hấp dẫn a.

Trên tay Thường Kiện chính là vé xem phim của em gái, cái công tử nhà giàu đang theo đuổi em gái kia thật là có lòng, lấy được cái vé như vậy thật có điểm vi diệu. Góc độ không tính là quá lệch, nhưng ở trong rạp chiếu to lớn này lại là góc duy nhất, vừa vặn ở góc chết, hết sức thích hợp làm chút hành vi không hài hòa.

Thường Kiện trong lòng vừa cười trộm vừa thầm mắng, mầy hàng ghế ngồi này quả thực như là rạp chiếu đặc biệt thiết kế bán cho mấy người có tâm cơ. Nghĩ đến vị công tử kia vốn là muốn hẹn em gái mình đi xem phim, Thường Kiện tàn nhẫn mà nắm tay, tiểu tử chết tiệt đừng để cho ta thấy ngươi bắt nạt em gái ta.

"Sao vậy?" Hà Luật ở phía sau Thường Kiện trầm thấp hỏi.

Thường Kiện lúc này mới phát hiện mình vô tình nắm đau tay Hà giáo sư, nhất thời một trận đau lòng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trong này khá nóng, chảy mồ hôi, sợ không nắm được tay thầy."

Hà Luật nghi ngờ rút tay của mình, tìm đế chỗ của mình ngồi xuống. Thường Kiện đem đồ hắn nhét vào tay cậu, Hà Luật dở khóc dở cười: "Tôi không phải là tiểu cô nương, cậu cho tôi những thứ này làm gì?"
"Này cùng tiểu cô nương không liên quan, đây là bầu không khí xem phim." Thường Kiện cũng không biết bên trong có cho ăn đồ ăn hay không, những thứ này là cậu lén mang vào, vì lấy lòng người yêu mà bạn học Thường Kiện nghĩ trăm phương ngàn kế, nhưng mà xem ra đối phương không thể nào cổ vũ được rồi.

Hà Luật không thích đồ ăn vặt, hai tay Thường Kiện vừa thu về, một bộ không muốn cầm lại, Hà Luật bất đắc dĩ, liền đem túi đồ ăn ôm vào trong ngực. Hà giáo sư rất u buồn, học sinh của cậu lại coi cậu như hài tử mà đối xử.

Ra khỏi rạp chiếu phim cũng đã gần tới khuya, may mà rạp chiếu cách nhà Hà giáo sư không xa, hai người liền từ từ đi về, phim không thể nói là đẹp, nội dung vở kịch cũng giống như vậy, nhưng thắng ở cạnh tượng hoa lệ, nhưng nghĩ đến người bên canh năng lực cảm nhận màu sắc không được đầy đủ, Thường Kiện có điểm rầu rĩ. Ở thời điểm quan hệ không co gì tiến triển thì xem phim không phải là sự tình sáng suốt gì, không nói đến cái gì cũng không làm được, còn muốn ở trong rạp chiếu phim hai giờ, chuyện này đối với một người năng động như bạn học Thường Kiện chẳng khác nào tra tấn.

Tiến vào khu nhà của Hà Luật vài bước, hai người liền nghe thấy một tiếng mèo kêu khẽ truyền đến, ở trong bóng tối có vẻ yếu ớt lại nhẹ nhàng. Hà Luật dừng bước lại, dùng ánh mắt không xác định nhìn Thường Kiện, Thường Kiện liền trực tiếp hướng về chỗ phát ra âm thanh đi qua.

Giữa lúc Thường Kiện tìm kiếm một vòng cũng không thu hoạch được gì, lại một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên, trong yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Thường Kiện cùng Hà Luật đi về phía trước, liền thấy cuối con đường, một con mèo nằm trong bụi cỏ, hơi ngẩn đầu lên, sợ hãi kêu một tiếng. Dưới ánh đèn đường yếu ớt ở phía xa, đôi mắt đen láy của con mèo nhỏ làm cho người lạnh lùng như Hà Luật nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Thường Kiện ôm lấy con mèo nhỏ: "Con mèo này hẳn là bị người vứt bỏ sao?" Hà Luật vốn là muốn khuyên can, dù sao con mèo hoang trên người có khả năng là không sạch sẽ, nhưng nhìn thấy con mèo nhỏ mềm nhũn nằm trên bàn tay Thường Kiện, nhất thời không đành lòng nói ra.

Cách con mèo nhỏ không xa có một cái hộp nhỏ, dưới đáy hình như có đò vật vệ sinh. Hà Luật cùng Thường Kiện liếc nhìn nhau, nghĩ thầm con mèo nhỏ này xem ra không phải bị mất, quá nửa là người ta không muốn nuôi, liền không chịu trách nhiệm bỏ lại ven đường.

"Giáo sư?" Thường Kiện dò hỏi nhìn về phía Hà Luật.

"Cậu muốn nuôi nó?"

"Nhưng em trọ ở trường." Thường Kiện phi thường vô tội nói rõ sự thực.

"Vậy thì đưa đến nơi nhận nuôi động vật đi, hoặc là hỏi một chút xung quanh xem có ai đồng ý nuôi không."

Thường Kiện không tính là người tốt, nhưng khi dao động cũng trở nên rất cố chấp, con mèo nhỏ ngay khi ngồi trên lòng bàn tay cậu, nhiệt độ ấm áp liền truyền đến tay cậu, có một cỗ mãnh liệt cảm xúc. "Nhưng là em nghĩ muốn giữ lạ nó."

Hà Luật rốt cuộc chịu thua dưới con mắt đáng thương của con mèo cùng ánh mắt khiển trách của Thường Kiện: "ó thể nuôi ở chỗ tôi, nhưng mua thức ăn cho mèo, dọn dẹp gì đó, cậu làm."

"Đương nhiên đương nhiên." Thường Kiện mạnh mẽ gật đầu, chuyện này quả thật là quá tốt, về sau không cần phải tiếp tục kiếm cớ đến nhà thăm hỏi, một câu "Chăm sóc méo con" liền giải quyết mọi vấn đề.

"Miêu~" một tiếng kêu nhỏ vang lên, như là đang ăn mừng tìm được nơi ở, lại một tiếng "Miêu~", Thường Kiện ngẩng đầu nghi ngờ, bởi vì cậu khẳng định tiếng kêu sau đó không phải phát ra từ con mèo trong tay. Mấy giây sau, ngay phía dưới bụi cây, một con mèo đốm hoa loạng choạng đi ra, nhìn lên Thường Kiện, cọ cọ, lại cùng con mèo con trên tay này tựa hồ giống nhau như đúc.

Hà Luật đỡ cái trán chịu thua giống như gật đầu, không chút nghi ngờ nào, từ xưa đến nay không có ý đinh nuôi sủng vật Hà giáo sư một liền liền bị ép nuôi hẳ hai con mèo nhỏ. Hai người chờ trong giây lất, cuối cùng cũng không có xuất hiện thêm con thứ ba.

Thường Kiện cho hai con mèo của cậu hai cái tên khác loại, con mèo hơi hơi nhỏ hơn một chút gọi là Tướng Quân, con hơi lớn hơn một chút gọi là Công Binh. Thường Kiện nói, *điều này có thể quất tiểu vóc dáng cái* (ta chịu, không hiểu nổi o(╥﹏╥)o). Hà giáo sư lườm một cái, không có biểu thị bất kì ý kiến nào.

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net