Chương 31 + 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Edit + beta: Iris

Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt đã qua ba năm, đã đến lúc Lưu Quang Tông mở cửa chiêu mộ đệ tử.

Tuy Từ gia là gia tộc trực thuộc Lưu Quang Tông, có thể hưởng một số ưu đãi nhất định, nhưng không thể được nhận thẳng vào. Chỉ là với thiên phú của Từ Tử Nham, anh hoàn toàn có thể tiến vào nội môn, thậm chí nếu may mắn, còn có thể trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão nào đó hoặc là chưởng môn.

Trải qua ba năm tu luyện, với nghị lực và thiên phú kinh người, Từ Tử Nham đã đạt đến Luyện Khí đại viên mãn chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi. Mà năm nay anh chỉ mới 15 tuổi, dù anh có tư chất Lôi Linh Căn, nhưng cũng đủ để chứng minh thời gian qua anh có khắc khổ tu luyện.

Bất kể là môn phái nào cũng sẽ thiên vị những đệ tử chăm chỉ nỗ lực, người có thiên phú tốt như Từ Tử Nham lại càng thích, huống chi còn là người biết chịu khổ.

Trong ba năm qua, nếu nói sự tiến bộ của Từ Tử Nham là kinh người, vậy tốc độ tăng tu vi của Từ Tử Dung thật sự làm người ta chấn kinh.

Luyện Khí tầng tám, chỉ cách Luyện Khí đại viên mãn hai tầng, huống hồ y vẫn còn là một đứa bé mới tiếp xúc với tu chân có ba năm.

Khi Từ Kiêu nhìn thấy Từ Tử Dung có thiên phú như vậy thì hơi hối hận. Nếu lúc trước đón đứa bé này về sớm hơn, có phải lúc này Từ gia sẽ có hai tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn tham gia tranh cử không?

Ngoài cái đó ra, việc khiến Từ Kiêu hơi tiếc nuối là, có lẽ vì lúc trước không thèm quan tâm đến Từ Tử Dung, nên giờ y gần như không có chút tình cảm nào với ông, bình thường gặp nhau cũng chỉ thờ ơ gọi một tiếng phụ thân, quan hệ của hai người chỉ tốt hơn người xa lạ một chút.

Từ Kiêu không thích Từ Tử Dung, tuy Từ Tử Dung cũng là con trai của ông, nhưng mỗi khi ông nhìn vào đôi mắt vừa đen vừa sâu xa của y, không biết tại sao lại cảm thấy không hài lòng. Đôi mắt đen kia quá trầm lắng, thậm chí khiến ông có ảo giác, đối phương rất hận người phụ thân như ông.

May là tuy tiểu tử này rất lạnh nhạt với những người khác trong Từ gia, kể cả người phụ thân là ông, nhưng lại cực kỳ thích dính lấy ca ca của y, chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ của hai huynh đệ này còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt.

Điều duy nhất khiến Từ Kiêu bất mãn là Từ Tử Nham đối xử quá tốt với tiểu tử này, tốt đến mức ngay cả người phụ thân như ông nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Từ Tử Nham là con cháu Từ gia, không thể nào làm chuyện nguy hại đến Từ gia, mà tên tiểu tử kia lại đặc biệt ỷ lại Từ Tử Nham, vì vậy Từ Kiêu không nghi ngờ gì nhiều về việc hai người cùng đến Lưu Quang Tông.

Sự thật cũng là như vậy, Từ Tử Nham có lẽ rất coi thường những gì Từ Kiêu làm, nhưng lại thật lòng tiếp nhận sự dưỡng dục của ông. Hơn nữa, mặc dù Từ Tử Nham không thể đối xử thân thiết với toàn bộ người Từ gia như khi đối xử với người thân của mình trước khi xuyên qua, nhưng trong lòng cũng không thù hận gì.

Hiện tại Từ Tử Nham đã thầm chấp nhận mình thuộc về Từ gia, chỉ cần Từ gia không phản bội anh, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ Từ gia.

Thấy sắp đến gần ngày khảo hạch của Lưu Quang Tông, Từ Kiêu thương lượng với các trưởng lão chi thứ, rồi chọn ra 10 người trong các đệ tử của Luyện Võ Đường Từ gia đến Lưu Quang Tông.

10 người này không phải đều tiến vào Lưu Quang Tông hết, ngoại trừ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung muốn làm đệ tử Lưu Quang Tông, những người khác sẽ chia nhau tham gia khảo hạch của những tông môn khác.

Chẳng hạn như Ảnh Nguyệt Cốc tuyển nữ tu, hoặc là Ngự Thú Môn rất có kinh nghiệm trong việc ngự thú.

Nhóm 12 người Từ gia, trong đó có 10 đệ tử và 2 người dẫn đầu. Người dẫn đầu chính là Từ Mặc - năm ngoái thành công tiến vào Trúc Cơ, không biết hắn làm thế nào lọt vào mắt xanh của La lão, sau khi được chỉ điểm vài lần thì thành công lên Trúc Cơ.

Phụ tá cho Từ Mặc là một nam tử trung niên ít nói, tu vi của hắn cao hơn Từ Mặc, chỉ là hắn không thích giao lưu với người khác, vì vậy vị trí dẫn đầu mới rơi vào tay Từ Mặc.

Phương tiện di chuyển thuận tiện nhất ở Huyền Vũ Vực là truyền tống trận, trong nháy mắt có thể di chuyển vạn dặm. Mạc Tân Thành do Từ gia kiểm soát tuy xa xôi nhưng cũng có Truyền Tống Trận. Chỉ là giá sử dụng Truyền Tống Trận rất đắt, trừ lúc khẩn cấp, nếu không tu sĩ cấp thấp nhất định sẽ không dùng nó.

Lần này đội ngũ Từ gia phái ra có tới 12 người, đương nhiên sẽ không tiếc chút linh thạch này. Tuy Từ gia không phải là gia tộc tu chân lớn, nhưng sẽ không keo kiệt trong thời điểm này.

Lưu Quang Tông là một trong các đại môn phái ở Huyền Vũ Vực, đệ tử tham gia tranh cử có đến hàng vạn. Trong số những người này, số lượng không trúng tuyển lên đến hơn năm phần, mà trong năm phần còn lại, có đến bốn phần chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn.

Nếu nói đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn cách một trời một vực cũng không quá. Từ Kiêu không muốn Từ Tử Nham chưa nhập môn đã bị coi thường.

Đoàn người vội vàng lên đường, sau vài lần trung chuyển, cuối cùng cũng tới Pháp An Thành nằm dưới sự kiểm soát của Lưu Quang Tông.

Pháp An Thành là thành trì rất lớn, lớn gấp mấy chục lần Mạc Tân Thành, đường phố rộng rãi sáng sủa, trên đường tấp nập người qua lại, bên đường là các cửa hàng nối đuôi nhau, phồn hoa gấp mấy lần Mạc Tân Thành tức khắc khiến đám đệ tử Từ gia lần đầu tới nơi này nhìn đến hoa cả mắt.

Cũng chỉ có Từ Tử Nham đã quen với thành phố hiện đại ồn ào náo nhiệt, nên khi nhìn Pháp An Thành cũng không có cảm giác quá lớn. Từ Tử Dung mặt không cảm xúc, kiếp trước y đã thấy Pháp An Thành phồn hoa, cơ bản không có một tia kích động nào.

Lúc mười mấy người Từ gia bước ra từ Truyền Tống Trận, choáng ngợp trước sự phồn hoa của Pháp An Thành. Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại có âm thanh không hài hòa vang lên...

"Một đám nhà quê, đừng có đây cản đường." Một giọng nói chói tai mang theo ác ý vang lên sau lưng mọi người.

Từ Tử Nham quay đầu lại nhìn, hơn 10 tu sĩ mặc trường bào kim ty giống nhau, đang đứng trên Truyền Tống Trận.

Dẫn đầu là một thiếu niên trẻ trạc tuổi anh, thiếu niên kia vẻ mặt lãnh đạm nhìn đám người Từ Tử Nham như thể bọn họ không tồn tại.

Người nói chuyện là một nam nhân trung niên đứng sau lưng thiếu niên, Từ Tử Nham nhìn không thấu tu vi của nam nhân này, nhưng từ giọng nói bén nhọn và chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn, anh đã đoán được thân phận của hắn...

"Nhìn cái gì mà nhìn, ta đang nói các ngươi đó." Tên nam nhân trung niên nói với giọng kiêu ngạo: "Mau nhường đường cho công tử chúng ta! Làm lãng phí thời gian của công tử chúng ta, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không!"

Từ Tử Nham hơi nhíu mày, anh không thích thái độ kiêu căng của người này, nhưng dựa theo nguyên tắc bớt gây rắc rối bên ngoài, hơn nữa quả thật là bên bọn họ có lỗi, vì vậy anh sờ mũi rồi lui về sau vài bước.

Mấy người khác thấy thế cũng lui về sau vài bước để nhường đường, đội ngũ mặc trường bào kim ty ngông nghênh đi ngang qua mặt đám người Từ gia.

Đây chỉ là một bước dạo đầu nhỏ, mỗi ngày xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, Từ Tử Nham cũng không để ý, nhưng đời ai biết trước chữ ngờ. Khi bọn họ đến chỗ tiếp đãi khách của Lưu Quang Tông, lại gặp đám người mặc trường bào kim ty lúc nãy.

Số người trong đám người đó giảm đi một ít, có lẽ là bị phái đi chuẩn bị chỗ ở, nhưng thiếu niên lạnh lùng kiêu ngạo và những tên thái giám kia đều ở lại đây.

Từ Tử Nham cũng không chú ý đến bọn họ, muốn báo danh khảo hạch ở Lưu Quang Tông nhất định phải đích thân có mặt, vì vậy anh chỉ dẫn theo Từ Tử Dung và nam tử trung niên ít nói kia tới báo danh.

Đây là nơi đăng ký dành riêng cho đệ tử nội môn, phàm là người có thể tới nơi này, trên cơ bản đều là người cực kỳ tự tin về thực lực của mình. Nhưng dù sao những người có thiên phú như Từ Tử Nham vẫn chỉ là số ít, rất nhanh đã đến lượt anh.

Lúc thiếu niên cao ngạo và thái giám trung niên vào đây báo danh, đằng sau Từ Tử Nham có khoảng 7 8 người.

Khi thiếu niên cao ngạo đó nhìn đội ngũ không tính là dài này, giữa mày khẽ nhíu lại. Tên thái giám thấy thế lập tức nhìn xung quanh một vòng, lúc nhìn thấy Từ Tử Nham, hắn vui mừng đi tới.

"Ngươi, đồ nhà quê, nói ngươi đó, nhường chỗ của ngươi cho công tử chúng ta, đây là mười viên linh thạch, coi như là công tử chúng ta thưởng cho ngươi." Thái giám trung niên chỉ vào Từ Tử Nham nghênh ngang nói.

Từ Tử Nham lạnh nhạt nhìn hắn một cái, ngay cả sắc mặt cũng lười làm cho hắn xem.

"Không nghe thấy hả?" Sắc mặt thái giám tối sầm lại: "Ngươi bị điếc à? Ồ, ta biết rồi, đồ nhà quê ngươi ngại linh thạch ít đúng không? Cho ngươi thêm hai viên nữa, đủ rồi chứ?" Thái giám kia lại lấy thêm hai viên linh thạch trong túi Càn Khôn, đặt lên tay, mặt lộ vẻ giễu cợt nhìn Từ Tử Nham, như thể rất chắc chắn anh sẽ nhường lại vị trí vì những linh thạch này.

Từ Tử Nham tức giận, lúc nãy anh nhường nhịn ở Truyền Tống Trận là vì anh chắn đường người ta, là bọn họ sai, nhưng nếu những người này cho là anh yếu ớt có thể lấn lướt thì bọn họ sai rồi.

"Cút!"

"Tiểu tử! Ngươi nói cái gì!" Thái giám biến sắc, căm tức nhìn Từ Tử Nham.

"Ta kêu ngươi cút, không nghe sao? Chẳng lẽ ngươi điếc?" Từ Tử Nham cười lạnh.

Trước giờ tính tình anh không tốt chút nào, nếu là anh đuối lý, anh sẵn sàng nhường nhịn. Nhưng nếu là người khác tìm anh gây sự, anh có thể vô lý hơn người kia nhiều.

"Giỏi lắm! Ngươi thật to gan! Dám mắng ta!" Thái giám căm hận: "Ngươi biết ta là ai không!"

Từ Tử Nham ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, kiếp trước anh đã gặp rất nhiều người chân chó chỉ biết sủa gâu gâu thế này, không được khách khí với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ hếch mũi lên trời, cho rằng ngươi dễ bắt nạt.

Hiện giờ, nơi này là nơi báo danh đệ tử nội môn Lưu Quang Tông, người có thể xuất hiện ở đây đều có tỷ lệ trở thành đệ tử nội môn rất cao.

Anh không muốn khiến những người này nghĩ rằng anh dễ bị bắt nạt, nếu không, tương lai anh và Từ Tử Dung sẽ sống rất khó khăn.

"Ngươi... Ngươi..." Tên thái giám như bị dọa chết khiếp, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham lạnh lùng đưa tư liệu của mình cho người phụ trách báo danh đệ tử Lưu Quang Tông, từ đầu đến cuối đối phương cũng chỉ bày ra vẻ mặt giải quyết chuyện công, như thể không phát hiện tên thái giám kia.

"Được rồi, Vạn công công, trở về." Tên thiếu niên cao ngạo liếc nhìn Từ Tử Nham, gọi thái giám quay về.

Vạn công công kia như đang làm ảo thuật, lập tức thu liễm thái độ, cười nịnh nọt đứng ra sau thiếu niên cao ngạo.

Mấy người đứng sau lưng Từ Tử Nham và những người đã báo danh xong nhưng vẫn rời đi đều thích thú xem trò hề này, trong đó có không ít người lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Có thể đứng ở chỗ này đều là tinh anh trong các gia tộc, từ nhỏ đã được huấn luyện tinh anh. Thủ đoạn thăm dò của Vạn công công kia không tính là cao siêu, nhưng cách xử lý của thiếu niên kia rất khá.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Thấy không!! Lớn hơn chút rồi!!! Từ Tử Nham 15 tuổi, Từ Tử Dung 11 tuổi... OJZ, muốn mần chút gì đó còn phải đợi rất lâu...

PS: Hôm nay xảy ra chút chuyện nhỏ... Có bình luận dưới chương, thật ra bình luận không tính là gì, ta đọc cái là quên ngay, chỉ là bình luận rất đáng ghét... Ta ghét nhất độc giả nhắc đến cô công chúa nhỏ của ta!

Ta gõ chữ là để kiếm tiền mua sữa bột, đây là do ta lao động mới có! Không cần ngươi bày ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm bố thí cho!

Con người quý ở chỗ biết giữ lòng tự trọng, ngươi công kích ta, công kích tiểu thuyết của ta, ta có thể mỉm cười cho qua, nhưng ngươi không có tư cách nói này nói nọ công chúa nhỏ của ta!

Dừng nói tại đây, xin ngài tự trọng!

Lời editor: Sao lại có những người đi nói này nói nọ với con nít vậy ta, không biết người kia bình luận cái gì mà tác giả tức tới vậy.

🍃🍃🍃🍃🍃

Chương 32

Edit + beta: Iris

Tất cả mọi người đứng ở đây đều là đối thủ cạnh tranh ngầm, nếu thiếu niên kia bị Vạn công công kích thích, mất đi lý trí ra tay với hân, vậy bọn họ chỉ biết vỗ tay chúc mừng khi giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.

Người chưa từng tham dự khảo hạch đệ tử nội môn bao giờ sẽ vĩnh viễn không biết, khảo hạch chân chính đã bắt đầu từ lúc bọn họ tới Pháp An Thành rồi.

"Ha ha, đệ tử năm nay không tồi." Ở đại điện Lưu Quang Tông phía xa xa, mười mấy tu sĩ có tu vi không giống nhau tụ lại một chỗ, quan sát hiện trường báo danh thông qua thủy kính.

Trong số những người này, người kém nhất cũng có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cao nhất là Nguyên Anh trung kỳ. Hầu hết những tu sĩ trên Nguyên Anh trung kỳ sẽ rời khỏi Huyền Vũ Vực, đến đại vực khác tìm kiếm cơ duyên tiến giai Hóa Thần. Do đó ngoại trừ một số lão quái vật trấn thủ môn phái, những người này gần như có thể coi là toàn bộ chiến lực của Lưu Quang Tông.

Những tu sĩ này tập trung lại một chỗ, giao lưu ý kiến về những người xuất hiện trong thủy kính.

"Hừ! Người Vệ gia vẫn kiêu ngạo như vậy." Một trung niên mặt trắng không có râu nhìn hành động của Vạn công công trong thủy kính, lập tức hừ lạnh.

Cách đó không xa, một đại hán râu quai nón mặc chiến giáp cười to: "Vệ gia có năng lực tiền vốn để kiêu ngạo." Con ngươi hắn đảo quanh: "16 tuổi, Hỏa Linh Căn, tu vi Luyện Khí đại viên mãn, thực lực như vậy mà vẫn rụt rè sợ hãi thì chỉ có đồ ngu!"

Người trung niên không râu cười nhạo: "Ta lại thấy tiểu tử này biết tiến biết lùi, hiểu lễ nghĩa, mạnh hơn Vệ Kình nhiều."

Đại hán chẳng hề để ý: "Hiểu lễ nghĩa? Dùng được cái rắm, lão tử không tin, nếu thật sự đánh nhau, hiểu lễ nghĩa có thể khiến người khác đừng đánh ngươi không? Nếu thật là vậy, chúng ta đừng tu luyện nữa, đi học lễ nghi là được rồi."

"Ngươi!" Người trung niên giận dữ, đệ tử mà hắn cưng chiều nhất bị Vệ Ưng - cũng chính là đồ đệ của đại hán râu quai nón - đánh bại trong đại bỉ môn phái, hơn nữa bại cực kỳ mất mặt, nằm liệt giường suốt ba tháng. Hắn rất ghét thái độ kiêu ngạo của đối phương, ngặt nỗi hắn đánh không lại người ta, vì vậy chỉ có thể nén giận.

"Ha ha, xem ra đệ tử nội môn đầu bảng năm nay đã định sẵn là Vệ Kình rồi." Một lão tu sĩ có quan hệ tốt với Vệ Ưng cười ha ha.

"Cũng chưa chắc." Một nữ tu dung mạo bình thường, không hề có cảm giác tồn tại đột nhiên lên tiếng: "Ta nghĩ ngược lại, Hạ Hầu Liên dường như đang giấu tài." Người xung quanh nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy trong thủy kính, một thiếu nữ đang nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt tò mò quan sát Từ Tử Nham.

"Tiểu tử Hồ gia cũng không phải là nhân vật bình thường." Một lão giả gầy gộc khẳng định chắc nịch.

Trong lúc đó thủy kính đột nhiên thay đổi, một thiếu niên thần sắc âm trầm đứng trong góc nhỏ, khóe môi nhếch lên một cách châm chọc, lạnh lùng nhìn Vệ Kình. Nhưng vào lúc này, dường như hắn cảm nhận được gì đó, liếc mắt nhìn về phía thủy kính.

"Ừm, linh thức của người này rất nhạy bén." Một vị lão giả râu dài cảm thán, mọi người cũng phụ họa theo.

Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng rất hài lòng về nhóm người tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, thậm chí có mấy người đã chuẩn bị sẵn sàng thu đồ đệ, bầu không khí trong đại điện khá hài hòa.

"Chu sư tỷ? Tỷ nghĩ ai sẽ thắng?" Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu hồng đào khẽ cười hỏi nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo bên cạnh, nữ tử kia thờ ơ liếc nhìn thủy kính: "Tư chất của đám đệ tử này không tệ, bất luận là ai cũng có cơ hội đứng đầu bảng."

Thiếu nữ trẻ tuổi thè lưỡi: "Sư tỷ, tỷ nói những lời này chả khác gì không nói."

Nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo mỉm cười bất đắc dĩ: "Những người này sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử Lưu Quang Tông, ai đứng đầu bảng cũng như nhau."

"Sao mà như nhau được." Thiếu nữ trẻ tuổi lầm bầm, nhưng cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa.

Trong lúc các phong chủ trưởng lão đánh giá đám người sắp trở thành đệ tử nhập môn, Từ Tử Nham sau khi báo danh xong liền kéo Từ Tử Dung đi dạo phố.

Hiếm khi mới ra khỏi Từ gia, anh định đi dạo thư giãn một chút. Trước đây anh cứ lo lắng sẽ bị lộ, nhưng sau này anh phát hiện, sự hiểu biết của người nhà về Từ Tử Nham chỉ là mặt ngoài.

Hầu như không ai biết tính cách thật của Từ Tử Nham như thế nào, thích hay không thích cái gì, Từ Tử Nham hoàn toàn có thể tự do đắp nặn.

Giống như lúc trước anh thể hiện một chút tài nấu nướng, anh vốn đã nghĩ ra lý do để giải thích, không ngờ Từ Kiêu lại không hỏi câu nào, như thể ngoại trừ việc tu luyện, tất cả các mặt khác của Từ Tử Nham không liên quan gì đến ông.

Đột nhiên nhận ra điểm này, Từ Tử Nham không khỏi cảm thấy bi ai cho nguyên thân. Người ta thường nói, khi một đứa bé không được người lớn chú ý, sẽ chủ động làm một số trò đùa dai để thu hút sự chú ý, chỉ là "trò đùa dai" của Từ Tử Nham chính là hành hạ Từ Tử Dung, bảo sao ban đầu chỉ là đánh chửi, đến khi hắn phát hiện Từ Kiêu hoàn toàn không quan tâm hắn làm gì thì càng ngày càng thêm nghiêm trọng.

Có lẽ có một lần duy nhất hắn thành công, đó chính là đẩy Từ Tử Dung xuống hang rắn, khiến y suýt nữa toi mạng, Từ Kiêu mới không mặn không nhạt phê bình hắn một lần. Thảo nào sau đoạn thời gian đó, Từ Tử Dung sống an ổn hơn chút, chờ tới lúc hắn lại muốn làm gì đó với Từ Tử Dung, y đã rời khỏi Từ gia.

Sau này khi gặp Bạch Hoa, Từ Tử Nham rơi vào tình cảnh khốn cùng nhất, khó trách hắn vừa gặp đã yêu Bạch Hoa, đơn giản là vì sự quan tâm tỉ mỉ của Bạch Hoa chính là loại tình cảm hắn muốn mà không được.

May mà lúc anh xuyên qua đây, anh đã là người trưởng thành, nếu không khi đối mặt với vị phụ thân không hề có tình cảm nào như này, nói không chừng đã bị nuôi lệch.

"Tử Dung, đi, ca ca dẫn đệ đi ăn ngon!" Từ Tử Nham cười hì hì.

Mấy năm nay Từ Tử Dung cũng dần dần nảy nở, nghiễm nhiên trở thành một thiếu niên tuấn mỹ.

Chỉ là không biết tại sao, vốn dĩ là một đứa bé dễ xấu hổ lại càng ngày càng trở nên lạnh lùng, nhất là khi đối mặt với con cháu Từ gia cùng thế hệ, trước giờ luôn không cho người ta sắc mặt tốt, luôn luôn là vẻ mặt lạnh như băng. Chỉ khi đối mặt với ca ca, y mới lộ ra dáng vẻ bé ngoan (cũng không phải!), ánh mắt nhìn ca ca chỉ toàn là sùng bái.

Mỗi khi thấy Từ Tử Dung nhìn mình với vẻ mặt sùng bái, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi nhũn ra, một đệ đệ chỉ mỉm cười ngọt ngào với ca ca quả thật đáng yêu không chịu nổi!

Thái độ kiểu trên thế giới này chỉ có ca ca của ta là tốt nhất khiến Từ Tử Nham vốn đã đệ khống vô cùng nghiêm trọng, lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Mặc dù tiểu nhân trong đầu Từ Tử Nham từng kêu gào anh không nên từ bỏ trị liệu, nhưng tiểu nhân này thỉnh thoảng mới xuất hiện một chút, hoàn toàn không phải là đối thủ của Từ Tử Dung - người ngày nào cũng đi theo bên cạnh Từ Tử Nham...

(Tiểu nhân lý trí trong đầu Từ Tử Nham bật khóc...)

"Dạ, ca ca muốn dẫn đệ đi ăn gì?" Từ Tử Dung mỉm cười, y đã quen với việc sắm vai bé con trong mấy năm qua, thậm chí có đôi khi trong màn đêm yên ắng, y còn lặng lẽ phỉ nhổ bản thân. Đường đường là Huyết Ma đại nhân lại cam tâm tình nguyện làm nũng vì trầm mê độ ấm trong lòng ca ca, sống chết cũng không chịu ngủ riêng, quả thật là sa đọa đáng xấu hổ!!!

Ngặt nỗi sau mỗi lần phỉ nhổ xong, y vẫn lưu luyến độ ấm trong lòng Từ Tử Nham, thế là lại ném tôn nghiêm của Huyết Ma đại nhân ra sau gáy, chủ động chui vào lòng anh.

Có lẽ vì đã quen với tư thế ngủ kỳ ba của Từ Tử Nham, bây giờ y có thể cuộn tròn trong lòng Từ Tử Nham cả đêm mà không bị tuột tay, bất luận anh có lăn qua lăn lại cỡ nào, y cũng có thể vững vàng bảo đảm vị trí của mình không bị lay chuyển.

Từ sau khi tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, nhiệt độ cơ thể y luôn rất thấp, vì thế y càng thêm tham luyến độ ấm trên người Từ Tử Nham.

Cuộn tròn trong lồng ngực ấm áp kia, cảm giác như toàn thân đang được bếp lửa lớn sưởi ấm, cảm giác ấm áp thư thái khiến y lưu luyến. Vì vậy, toàn bộ hạ nhân Lưu Thương Viện lại có thêm một nhiệm vụ gian khổ, đó chính là mỗi sáng gọi thiếu gia và Tử Dung thiếu gia thức dậy...

"Tử Dung? Nghĩ gì mà ngơ ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net