Chương 33 + 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33

Edit + beta: Iris

"Này! Tiểu đệ đệ, thái độ nói chuyện của ngươi như vậy là không được đâu nha." Thiếu nữ cười hì hì: "Ừm, làm quen chút nha, ta là Hạ Hầu Liên, ngươi có thể gọi là Liên tỷ tỷ."

Từ Tử Dung khịt mũi coi thường, ánh mắt lạnh lùng. Liên tỷ tỷ? Thật sự nghĩ là con chó con mèo cũng có cơ hội làm tỷ tỷ của y sao?

"Chậc chậc, còn nhỏ mà hung dữ như vậy không tốt đâu." Hạ Hầu Liên không bị ánh mắt hình viên đạn của Từ Tử Dung dọa, ngược lại nghiêm túc nói.

Từ Tử Nham đầu đầy hắc tuyến nhìn Hạ Hầu Liên, tiểu cô nương này từ đâu tới? Cách nói chuyện như quen thân từ lâu là sao đây?

Từ Tử Dung hoàn toàn không định để ý tới Hạ Hầu Liên, y kéo góc áo Từ Tử Nham: "Ca ca, chúng ta đi ăn gì đi."

"Ặc..." Từ Tử Nham sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đi thôi."

"Này này! Đừng đi mà, ngươi không thể làm lơ một người sống sờ sờ đang đứng ở đây như ta chứ." Hạ Hầu Liên vội hô lên.

Từ Tử Nham vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vị cô nương này, hình như ta không quen ngươi."

Hạ Hầu Liên cười ha ha: "Không phải là ta vừa mới giới thiệu sao, ta là Hạ Hầu Liên. Còn ngươi?"

Từ Tử Nham quả thật hết chỗ nói, anh tùy tiện chắp tay: "Ta là Từ Tử Nham."

"À, vậy chúng ta không có quen." Hạ Hầu Liên khoanh tay.

Từ Tử Nham:... Vỗ lên trán, loại người điên điên kiểu này, cứ cảm thấy sẽ mang đến rắc rối rất lớn cho anh...

Từ Tử Dung đen mặt, y ghét nữ nhân này. Tuy không biết vì sao lại ghét, nhưng y chỉ ghét theo bản năng. Cỗ hung bạo sát y dâng lên làm y cả kinh, không ngừng vận chuyển công pháp hệ mộc dùng sức đè cỗ hung bạo này xuống, trấn an máu trong cơ thể.

Thời gian y đạt đến Luyện Khí đại viên mãn sớm hơn cả Từ Tử Nham, nhưng y không thể lên Trúc Cơ trước Từ Tử Nham được.

Lúc Lưu Quang Tông chiêu mộ đệ tử, Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ sẽ bị phân ra hai khu khác nhau, y không muốn bị tách khỏi Từ Tử Nham, nên chỉ có thể cố áp chế tu vi.

Lúc này y như nồi nước đang sôi, rõ ràng nước đã sôi trào, nhưng cố tình đậy nắp lại, trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng nếu để lâu, khó tránh sẽ tạo thành nội thương.

Hơn nữa, do máu trong cơ thể y đang trong trạng thái sôi trào, nên cỗ hung bạo cũng thường xuyên bùng nổ. Lần cuối cùng y phát tiết ra ngoài đã là ba ngày trước, không ngờ chỉ mới ba ngày ngắn ngủi lại sinh ra cảm giác này nữa.

"Ui, tiểu đệ đệ sao vậy? Khó chịu hả?" Tim Hạ Hầu Liên đột nhiên đập nhanh hơn, nàng nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mắt, cảm giác vừa nãy -- là phát ra từ đứa bé này sao?

Từ Tử Dung cúi đầu không nói, chỉ kéo góc áo Từ Tử Nham không buông.

Từ Tử Nham cười ha ha: "Ngại quá, đệ đệ ta hơi xấu hổ mà thôi."

Hạ Hầu Liên giật giật khóe môi, đứa bé này xấu hổ chỗ nào? Vừa rồi còn nhìn ta bằng ánh mắt hình viên đạn đó...

"Ca ca, đệ đói bụng." Từ Tử Dung ngẩn đầu, đôi mắt đen láy ngập nước nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham yêu thương xoa đầu y, quay lại nói với Hạ Hầu Liên: "Hạ Hầu tiểu thư, đệ đệ ta đói bụng, chúng ta đi trước." Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Từ Tử Dung đi theo phía sau, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hạ Hầu Liên một cái, nhếch mép cười lạnh.

Ánh mắt Hạ Hầu Liên lóe sáng, khoanh tay trước ngực nhìn hai huynh đệ đi xa, khẽ nhếch môi. Nàng nói bằng chất giọng trầm thấp khó nghe thấy: "Đám người này thú vị ghê."

Sau khi cáo từ Hạ Hầu Liên, Từ Tử Nham nhanh chóng vứt cử chỉ quái dị của thiếu nữ ra sau đầu. Anh dẫn Từ Tử Dung đi ăn vặt từ đầu phố đến cuối phố, ăn không nổi nữa thì đóng gói, bỏ vào túi Càn Khôn.

Vỗ vỗ cái bụng tròn vo, Từ Tử Nham vẻ mặt thỏa mãn. Tuy đồ ăn vặt ở nơi này không có nhiều gia vị như ở hiện đại, nhưng cũng có nhiều hương liệu tương tự và hương vị đặc thù. Kết hợp nhiều nguyên liệu lạ với nhau để tạo nên món ăn hấp dẫn.

Anh vô cùng may mắn khi thế giới này không bị thiếu hụt trong phương diện chế biến thức ăn, nếu không cho dù anh có nấu giỏi, thì anh cũng không tìm được gia vị vì đó không phải là chuyên môn của anh.

So với vẻ mặt thỏa mãn của Từ Tử Nham, biểu hiện của Từ Tử Dung rất bình thường. Mặc dù đồ ăn vặt ở đây rất đặc sắc, nhưng Huyết Ma đại nhân đâu thể bị lừa gạt bởi đồ ăn vặt bên đường được.

Trên thực tế, nếu đặt tất cả mỹ thực trước những món mà "Từ Tử Nham tự nấu" đều sẽ trở thành phông nền. Từ Tử Dung dám chắc, sau khi tiến vào Trúc Cơ và tích cốc, y sẽ không ăn bất cứ thứ gì trừ khi là Từ Tử Nham đích thân nấu cho y.

Về phần Từ Tử Nham có nấu cho y hay không? Y hoàn toàn không lo lắng chút nào. Con người Từ Tử Nham rất có nguyên tắc, nhưng tất cả các nguyên tắc đó chỉ là lời nói suông nếu đứng trước mặt y, trừ khi y giẫm lên điểm mấu chốt của anh, nếu không khi đối mặt với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham gần như là ta thích thì ta lấy.

Trong thời gian ba năm nay, Từ Tử Dung cũng bi thảm bị tét mông vài lần, nhưng nhờ sự quan sát không ngừng nghỉ, y gần như đã khám phá ra toàn bộ giới hạn của Từ Tử Nham.

Mặc dù anh là người ngay thẳng, nhưng không phải thuộc loại ngoan cố không chịu thay đổi. Khi đối mặt với kẻ địch, nếu cần thiết anh vẫn sẽ ra tay tàn nhẫn.

Chỉ là lần đầu tiên anh giết người, anh đã từng tự nhốt mình trong phòng suốt hai canh giờ. Lúc đó Từ Tử Dung có chút không đồng tình, chỉ là giết người thôi mà, ở Tu Chân Giới, nếu không giết người thì sẽ bị người giết. Trên con đường tu chân luôn chồng chất xương cốt.

Từ Tử Dung hơi mất kiên nhẫn đối với việc Từ Tử Nham sinh ra phản ứng như vậy khi giết người. Nhưng đến khi anh đi ra, nhìn đôi mắt đỏ bừng và sắc mặt trắng bệch, lòng y đột nhiên đau xót, buồn bã.

Từ Tử Nham mặt mày tái nhợt nhưng vẫn không quên an ủi Từ Tử Dung. Anh dịu dàng xoa đầu Từ Tử Dung, cố gắng mỉm cười: "Ca ca không sao, khiến đệ lo lắng rồi."

Từ Tử Dung không thể nói rõ tâm trạng lúc đó của y ra sao, chỉ là ngơ ngác nhìn Từ Tử Nham, qua một lúc lâu, đến khi Từ Tử Nham dẫn y về phòng, để y ngồi xuống, y mới lấy lại tinh thần.

Tâm trạng y rất phức tạp, vừa vui mừng vừa lo sợ không yên, người này rõ ràng đang khổ sở vì lần đầu giết người, tại sao vẫn nhớ an ủi y?

Cảm giác được coi trọng này thật tốt, thậm chí tốt đến mức khó tin. Kiếp trước khi ở Huyết Ma Cung, thuộc hạ cũng rất coi trọng y, nhưng loại coi trọng đó khác với cái này. Bởi vì những người đó hiểu rõ, chỉ khi Huyết Ma tồn tại, bọn họ mới có thể tiếp tục những ngày tháng hô mưa gọi gió, nếu không có Huyết Ma, kết cục của bọn họ chắc chắn sẽ cực kỳ thảm.

Mà Từ Tử Nham thì khác, nhưng khác nhau như thế nào thì Từ Tử Dung không rõ, chỉ là y cảm nhận được sự khác biệt.

Y chạm vào ngực mình, phát hiện tim đập rất nhanh, máu cũng có ảo giác như đang sôi trào. Y biết cảm giác này là điềm báo cỗ hung bạo sắp xuất hiện, chỉ là y không ngờ cảm xúc dao động cũng sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Bắt đầu từ ngày đó, dục vọng độc chiếm của y với Từ Tử Nham càng ngày càng mạnh hơn.

Lúc ở Từ gia, những con cháu Từ gia khác cũng có thể xem như là đệ đệ của Từ Tử Nham, tuy anh chỉ thân cận với một mình y, nhưng y muốn hoàn toàn độc chiếm sự chú ý của ca ca.

Không ai có thể chia sẻ tầm quan trọng của y đối với ca ca, ai cũng không được!

Từ Tử Nham là ca ca của Từ Tử Dung, vĩnh viễn, duy nhất, ai muốn cướp ca ca của y, y nhất định sẽ để người nọ chết không có chỗ chôn!

"Hức, no rồi, chúng ta về thôi, có lẽ Mặc sư phụ cũng sốt ruột rồi." Từ Tử Nham ợ một cái, sung sướng nói.

Lúc ở chỗ báo danh, anh đã tống cổ tên tu sĩ Ngưng Mạch kỳ chịu trách nhiệm bảo vệ anh đi báo tin cho Từ Mặc. Dù sao cũng không có ai dám ra tay ở Pháp An Thành, trừ khi người đó chán sống hoặc có đủ tự tin, ăn chắc có thể trốn thoát sự truy sát của Lưu Quang Tông, nếu không sẽ không có ai làm chuyện ngu ngốc này.

Có lẽ nam nhân ít nói kia cũng biết trong Pháp An Thành không có nguy hiểm nên im lặng lập tức quay về, nhưng hai người bọn họ ăn từ đầu phố đến cuối phố mất rất nhiều thời gian, bây giờ trời cũng sắp tối, đã đến lúc phải trở về.

Lúc quay về khách điếm, quả nhiên bị Từ Mặc mắng cho một trận. Từ Tử Nham không để tâm, có lẽ trong mắt người khác, khảo hạch của Lưu Quang Tông rất quan trọng, hơn nữa độ khó cũng rất cao, dù thiên phú có tốt đến đâu cũng không nên lơ là, nếu không có thể sẽ thua.

Nhưng Từ Tử Nham đã biết nội dung khảo hạch ngày mai, thậm chí anh còn nắm chắc đứng đầu bảng khảo hạch đệ tử nội môn lần này của Lưu Quang Tông.

Nếu anh nhớ không lầm, người đứng đầu bảng đệ tử nội môn có thể tự chọn sư tôn. Anh biết rõ cốt truyện và quỹ đạo nhân sinh của Từ Tử Nham, nên đã nhìn trúng một vị sư tôn tầm thường nhưng cực kỳ lợi hại từ lâu.

Sư tôn của nguyên thân cũng là tu sĩ Lôi Linh Căn, đối xử với nguyên thân không tồi, nhưng anh cực kỳ không thích tính cách của tên tu sĩ kia. Địa vị người phàm trong mắt tu sĩ rất thấp kém, nhưng Từ Tử Nham vẫn không thể nào chấp nhận nổi, rõ ràng lúc hai bên đấu pháp, chỉ cần một bên dẫn dụ là có thể rời xa thôn trấn của người phàm, nhưng tên tu sĩ Lôi Linh Căn này căn bản không quan tâm đến sống chết của thôn dân bình thường, xuất ra đại chiêu, có ít nhất hơn trăm thôn dân chết trên tay hắn.

Đến khi trận đấu giữa hắn và tên ma tu kia kết thúc, thôn trấn phía dưới chỉ còn lại mảnh đất khô cằn, mấy trăm người vô tội chết thảm, mà tên tu sĩ kia chỉ xách thi thể ma tu rồi lạnh lùng rời đi.

Từ Tử Nham thấy được cảnh này trong ký ức của nguyên thân, lúc đó nguyên thân chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không thể xen vào cuộc đấu đá đó, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, hắn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không có bất kỳ sự thương hại nào.

Từ Tử Nham tự nhận mình không phải thánh mẫu, nhưng chuyện như vậy rõ ràng đã vượt qua điểm mấu chốt của anh, có lẽ sư tôn của nguyên thân không cố ý nhằm vào những thôn dân bên dưới, nhưng những thôn dân này chết vì hắn lại là sự thật.

Nguyên thân thờ ơ lạnh nhạt cũng làm lòng anh khó chịu, dù hiện giờ anh đã là một tu sĩ, nhưng trước khi xuyên qua, anh cũng chỉ là người phàm bình thường mà thôi.

Từ Mặc nói được vài câu là bị anh tống cổ đi, thật sự là mấy năm nay, đại hán mặt vàng ngày càng có xu hướng biến thành bác gái Tổ Dân Phố. Anh không ngại đối phương lãnh đạm hoặc nghiêm khắc với anh, nhưng anh thật sự không thể kiên nhẫn với người dong dài vô nghĩa.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Tử Nham: Đổi sư phụ đi, sư phụ kia không phúc hậu.

Từ Tử Dung: Nghe ca ca hết...

Từ Tử Nham: Ôi, đệ đệ ta thật ngoan, ngoan hơn hùng hài tử Tử Du kia nhiều.

Từ Tử Dung (đen mặt): Tử Du là ai?

Từ Tử Nham: A ha ha ha... Hôm nay trời thật đẹp...

Từ Tử Dung: Ca ca, có phải chúng ta nên tính nợ sổ sách một chút không?

Từ Tử Nham: 囧 ... Đừng mà... [Tay Nhĩ Khang]

Từ Tử Dung kéo Từ Tử Nham vào phòng...

╮(╯▽╰)╭ Đột nhiên não đi hơi xa.

🍃🍃🍃🍃🍃

Chương 34

Edit + beta: Iris

Người có tính cách khá nóng nảy như anh rất thiếu kiên nhẫn với người dong dài, anh không dám đảm bảo có khi nào sẽ chửi bậy nếu tiếp tục nghe Từ Mặc lải nhải hay không.

Chửi ầm lên trước mặt Từ Tử Dung sẽ phá hỏng hình tượng ca ca tốt của anh! Nhất định phải ngăn lại!

Có lẽ thái độ tự tin của Từ Tử Nham đã cảm nhiễm những người khác trong Từ gia, mọi người đều tràn đầy kỳ vọng vào biểu hiện ngày mai của Từ Tử Nham.

Những con cháu được Từ gia phái đến những môn phái khác đương nhiên đều có tư chất tốt, bọn họ đều đã nghe nói sự khắc khổ tu luyện của vị thiếu gia này từ lâu.

Ở tuổi của anh đã đạt được tu vi như vậy, cũng đủ cho anh kiêu ngạo, trên thực tế, với thực lực của anh, chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, trên cơ bản sẽ không bị loại.

Khảo hạch Lưu Quang Tông kéo dài ba ngày, sau khi chấm dứt khảo hạch, đoàn người của bọn họ mới có thể đến môn phái khác bái sư học nghệ. Sở dĩ làm như vậy là vì, tuy Từ Tử Nham vào Lưu Quang Tông không phải là vấn đề lớn, nhưng Từ Tử Dung tam linh căn thì hơi khó khăn.

Mặc dù y bộc lộ thiên phú ở mặt ngộ tính, nhưng ngộ tính là thứ hư vô mờ mịt. Tuy hiện giờ y có tu vi rất kinh người, nhưng khi đối mặt với các thiên tài biến dị linh căn thì chẳng là gì.

Về điểm này, Từ Tử Nham có lòng tin hơn những người khác.

Từ Tử Dung là ai? Đó chính là đại ma đầu nổi danh lừng lẫy ở kiếp trước, tuy kiếp này y không tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh (cũng không phải!) nhưng chắc chắn sẽ không quá kém. Tam linh căn thì sao? Có không ít tu sĩ Nguyên Anh có tam linh căn đó thôi, Lôi Linh Căn hay Thủy Linh Căn đều như nhau, linh căn đơn thuộc tính tất nhiên rất tốt, nhưng cũng chỉ tốt hơn những người khác một chút về mặt nền tảng mà thôi, sau này còn phải phụ thuộc vào cơ duyên của từng người nữa.

Tuy ngộ tính là thứ hư vô mờ mịt, nhưng mọi người đều thừa nhận, người có ngộ tính tốt có thể đạt được kết quả gấp đôi khi chỉ tu luyện bằng một nửa, giống như lần trước anh ngộ đạo vậy, chỉ trong thời gian ngắn, tu vi của anh tăng lên một cách nhanh chóng. Mặc dù Từ Tử Dung chưa từng ngộ đạo, nhưng tu vi của y cũng đã đủ kinh người, anh tin chỉ cần trưởng lão của Lưu Quang Tông không ngốc, chắc chắn sẽ không đẩy thiên tài hiếm có thế này đi.

Trên thực tế, thậm chí Từ Tử Nham còn nghĩ, trong mắt mấy lão cáo già đó, nói không chừng còn coi trọng Từ Tử Dung hơn anh.

Một đêm yên tĩnh, cho dù Từ Tử Nham cảm thấy Từ Tử Dung đã 11 tuổi còn ngủ chung với anh thì không tốt lắm. Nhưng mỗi khi anh đề nghị chuẩn bị một phòng khác, y sẽ trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh, ánh mắt đó như một chú chó con bị bỏ rơi khiến Từ Tử Nham khó mà nói hết câu.

Có lẽ vì mẫu thân mất sớm, phụ thân lại hoàn toàn không quan tâm đến làm Từ Tử Dung rất khuyết thiếu cảm giác an toàn. Điều này có thể cảm nhận được qua cách y quấn chặt Từ Tử Nham mỗi đêm khi đi ngủ.

Nhờ phúc của Từ Tử Dung, hiện giờ tư thế ngủ của Từ Tử Nham đã tốt hơn nhiều so với trước đây. Dù sao có là ai đi chăng nữa, khi bị một con mãng xà quấn cứng ngắc không động đậy được, thì số lần lăn tới lăn lui cũng sẽ bị hạn chế.

Ờm... Hiện giờ lúc đi ngủ, Từ Tử Nham từ lăn 360 độ giảm còn 180 độ, Từ Tử Dung là người có công lớn nhất trong chuyện này...

Sáng sớm tinh mơ, hai huynh đệ bị chăn quấn thành bánh quai chèo bị chất giọng oang oang của Từ Mặc đánh thức. Hai người nhìn nhau, bò dậy một cách khó khăn.

Từ Tử Dung hơi ảo não, tâm cảnh giác của y càng ngày càng tệ, đây không phải là hiện tượng tốt.

Sau khi hai người rửa mặt xong, dưới sự tháp tùng của nam nhân trung niên ít nói, cùng đi đến nơi tập hợp ở khu rừng phía tây bên ngoài Pháp An Thành.

Phạm vi bảo vệ thành trấn của Lưu Quang Tông chỉ giới hạn bên trong cửa thành, bất kỳ tranh chấp nào bên ngoài thành đều không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ. Địa điểm tập hợp là ở khu rừng nhỏ cách Pháp An Thành một đoạn ngắn, trên đoạn đường này, cũng coi như là khảo nghiệm với những đệ tử chưa nhập môn như bọn họ.

Trên thực tế đoạn đường này đã được Lưu Quang Tông dọn dẹp sạch sẽ, phàm là yêu thú cao hơn Trúc Cơ kỳ đều bị giết sạch. Nhưng mà chỉ dọn sạch một phần, giới hạn từ khi tiến vào khu rừng đến địa điểm tập hợp, mà đoạn đường từ cửa thành đến khu rừng lại không có ai giám sát.

Ba người đứng đầu khảo hạch đệ tử nội môn sẽ có phần thưởng cực kỳ phong phú, mà người đứng đầu bảng có thể tự chọn sư tôn. Nói cách khác, nếu chọn chưởng môn làm sư tôn, sau này thậm chí có thể kế thừa chức chưởng môn! Đương nhiên đây cũng chỉ là một cơ hội mà thôi.

Mỗi lần khảo hạch, ba vị trí đầu đều bị tranh đoạt vô cùng khốc liệt, nếu lần này Từ Tử Nham định tranh đoạt vị trí đứng đầu, tất nhiên sẽ không lơ là.

Lúc nguyên thân tới tham gia khảo hạch chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, còn chiêu thức tu luyện cũng chỉ có Lôi Chấn mà thôi. Hắn có Lôi Linh Căn nhưng lại không có chiêu thức phù hợp, nên trình độ chỉ trên mức trung bình trong số đám đệ tử kia.

Có lẽ bởi vì thực lực không đủ, nên năm đó hắn thông qua khảo hạch chỉ ở mức bình thường, đạt được vị trí không cao không thấp, nhưng những người có thực lực mạnh nhất đều bị chặn giết nửa đường.

Loại chặn giết này sẽ không lấy mạng của ngươi, nhưng sẽ làm ngươi bị thương, ảnh hưởng đến biểu hiện của ngươi, kiếp này Từ Tử Nham có thể cũng sẽ được phân vào nhóm những thiên tài siêu cấp kia, tất nhiên phải phòng bị đối phương dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

Nam nhân trung niên ít nói chỉ hộ tống anh đến bên ngoài khu rừng, đoạn đường trong rừng đương nhiên anh phải tự đi. Trên thực tế, anh mang theo người trung niên này, chỉ là để bảo vệ mình khỏi sự tấn công của những thế lực gia tộc phía sau những người tham gia tuyển chọn. Còn về những người tham gia tuyển chọn này, anh vẫn tương đối nắm chắc.

"Được rồi, Lưu thúc, ngươi đưa ta đến đây thôi." Từ Tử Nham dừng bước bên ngoài khu rừng, kêu người trung niên quay về.

Người trung niên kia gật đầu, sau đó xoay người rời đi, nhưng trước khi đi, hắn lại nhìn khu rừng phía trước đầy ẩn ý.

Từ Tử Nham biết đối phương đang nhắc nhở mình, trong khu rừng nhất định có những người khác đang nhìn trộm, chỉ là bây giờ vẫn chưa biết, những người đang nhìn trộm đó là người của Lưu Quang Tông hay là người tham gia tuyển chọn.

Từ Tử Nham nhìn thời gian, còn nửa canh giờ nữa mới tới hạn chót đến chỗ tập hợp. Từ Tử Nham cười cười, nắm tay Từ Tử Dung ung dung đi vào trong rừng.

Sau khi tiến vào khu rừng, Từ Tử Nham bề ngoài trông rất bình tĩnh đi về phía địa điểm tập hợp, nhưng trên thực tế, anh đang tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận người khác đánh lén.

Những người tham gia tuyển chọn đánh lén nhau là phương thức cạnh tranh được Lưu Quang Tông chấp nhận. Dù sao nếu tu sĩ muốn đi được lâu, chỉ tập trung vào thực lực vẫn chưa đủ, còn phải có đầu óc. Những thiếu niên hưng phấn đi vào khu rừng mà không hề có sự chuẩn bị, kết quả là sẽ bị người khác hãm hại bị thương mà không có cơ hội kêu oan.

"Tử Dung, theo sát ca ca, đừng chạy lung tung." Từ Tử Nham nhỏ giọng dặn dò.

Từ Tử Dung ngoan ngoãn gật đầu, tuy kiếp trước y không tham gia khảo hạch, nhưng nhìn biểu hiện của Từ Tử Nham, chắc chắn không đơn giản như y tưởng tượng.

Từ Tử Dung lại lần nữa cảm thấy may mắn Huyết Hải Tâm Kinh có thể giấu linh lực trong máu. Lúc này, bất kể là ai đến điều tra cũng sẽ không phát hiện, tổng số linh lực trong cơ thể y đã đạt đến tiêu chuẩn Luyện Khí đại viên mãn.

Trong rừng, hai huynh đệ biểu hiện rất thích thú, giống như đang đi dạo trên con đường bình thường. Hai người vừa đi bộ vừa dạo chơi, thậm chí thỉnh thoảng Từ Tử Nham còn hái quả dại trên cây nếm thử.

Dáng vẻ hai người hoàn toàn không giống tới để tham gia khảo hạch, ngược lại giống như tới chơi xuân hơn.

Trên một cái cây nhỏ cách hai người bọn họ không xa, một con chim nhỏ lớn cỡ bàn tay đang tò mò nhìn bọn họ.

Con chim nhỏ kia trông bình thường, đậu trên nhánh cây, thỉnh thoảng còn rỉa một chút lông chim. Động tác của nó rất sống động, ai nhìn thấy cũng nghĩ chỉ là một con chim bình thường.

Chỉ là đôi mắt nó rất đặc thù, đôi mắt đen nhánh như hắc diệu thạch, trong mắt không có chút sinh khí nào.

Bên trong thiên điện Lưu Quang Tông ở xa xa, có mười mấy đệ tử đang ghi chép gì đó.

Trước mặt mỗi người bọn họ đặt một chậu nước đáy nông, trong chậu đầy nước có phóng thích Thủy Kính Thuật, bên ngoài chậu nước khảm một viên linh thạch hạ phẩm, linh lực bên trong linh thạch bị hấp thu cuồn cuộn không dứt.

Trên mặt chậu nước hiện ra nhiều hình ảnh khác nhau, trong đó đa số là nhóm đệ tử tham gia khảo hạch. Trong đó đương nhiên có hai huynh đệ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung. Trên thực tế, hai huynh đệ cũng là một trong những người được chú ý trọng điểm.

Người chịu trách nhiệm quan sát hình ảnh của Từ Tử Nham là một đệ tử nội môn bình thường. Hắn nhìn thấy Từ Tử Nham thong thả đi dạo về phía đích đến, không khỏi mỉm cười châm chọc.

Từ góc nhìn của hắn đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng trong thủy kính bên cạnh lại xuất hiện một nam tử mặc y phục màu đen, đang ẩn nấp cách bọn họ khoảng 200m.

Tên đệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net