Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Bị cương thi bắt đi

Edit + beta: Iris

Đêm đen gió lớn.

Mặc dù bọn họ không có giết người phóng hỏa, nhưng hơn nửa đêm còn lén trèo tường vào nhà người ta cũng rất thiếu đạo đức.

Bọn họ ngay cả y phục cũng không thay, Tần Giác vẫn mặc bạch y sáng lóa, cực kỳ nổi bật trong bóng đêm.

Quý Từ không biết rốt cuộc bọn họ đến đây làm gì, nhưng anh biết tiểu sư đệ đã có chủ ý riêng, anh chỉ cần đi theo tiểu sư đệ là được.

Lý phủ rất lớn, khắp nơi đều mang đậm chất xa hoa của một gia tộc phú quý ở Giang Nam, tuy không so được với Cửu Trọng Thiên, nhưng từng viên gạch mái ngói đều vô cùng tinh xảo, có thể thấy gia tộc này có rất nhiều của cải.

Tần Giác cầm bội kiếm, đi đến sân sau Lý phủ.

Nơi này là chỗ ở của nữ quyến và thê thiếp, rất yên tĩnh.

"Tiểu sư đệ, chẳng lẽ đệ có nhân tình ở đây?"

Quý Từ không chịu ngồi yên, sau khi trèo tường đáp đất một cách lặng lẽ, anh quyết định muốn nói đùa một câu.

Tần Giác không để ý đến anh, chỉ nói: "Yên lặng."

Quý Từ nhướng mày, ngoan ngoãn không nói nữa.

Bọn họ mò mẫm tìm được một cái sân cũ nát, cửa viện bị khóa từ bên ngoài, chốt gỗ đã mục nát.

Quý Từ nhìn chằm chằm chốt gỗ kia một hồi, rất nhanh đã bị Tần Giác kéo đi.

Bọn họ lại trèo tường lần nữa.

Bên trong tối om, không có đèn lồng, cũng không có ánh nến, trong sương phòng cũng im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào.

Tần Giác vừa đáp đất đã lập tức đi tới trước sương phòng, dùng bạo lực phá cửa, đi vào.

Quý Từ không rõ nguyên do, cũng đi theo.

Trong sương phòng càng tối hơn, Quý Từ phải thích ứng một lúc mới đi theo sau, tìm thấy Tần Giác trong phòng ngủ.

Trong tay y cầm bội kiếm, mà đằng sau thanh kiếm đang chặn thứ gì đó.

Quý Từ sửng sốt, vội vàng đi lên: "Đệ đang làm gì vậy?"

Nói xong, anh nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy rõ thứ Tần Giác đang cầm là sợi xích.

Đó là một thiếu niên khoảng 17 - 18 tuổi.

Sợi xích xuyên qua đầu, cánh tay và đùi của hắn. Lúc này, sắc mặt hắn trắng xanh, miệng há to, có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn bên trong.

Quý Từ hoảng sợ: "Đây là người hay quỷ vậy?"

Tần Giác giọng bình tĩnh: "Là người, ngươi tới đây đè lại giúp ta."

"Được." Quý Từ nghe lời đi tới, đè hai tay thiếu niên lại theo lệnh.

Tay hắn cũng màu trắng xanh, móng tay rất dài, sắc nhọn, màu như than chì.

"Hình như... Trông giống cương thi." Quý Từ nói.

"Không khác cương thi là bao." Tần Giác tay cầm trường kiếm, khóe môi nhếch lên như có như không.

Trong mắt y lóe lên chút hưng phấn, như thể y đã tìm thấy bảo tàng nào đó, mang theo sự điên cuồng khó nhận ra.

Khi Quý Từ nhìn qua, Tần Giác cụp mắt xuống, che đi biểu cảm bất thường.

Quý Từ không phát hiện ra gì, anh ấn tay của thiếu niên cương thi, giọng nói tràn đầy tò mò:

"Vì sao trong Lý phủ lại có quái vật này?"

Tần Giác không nhanh không chậm lấy ra một lá bùa màu vàng trong tay áo, trên lá bùa dùng bút đỏ vẽ những hoa văn rồng bay phượng múa, tiêu sái lạ thường.

Y nói:

"Lấy hung vật để trấn trạch, phương thuốc của dân gian."

"Cương thi này bị luyện hóa, luyện hóa khi còn sống."

Nghe vậy, Quý Từ kinh sợ: "Luyện hóa người sống? Đây chẳng lẽ là do người Lý phủ làm?"

Tần Giác không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

Trong mắt Quý Từ hiện lên tia xúc động.

Anh lại nhìn về phía cương thi, cương thi đang phát ra tiếng gào rống không rõ, trông rất dữ tợn.

Quý Từ không đành lòng, nói với cương thi: "Thi huynh yên tâm, đừng sợ, chúng ta tới để giúp ngươi, nhanh thôi, ngươi sẽ không còn bị nhốt ở đây nữa."

Sau khi anh nói xong, cương thi này thật sự an tĩnh lại.

Quý Từ quay đầu nhìn về phía Tần Giác.

Chỉ thấy y dán lá bùa lên trán thiếu niên cương thi, quái vật lại bắt đầu giãy giụa, đã vậy còn dùng nhiều sức hơn, suýt nữa Quý Từ không giữ lại được.

Cùng lúc đó, lá bùa màu vàng bỗng bùng lên ngọn lửa màu lam, lập tức hóa thành tro bụi.

Quý Từ nhìn thiếu niên cương thi, môi mím chặt, sau đó nói: "Chúng ta tới đây là để thu phục hắn hả? Siêu độ?"

Anh vừa dứt lời, thân hình Tần Giác khựng lại.

Y che giấu nụ cười trên môi, nói nửa thật nửa giả: "Ừm, siêu độ."

"Ban ngày không tiện, đông người nhiều tai mắt, phòng ngự quá nghiêm ngặt. Chủ nhân Lý phủ dựa vào cương thi này để trấn trạch phát tài lớn, sẽ không giao nó cho chúng ta."

Quý Từ hiểu ra, anh nhìn đôi mắt của thiếu niên cương thi.

Tròng mắt vẩn đục, tơ máu lan rộng, tràn ngập cảm giác không cam lòng.

Quý Từ thở dài cảm thán tạo hóa trêu ngươi, không biết nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Tiểu sư đệ, sao đệ biết nơi này có tà ma?"

Tần Giác nhìn anh một cái, trả lời không chút hoang mang: "Sư huynh ở Cổ Ý Lâu và ta có quan hệ không tồi."

Cái này thì Quý Từ hiểu.

Cũng có thể giải thích được, toàn tông môn có ai không thích tiểu sư đệ đâu?

Có lẽ chỉ cần một câu của tiểu sư đệ là bọn họ sẽ sáp lại ngay.

Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy hơi buồn cười.

Tần Giác rút bội kiếm ra, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ngươi ra ngoài trước đi, ta chuẩn bị ra tay."

Quý Từ sửng sốt: "Không cần ta hỗ trợ sao?"

Tần Giác cong môi: "Không cần, ngươi ra ngoài trước đi."

"Được." Quý Từ không nói nhiều, sau khi dặn dò chú ý an toàn thì rời sương phòng.

Anh vừa rời đi, nụ cười bên môi Tần Giác nhạt dần.

Cương thi này rất hung ác, vô cùng hung ác, oán khí rất sâu.

Kiếp trước, cương thi này không bị Lý phủ trấn áp hoàn toàn, sau khi nó chạy ra khỏi Lý phủ, cả tòa thành trấn này hầu như bị tàn sát không còn một ai, máu chảy thành sông.

Cuối cùng Cô Hồng trưởng lão ra mặt mới hoàn toàn giết được cương thi này.

Khi đó Tần Giác chỉ cảm thấy, tà vật như thế bị giết mới là tốt nhất.

Nhưng mà bây giờ...

Trong mắt Tần Giác lóe lên tia hung ác, tà vật mạnh như thế, vì sao y không lợi dụng?

Siêu độ chỉ là lời nói dối qua loa có lệ với sư huynh, điều Tần Giác thật sự muốn làm là trói buộc cương thi này lại, hoàn toàn kiểm soát nó trong lòng bàn tay.

Suy nghĩ này quá kinh thế hãi tục, người bình thường không thể chấp nhận được.

Càng đừng nói đến vị sư huynh quá lương thiện kia của y.

Nghĩ vậy, Tần Giác hơi cong khóe môi.

Một lá phù mới toanh ghim vào ngực cương thi, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng bạc chợt lóe lên.

-

Quý Từ chờ ở bên ngoài, anh không biết cách siêu độ cương thi, bây giờ chuyện duy nhất anh có thể làm là ngoan ngoãn ngồi đợi, không gây thêm rắc rối.

Sân này rất vắng vẻ, Quý Từ nhìn xung quanh, ngay cả cây cối tươi tốt cũng không có.

May mà ánh trăng rất sáng, không đến mức sợ hãi vì ở trong bóng tối.

Quý Từ có thể cảm nhận được linh lực vô cùng dồi dào trong cơ thể, cảnh giới tu vi cũng được coi là vượt trội trong đám đồng trang lứa, nhưng trong tay lại không có bất kỳ vũ khí nào.

Linh kiếm của nguyên thân không nhận anh, anh phải chế tạo một thanh kiếm mới.

Nếu không, ở Tu Tiên giới lại không thể thi triển pháp thuật sẽ rất đáng tiếc.

Trong khi anh đang suy nghĩ như vậy, sau lưng bỗng truyền đến tiếng đổ vỡ.

Ngay sau đó, cánh cửa đang đóng đột nhiên bị đánh vỡ, một bóng người xanh trắng chạy ra với tốc độ cực nhanh.

Quý Từ trốn sang một bên, theo bản năng muốn gọi tên Tần Giác.

Nhưng trước khi anh kịp kêu lên thì có thứ gì đó nắm chặt vai anh, móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua y phục và da thịt anh.

Quý Từ ngẩng đầu thì thấy gương mặt của cương thi kia.

Miệng há rất to, nước bọt chảy xuống.

Quý Từ: "..."

Anh có chút thở không nổi, mẹ nó thúi quá.

Cương thi cúi đầu ngửi ngửi trên người anh vậy cái, sau đó gầm lên giận dữ, kéo Quý Từ vào sâu trong màn đêm.

Lúc Tần Giác ôm cánh tay bị thương lao đến thì đã không thấy bóng dáng Quý Từ đâu.

Trên mặt thiếu niên không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ là trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 16. Đây là cương thi tốt

Edit + beta: Iris

Quý Từ bị cương thi bắt đi, hỗn độn trong gió.

Cương thi di chuyển rất nhanh, gió thổi bên tai đau như dao cắt, anh thật sự chịu không nổi, nhưng không thể vùi đầu vào ngực cương thi để tránh gió.

Thế là anh mở quạt xếp ra, che trước mặt.

Gió đã nhỏ hơn, nhưng không may là quạt cứ đập "bộp bộp" vào mặt anh, thực sự rất khó chịu.

Không biết bị giày vò bao lâu, cuối cùng một tiếng động như có vật nặng rơi xuống đất vang lên, sau đó Quý Từ bị ném vào trong hang.

Vết thương trên vai lại nặng thêm.

"Hít ——"

Quý Từ muốn ngồi dậy, nhưng trước mặt lại có một cái bóng che khuất.

Anh ngẩng đầu thì thấy là cương thi đã mang anh chạy không biết bao nhiêu km.

Thời buổi này, cương thi cũng biết dự trữ lương thực sao?

Quý Từ bình tĩnh lùi lại một chút.

Cương thi cảm nhận được cử động nhỏ của anh, phát ra tiếng gầm giận dữ, giơ tay xé nát chiếc quạt xếp Quý Từ che trước mặt.

Quý Từ: "..."

Quạt xếp này trị giá vạn kim đó hu hu hu.

Nhưng cũng may cương thi này không định tiếp tục làm hại anh.

Cương thi lại nhìn chằm chằm Quý Từ một lúc, gầm lên với anh một cái, sau đó đi đến đầu bên kia hang động, đứng thẳng người.

Trán Quý Từ toát mồ hôi lạnh.

Anh không biết tại sao cương thi lại bắt anh, cũng không biết khi nào Tần Giác mới tới.

Bản thân anh lại không có linh kiếm bảo mệnh, điều duy nhất anh có thể thử có lẽ là những câu thần chú có tính công kích trong trí nhớ.

Chỉ là, cốt lõi của Tam Thanh Đạo Tông là kiếm thuật, nếu chỉ dựa vào những câu thần chú sẽ không thể phát ra uy lực bằng một phần ba linh kiếm.

Vả lại, Quý Từ nhìn cương thi cách đó không xa.

Da dày thịt béo, nanh vuốt sắc bén, ngay cả Tần Giác cầm linh kiếm bản mạng cũng không có cách hàng phục hắn thì càng khỏi nói tới anh.

Quý Từ có chút thất vọng.

Chẳng lẽ chỉ có thể chờ Tần Giác tìm tới?

Anh hơi do dự.

Thôi vậy, cương thi này hình như tạm thời không có ý định tấn công, trước tiên cứ vậy đi.

Quý Từ liếc nhìn cương thi bên kia một cái, mím môi, cởi áo ngoài ra, bắt đầu xử lý vết thương trên vai.

Nơi đó đã máu thịt lẫn lộn, dấu vết do móng vuốt cương thi để lại rất sâu, chạm nhẹ cũng đau.

Quý Từ không có thói quen mang theo thuốc, chỉ có thể xé một góc áo nhỏ, băng bó qua loa.

Đau đến thấu tim.

Quý Từ hơi lo lắng, không bị cương thi cắn, nhưng bị móng vuốt của cương thi làm bị thương, chắc anh sẽ không bị đồng hóa đâu nhỉ?

Hu hu hu nếu anh biến thành cương thi thì làm sao bảo vệ được tiểu sư đệ nhà anh đây!

Trong lúc não Quý Từ đang cao bay xa chạy, cương thi kia đột nhiên đứng lên, đi đến cửa hang động.

Quý Từ hơi vui mừng —— nó sắp rời đi?

Đợi sau khi cương thi hoàn toàn rời khỏi hang động, Quý Từ cũng gấp gáp đi qua đó, muốn rời khỏi nơi này.

Kết quả vừa mới ra khỏi hang động thì bắt gặp ánh mắt của cương thi.

Không đợi Quý Từ kịp phản ứng lại, cương thi đã há to miệng gào lên với Quý Từ, đồng thời dùng móng vuốt xách anh về.

Quý Từ: "..."

Đúng vậy, miệng vết thương lại chảy máu.

Lúc này anh thành thật dựa vào vách núi, không nói câu nào, nhắm mắt giả chết.

Tóm lại, cương thi này tạm thời không muốn giết anh, thế thì anh ở đây một lúc vậy.

Quý Từ mơ mơ màng màng thiếp đi.

Đến khi anh tỉnh lại lần nữa, trước mặt xuất hiện một con cá dơ bẩn.

Mùi cá nồng nặc, nó đã sắp chết vì thiếu nước.

Cá ở đâu ra vậy?

Quý Từ ghét bỏ lấy chân đá đá con cá ra ngoài.

Kết quả, anh vừa đá đi không bao lâu, cương thi không biết nhảy ra từ đâu lao đến gào lên với anh.

Sau khi gào xong, nó bước từng bước nặng nề nhặt con cá lên, lại đặt trước mặt Quý Từ.

Sau đó dùng đôi mắt xanh trắng nhìn chằm chằm anh.

Yết hầu Quý Từ lên xuống.

Anh khó chịu nhìn sang chỗ khác, đồng thời trong lòng nảy ra một suy nghĩ vớ vẩn.

—— Con cá này, chẳng lẽ cương thi cố ý bắt cho anh ăn?

Không phải chứ, cương thi biết bắt cá hả?

Quý Từ hét lớn trong lòng, quan trọng hơn là, con cá này còn sống, không thể ăn!

Anh khóc không ra nước mắt, mà cương thi bên cạnh còn phát ra tiếng "Grừ grừ", Quý Từ nghe ra ý thúc giục.

"..."

Quý Từ nhìn con cá, sau đó ngẩng đầu, lắc đầu với nó, tỏ vẻ mình không ăn cái này.

Anh không biết cương thi có thể hiểu được không, nếu không thì...

Quý Từ cảm thấy gặm chút thịt cá sống chắc vẫn chấp nhận được.

Đáng ngạc nhiên là cương thi dường như hiểu ý anh.

Đôi mắt xanh trắng nhìn chằm chằm Quý Từ một lúc, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn nhặt con cá lên, lại đi ra khỏi hang.

Quý Từ dại ra.

Không phải chứ, cương thi này thật sự có lý trí à?

Nhưng một con cương thi dù có lý trí đến đâu cũng sẽ không lý trí được bao nhiêu.

Lần thứ hai nó mang xác con thỏ máu me be bét về.

Cương thi ném xác con thỏ đến trước mặt Quý Từ, gào lên vài tiếng.

Quý Từ ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc thì buồn nôn, không nhịn được quay đầu đi, bắt đầu nôn khan.

Cương thi kia thấy thế thì ném xác con thỏ ra ngoài, tiếp tục ra khỏi hang.

Lần thứ ba, cương thi mang xác vịt về.

Lần thứ tư, mang một con hươu sao đã tắt thở về.

Hươu sao, gà rừng, hồ ly, sói hoang, thậm chí có cả con hổ đã tắt thở.

Quý Từ không muốn ăn cái nào hết.

Lần cuối cùng cương thi trở về, nó lớn tiếng gầm với Quý Từ, trong giọng tràn ngập lửa giận, sau đó ném một đống quả dại đến trước mặt anh.

Quý Từ: "..."

Quả dại có lớn có bé, màu đỏ màu xanh gì cũng có hết, không biết là có độc không.

Bỏ đi, vẫn ngon hơn đống thịt tươi chảy máu kia, ít nhất trông ngon miệng hơn.

Quý Từ chọn một quả có kích thước bằng nửa bàn tay.

Anh cẩn thận cắn một miếng, ngạc nhiên thay, vị của nó khá ngon.

Ngọt mát dễ chịu.

Vì vậy Quý Từ yên tâm, chọn loại quả này để ăn.

Cương thi ở bên kia gào rống không giống tiếng người, tròng mắt nhìn ra ngoài rừng, hiển nhiên vẫn còn tức giận.

Nó nhìn Quý Từ chăm chú, chờ anh ăn xong hết quả dại, cương thi mới ngừng gào rống, cúi đầu bắt đầu ăn con mồi mình bắt về.

Ăn xong mấy quả dại, nếu nói no thì thật ra chưa no, nhưng ít ra có cái lót bụng.

Quý Từ ngước mắt nhìn cương thi làm tổ trong góc hang, nó cắn xé chân sau của con mồi, máu bắn tung tóe, vẩy đầy ra sàn và vách núi.

Anh nhìn sang chỗ khác, trầm tư.

Cương thi này dường như có tư duy tự chủ, không phải tà ma chỉ biết giết chóc.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra khi tiểu sư đệ siêu độ nó, nhưng theo Quý Từ thấy, dường như cương thi này... Là một cương thi tốt?

Cùng lúc đó, Lý phủ trong thành trấn.

Rõ ràng đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc trong Lý phủ vẫn sáng rực, tiếng tôi tớ hét chói tai hết đợt này đến đợt khác, đèn lồng đỏ trải dài trên hành lang quanh co, hướng về phía tiền sảnh.

Bộ y phục vốn màu trắng tuyết của Tần Giác đã bị vấy vài giọt máu, khi đi ngang qua ngưỡng cửa, mang theo một luồng gió lạnh thấu xương.

Thiếu niên khoảng 15 - 16 tuổi, khuôn mặt như sương như tuyết, trong tay lại cầm cái đầu của ai đó, khi đi tới chính điện thì ném xuống trước mặt Lý lão gia.

Giọng thiếu niên như bị băng đá bao phủ:

"Lúc đại công tử của các ngươi còn sống thích đi đâu, nói ra ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Quý Từ kén cá chọn canh.

Thiếu niên cương thi: Cương thi cũng là người, cũng biết giận chứ bộ, grào...

Đăng: 29/11/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net