Chương 13~14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 13: TƯỚNG QUÂN NGƯƠI NHƯ THẾ NÀO LẠI GIỐNG NHƯ LÀ E THẸN.

Ngày thứ hai tan học Thường Kiện liền đến siêu thị mua thức ăn, cát cho mèo cùng với các loại vật dụng khi nuôi mèo, đến gần thời điểm ăn tối, Thường Kiện liền hí ha hí hửng chạy đến nhà Hà Luật.

Hà giáo sư hôm nay không có tiết, ở nhà nhàn nhã xem phim cùng chơi với mèo, nói thật, trước khi nhận nuôi hai con mèo này Hà Luật còn có chút hoài nghi mình có thể cùng chúng nó sống chung vui vẻ hay không, thế nhưng sau nửa ngày, Hà Luật cảm thấy cảm giác cũng không tệ lắm.

Thường Kiện gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy dưới chân giáo sư nhà cậu có thêm một đôi dép lông xù. Miêu một tiếng, quả cầu vòng quanh chân Hà giáo sư vui chơi hai vòng mới nhìn thấy Thường Kiện bước vào cửa, liền cấp tốc chạy tới trước Thường Kiện đang đổi dép đi trong nhà, duỗi chân đẩy đẩy dép, Thường Kiện dừng lại, con mèo lại đẩy đẩy, lần này móng vuốt của nó rút ra một sợi len nhỏ. Mèo con ngẩng đầu nhìn chủ nhân đi dép, Thường Kiện tiếp tục bất động, lại tiếp tục cúi xuống, lại tiếp tục nghịch cái dép. Thường Kiện cười cười dùng dép đá đá bụng mèo con làm nó nhanh chóng chạy trốn khỏi Thường Kiện, miêu một tiếng dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm động tác kế tiếp của Thường Kiện.

Thường Kiện nở nụ cười: "Công Binh, Tướng Quân nhà ngươi đâu?"
"Vào nhà trước đã." Hà giáo sư híp híp mắt, chờ Thường Kiện đi vào mới đóng cửa lại, "Làm sao cậu biết đây là Công Binh mà không phải là Tướng Quân?" Hà Luật tuy rằng không có ý kiến gì về cái tên Thường Kiện đặt, nhưng là dễ gọi còn hơn là cầu kì. Nhưng mà hai con mèo màu sắc giống nhau, Hà Luật không rõ con nào là Tướng Quân, con nào là Công Binh, trừ khi hai con mèo cùng ở trước mặt, bằng không Hà Luật đều là kêu loạn.

"Ầy," Thường Kiện ngồi xổm xuống, động tác vô cùng nhanh chóng bắt được Công Binh, kéo kéo lỗ tai phải, "Công Binh tai phải có một vết bớt màu vàng, Tướng Quân không có."

Lúc này một tiếng mèo kêu yếu ớt từ sau ghế sô pha vang lên, Tướng Quân thò cái đầu tròn vo ra khổi ghế, Hà Luật đã thấy rõ, quả nhiên trên tai Tướng Quân không hề có vết bớt. Tướng Quân khẽ kêu một tiếng, Công Binh lập tức giãy khỏi tay Thường Kiện, Thường Kiện thả tay ra, Công Binh liền vọt tới chỗ Tướng Quân. Hai con mèo lăn thành một đoàn, Tướng Quân vóc dáng có điểm nhỏ, bị đụng phải cái bụng liền hướng lên trên trời.

"Đây là thức ăn cho mèo, ta mua mấy loại không giống nhau." Thường Kiện đưa túi nilon đựng đồ vật ra, lại cùng Hà Luật nói một số lưu ý cậu tra được trên Internet.

Hà Luật trầm mặc một hồi: "Kì thực ăn cơm là được rồi, Tướng Quân cùng Công Binh xem ra là đã cai sữa." Lúc này Tướng Quân đánh cái lăn từ trên mặt đất bò lên, sợ hãi chạy đến bên chân Hà Luật, Hà Luật cúi xuống, hứng thú chọc chọc bụng Tướng Quân: "Trước đây mẹ tôi cũng nuôi mèo, con mèo kia cai sữa liền được mang đến, mẹ tôi liền cho ăn cơm tẻ có lúc có thêm mấy con tôm tép nhỏ. Cậu nói xem thời cổ đại không có thức ăn mèo, mèo liền không thể sống sao? Cậu bây giờ nuôi sủng vật cũng thật là có chút chủ nghĩa giáo điều quá mức."

Hà Luật rất ít khi nói nhiều như vậy, còn hơi có chút ý tứ biểu lộ cảm xúc, bạn học Thường Kiện suy tư một thoáng, dùng một loại ngữ khí nhu hòa từ trước tới nay chưa từng trải qua nhẹ nhàng hỏi Hà giáo sư: "Giáo sư...Không cùng cha mẹ thầy ở cùng sao?"

"Bọn họ đều không ở," Ngón tay Hà Luật hướng bụng Tướng Quân vẽ vòng tròn, Tướng quân rất ngoan ngoãn phối hợp với cậu, khóe miệng Hà Luật giương lên một độ cung nhỏ, "Bọn họ đều không ở, trước khi tôi tốt nghiệp một năm, cha tôi mất, tốt nghiệp năm ấy, mẹ tôi cũng đi theo." Hà Luật quay đầu lại nhìn Thường Kiện vẻ mặt thành thật: "Kỳ thật tôi cũng không cảm thấy quá thương tâm, cha mẹ tôi cả đời này kỳ thực rất hạnh phúc, bọn họ hơn ba mươi tuổi mới có tôi, thời điểm rời đi thế giới này đã dắt tay quá bốn mươi năm. Một đời người, có thể cùng người mình quý trọng bốn mươi năm, còn có cái gì tiếc nuối."

Nhưng là thầy nhất định thật đáng tiếc. Người chưa tới trung niên cũng đã mất cả cha mẹ, lúc có thể báo hiếu phụ mẫu thì cha mẹ đều đã không còn. Thường Kiện mũi chua xót, buồn buồn nói: "Giáo sư, thời điểm thầy cảm thấy cô quạnh, không muốn ở một mình, nhớ tới có thể tìm em a, gọi liền đến."

Hà Luật nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng một bàn tay khác vỗ nhẹ đầu Thường Kiện: "Nói tới nghiêm túc như vậy làm gì, cậu lại không phải vợ tôi."

Thường Kiện ở trong lòng hừ nhẹ, em ngược lại càng muốn cho thầy làm vợ em.

Miêu một tiếng, Tướng Quân vô tội nhìn Hà Luật, đối với lực đạo trên bụng bị mất khống chế oan ức oán giận. Hà giáo sư rút tay về: "Đói bụng không, để cho cha các ngươi đi làm đồ ăn đi."

Thường Kiện đứng dậy, quen thuộc mở cửa tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, từ khi Thường Kiện ở nhà Hà Luật trổ tài xong, nhà Hà giáo sư cũng dần dần có dụng cụ nấu ăn thông thường, trong tủ lạnh cũng không còn trống rỗng một mảnh nữa. Thường Kiện lấy mấy quả trứng gà, lại rửa sạch rau cần, Thường Kiện không thành công chiếm lĩnh người và tâm Hà giáo sư, nhưng dĩ nhiên đã hoàn toàn chiếm lĩnh nhà bếp Hà giáo sư.

Nhà bếp truyền ra hương vị đem Công Binh hấp dẫn lượn quanh chân Thường Kiện, Tướng Quân ngồi xổm ở cửa bếp nhìn dáo dác, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hà Luật đang thảnh thơi ngồi trên ghế salon xem ti vi.

"Hà giáo sư, tuần này thầy có rảnh không?"
"Hả?" Hà Luật đang chuyên tâm đang xem phân tích trận thi đấu cờ vây mấy ngày trước.

"Em cùng mấy người bạn hẹn đi vùng ngoại thành, có chút tương tự nông gia nhạc, giáo sư có đi hay không?" Thường Kiện tùy ý hỏi, lỗ tai dựng thẳng chăm chú lắng nghe động tĩnh.

"Cuối tuần? Cuối tuần này hẳn là rảnh rỗi đi," Hà Luật suy nghĩ một chút, "Nhưng mà cậu cùng bạn học đi, tôi đi các cậu chơi sẽ không dễ chịu.

"Không có không có," Thường Kiện mặc cái tạp dề màu phấn hồng kia chạy thẳng đến phòng khách, vọt tới trước mặt Hà giáo sư, ân cần nói rõ, "Là bạn bè trước đây em chơi cùng, không phải bạn học, mọi người đều mang bạn bè cùng đi, nhiều người náo nhiệt mà."

Hà Luật lại suy nghĩ một lúc, sau khi mỗi cái cuối tuần đều bị Thường bạn học quấy rối đến nhiệt tình lên, Hà giáo sư cảm thấy cuối tuần không có hoạt động gì kỳ thực có chút nhàm chán, vì lẽ đó Hà giáo sư gật gật đầu.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng dầu sôi, Thường Kiện bạn học ngâm nga trở lại phòng bếp, khà khà, lần này hai ngày một đêm phải đem vợ bắt được!

Lúc này Hà giáo sư còn không biết gì, tâm tình không tệ mà mà đem Tướng Quân ôm ở trên đùi, Tướng Quân nhìn xuống từ đầu gối Hà Luật, cân nhắc trong chốc lát, lập tức ngoan ngoãn nằm ở trên đùi.

Hết chương 13.

CHƯƠNG 14: RÙA ĐEN CŨNG CÓ JQ?

Trước khi lên đường, Hà giáo sư băn khoăn hai con mèo không biết nên làm gì, tùy tiện gửi người khác nuôi khẳng định là không được, may là sau đó nữ giáo sư nhà bên biểu thị đồng ý giúp đỡ. Nữ giáo sư họ Hàn, trong nhà nuôi mèo nhiều năm, hôm đó Hà giáo sư ôm mèo qua đó vẫn còn chút lo lắng, hai con mèo từ nhỏ nuôi trong nhà, bỗng nhiên thay đổi có thể hay không không quen a?

Công Binh ở trong ngực Hà giáo sư miêu mấy tiếng, biểu thị nghi vấn đối với Hà giáo sư đem thời gian nuôi một tuần định nghĩa thành "Nuôi từ nhỏ". Tướng Quân duỗi vuốt trái động vào đầu Công Binh, Tướng Quân không kêu nữa, lè lưỡi, ác liệt liếm mũi Tướng Quân.

Hà Luật hôm nay chỉ có hai tiết, dạy xong liền chạy đi gửi mèo. Hàn giáo sư mừng rỡ tiếp nhận hai con mèo. Trời mới biết từ khi hai con mèo nuôi từ bé trong nhà sau khi lớn lên liền béo ú lại làm biếng không hề có chút dễ thương, Hàn giáo sư bây giờ nhìn thấy hai con mèo con này cỡ nào tình mẹ lan tràn a.

"Mèo này tên là gì?" Hàn giáo sư ánh mắt lượng lượng, vẻ mặt vô cùng chờ mong.

Hà Luật nuốt nuốt nước miếng: "Trên tai có vết bớt gọi là Công Binh, con không có gọi là Tướng Quân."

"Phốc." Hàn giáo sư xoa xoa lỗ tai con mèo nhỏ, "Xem ra Tướng Quân còn muốn so với Công Binh nhỏ hơn một chút a. Lại nói," Nữ giáo sư cười híp mắt, "Vẫn là không nghĩ Hà giáo sư thích lấy tên kiểu này, Tướng Quân, Công Binh, rất thú vị." Thời điểm Hàn giáo sư nói đến hai chữ Công Binh, Công Binh ở trong lòng Hàn giáo sư đạp duỗi chân, trong trẻo kêu một tiếng, xem như xác định tên của mình.

Hà Luật lắc lắc mặt, rất muốn nói mèo này kì thực cậu không quen biết. Lại nói, Công Binh một dạng lấy lòng, thật là có mấy phần cùng Thường Kiện giống nhau.

"Thật đáng yêu, nó lại có thể nghe hiểu được tên của chính mình." Hàn giáo sư hưng phấn, "Đại Hoàng nhà ta phải gọi hai tháng mới có thể có chút mẫn cảm với hai chữ kia, mèo nhà cậu xem ra còn rất nhỏ a, thực sự là quá thông minh."

Đại Hoàng cái gì, mới là tên mèo thông thường a, Hà Luật cảm thán, đối với vẻ mặt Hàn giáo sư như muốn đem hai con mèo nhỏ chiếm lấy như thế, Hà Luật nhất thời cảm thấy chuyện này làm được có chút vô căn cứ. Nhưng mà Thường Kiện đã vọt vào văn phòng: "Giáo sư thầy làm sao lại không ở trong phòng làm việc của mình? May là em ở bên cạnh liền nhìn thấy thầy."

Hà Luật rất muốn ngăn lại Thường Kiện đang huyên náo không ngừng, đối với việc học sinh quá thân cận thậm chí có chút đối xử không phân biệt lớn nhỏ, Hà Luật không ngại, cũng không chán ghét, nhưng không phủ nhận, cũng không muốn để nhiều người khác chứng kiến. Đặc biệt là đồng nghiệp.

Quả nhiên Hàn giáo sư liền ngẩng đầu lên: "Học sinh của Hà giáo sư?"

Hà Luật gật đầu, Thường Kiện lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một vị nữ giáo sư, đồng thời trong lòng nữ giáo sư còn ôm hai con mèo con. Hà Luật vội vàng thừa dịp Thường Kiện chưa kịp nói gì liền giải thích: " Tôi đem mèo đem gửi nhà Hàn giáo sư mấy ngày." Thường Kiện cười hì hì, biểu thị hoàn toàn hiểu được.

Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường ven rừng rậm của trường, Hà Luật có chút nghi hoặc, chính mình tại sao lại có chút e ngại Hàn giáo sư biết chuyện mèo là mình và Thường Kiện nuôi cùng nhau. Thường Kiện nhìn dáng vẻ Hà giáo sư suy tư liền nhịn không được kề sát vào: "Giáo sư thầy không phải là nhớ Tướng Quân cùng Công Binh chứ?"

Hà Luật sờ sờ mũi, không để ý đến hắn.

Thường Kiện cùng bạn hẹn ở một khu ktv náo nhiệt, Hà Luật vừa nhìn thấy mấy người bận kia liền biết đây là danh xứng với thực hồ cẩu bằng hữu. Trong phòng khách rộng lớn tập trung mấy người, không thiếu nam nữ đang ôm nhau, huyên náo giống như cái loại ca hát trên phố khiến người ta nghe liền đau đầu đau tim. Thời điểm Thường Kiện đẩy cửa bước vào, một tiếng huýt sáo vang dội vang lên, một chàng trai nhuộm tóc đỏ một thân quần áo thể thao cầm điếu thuốc, phun ra một vòng khói hoa lệ: "Ai u, Thường lão đại mang theo bạn gái đến rồi?"
Hà Luật nhíu mày, trong phòng khách truyền đến mùi khói dày đặc đến có chút sặc, nghe thấy một vài âm thanh khụ khụ trầm thấp vang lên, trong phòng liền có người phản ứng lại này Thường Kiện không phải lại mang đứa em gái ranh ma quỷ quái của hắn đến chứ? Một chàng trai cả người mặc âu phục trắng như chim công cười mà không cười nhìn sang: "U, Thường Lão đại đổi khẩu vị?"
Hà Luật đen mặt, Thường Kiện bang bang gõ hai tiếng: " Các cậu mồm miệng cẩn thận chút cho tôi." Thường Kiện giáo huấn người xong, mấy tên kia cũng không phải dạng người mơ mơ màng màng, đương nhiên Thường Kiện đã quên sửa lại địa vị Hà giáo sư trong lòng mọi người.

"Bây giờ, bốn giờ chiều, còn không đi, dự định qua đêm ở trên xe a?" Thường Kiện xoay người hô một vòng, từng người từng người ngồi trên sô pha vội vàng đứng dậy, "Đi, còn muốn đến chỗ kia ăn cơm. Cậu, còn cậu, đem thuốc dập tắt, cả người đều mùi khói rồi."

Một đường cùng đi tổng cộng có tám người, bốn nam hai nữ cùng Thường Kiện và Hà Luật, thời điểm lên xe Hà Luật đứng ở sau cùng đoàn người, bước chân chậm như là đang do dự. Chàng trai mặc âu phục cười nhếch miệng: "Thường lão đại người đẹp nhà anh một bộ muốn chạy trốn a."

Thường Kiện đau đầu cực kì, rõ ràng đã cùng bọn họ nói chuyện lần này mang người rất quan trọng, cũng rất chú trọng lễ tiết, để bọn họ có chút thu liễm, không nghĩ tới lúc trước đáp ứng đến cẩn thận mà bây giờ một đám loạn thành một đoàn. Thật là, đám người này, đối với bọn họ có chút chờ mong đúng là Thường Kiện TMD ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng là Thường Kiện cũng thực sợ Hà Luật chạy trốn, vất vả mới đem tất cả đồ vật của Hà giáo sư cầm đến trên tay, nói là hiếu kính nhưng thật ra là áp chế.

Sau khi lên xe Thường Kiện cùng Hà Luật ngồi hàng cuối cùng cách xa mọi người, bạn học Thường Kiện vô cùng lúng túng: "Hà giáo sư, cái kia, bọn họ ngoại hình có chút không được, nhưng mà, mọi người kỳ thực rất tốt." Hà Luật tựa bên cửa sổ, không tiếng động mà gật gù.

"Hà giáo sư?"
"Hả?"
"Em kể chuyện xưa cho thầy đi."

Hà Luật mở hai con mắt đã nhắm lại, tựa hồ đối với tên học sinh côn đồ trên chiếc xe ồn ào này kể chuyện xưa cảm thấy thật không thể tin nổi, nhưng mà Hà giáo sư vẫn là thân thiện gật gật đầu, đem đầu bị nghiêng chỉnh lại.

"Em gái em nuôi hai con rùa đen..."

"Hả?"

"Một con gọi là Bình Tĩnh, một con gọi là Tự Treo."

"...Cậu đặt tên?"

"Không phải, em gái em lấy, bởi vì ngày mua hai con rùa đen, em gái em vừa treo cuộc thi toán cao cấp."

"...Các cậu quả nhiên là anh em."

"Cái này không phải là trọng điểm," Thường Kiện chính mình cũng cảm thấy lúng túng, "Em nói trọng điểm a. Bình tĩnh cùng Tự Treo nguyên bản là không nuôi dưỡng cùng nhau, đứa em gái của em kia...A, có chút ý nghĩ kì quái, nó nói nuôi hai con rùa màu đen cùng nhau sẽ không chịu nổi thử thách cô đơn, sẽ đối với đồng bạn cùng nuôi tạo thành cảm giác ỷ lại."

"Hừm, sau đó thì sao?"
"Thường lão đại, có muốn dùng đồ uống hay không?" Nương theo một tiếng hét cao, hai bình đồ uống rực rỡ bay đến, đem bầu không khí phía sau một mảng chờ mong bên trong bị phá sạch sành sanh.

Thường Kiện cắn răng tiếp được đồ uống. May là Hà Luật không quan tâm: "Sau đó thì sao.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net